Dịch: Phi Phi/ Beta: Kei
Năm thứ hai sau khi thành thân thì họ có con.
Lúc này, Tùy Ý và Lục Nghi Trinh đang ở Lang Gia thăm người thân.
Cô nương trước nay vẫn thích dính người mà mấy ngày nay lại mơ màng thất thần, thậm chí cũng không ăn vừa miệng những món thường ngày vẫn thích, phần lớn thời gian nàng đều lăn lộn trên giường rồi ngủ thiếp đi.
Tùy Ý nhận thấy bất thường, sau bữa trưa, hắn dỗ nàng ngủ xong rồi dặn dò người hầu đi mời lang trung.
Trở về phòng, hắn thấy người nằm trên giường khẽ chau mày, hình như là mơ thấy điều gì khó chịu.
Hắn vội vàng ngồi đến bên giường, nhẹ nhàng vuốt mi cho nàng.
Không phải hắn chưa từng nghĩ đến nguyên nhân của những thay đổi khác thường của tiểu cô nương.
Chỉ là sau khi thành thân chưa lâu, hắn đã lén hỏi lang trung cách trì hoãn thời gian mang thai của nữ tử.
Cô nương của hắn mới còn nhỏ, có thể thoải mái vui chơi thêm vài năm nữa; hơn nữa, hắn cũng không muốn nàng phải trải qua nỗi vất vả này sớm như vậy.
Lúc đó lang trung còn cảm thấy rất bất ngờ, nói với hắn, xưa nay không có thuốc nào có thể trì hoãn thời gian mang thai của nữ tử, nhưng để tâm một chút chuyện phòng the mỗi ngày là được.
Từ lần đó, hắn luôn rất chú ý, không ngờ cuối cùng cũng chẳng trì hoãn được bao lâu.
…
Lang trung đến, Tùy Ý cũng bình tĩnh lại.
Lục tiểu cô nương vẫn đang ngủ, hắn cũng không đánh thức nàng mà chỉ cẩn thận nhấc tay nàng ra khỏi chăn để lang trung chẩn mạch.
Chẳng mấy chốc, lang trung đã thu tay về, mặt mày vui vẻ mở miệng muốn nói điều gì.
Tùy Ý ra hiệu ông ấy đừng nói, quay người đặt tay nàng trở lại trong chăn rồi mới đứng dậy, mời lang trung ra ngoài.
Tới hành lang, hắn mới mở lời:
“Lúc nãy tiên sinh muốn nói gì?”.
Lang trung cười đáp: “Lúc nãy lão phu định chúc mừng Thế tử, tôn phu nhân đã mang thai rồi, xem thai tượng thì đã mang thai hơn một tháng”.
Tùy Ý im lặng một lúc mới cười khẽ nói lời cảm tạ, sau đó lại hỏi thêm trong thời kỳ mang thai cần phải chú ý điều gì, thưởng tiền xong mới tiễn người rời khỏi.
…
Lục Nghi Trinh ngủ đến lúc sắc trời đã ngả tối.
Mơ màng tỉnh dậy, phát hiện mình bị người khác ôm vào lòng.
Nàng vừa cử động, người ôm nàng cũng lập tức cảm nhận được, nhẹ giọng hỏi: “Dậy rồi? Còn váng đầu không?”.
“Đỡ hơn nhiều rồi”.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn chẳng có chút thoải mái nào của người mới ngủ dậy, bèn hỏi: “Huynh không ngủ chút nào à?”.
“Không, ta không buồn ngủ lắm”.
Lục Nghi Trinh “Ồ” một tiếng, cũng không hỏi vì sao hắn không ngủ mà lại lên giường nằm, dù sao trước đây cũng có nhiều lần như vậy, hắn đơn giản chỉ là muốn ôm nàng nằm chút thôi.
“Ý ca ca, có phải sắp đến giờ dùng bữa tối rồi không?”.
“Ừ, còn một lúc nữa.
Trinh Nhi muội muội có muốn ngồi dậy cho tỉnh chút không?”.
Lục Nghi Trinh gật đầu, đúng lúc muốn cử động thì nàng cảm nhận eo mình bị bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy, nàng không cần dùng chút sức lực nào cũng trở dậy được.
“…”.
Nàng cảm thấy sự việc có vẻ kỳ lạ, mặc dù thường ngày Tùy Ý đối với nàng rất tốt nhưng không đến nỗi chăm sóc nàng giống như trẻ con chưa lo được cho bản thân như vậy cả.
Vậy mà người ôm nàng vẫn bình tĩnh như không, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, săn sóc hỏi:
“Có khát không? Uống chút nước ấm nhé?”.
Ngủ cả một buổi chiều, không uống giọt nước nào, đúng là hơi khát thật.
Lục Nghi Trinh “Vâng” một tiếng, Tùy Ý lập tức đứng dậy rót cho nàng một cốc nước ấm.
Nước ấm quét sạch những mơ màng còn sót lại sau giấc ngủ.
Lục Nghi Trinh đưa cốc nước đã cạn đáy cho Tùy Ý, do dự một lúc, an ủi nói: “Muội không sao đâu, có lẽ thời tiết hai hôm nay chuyển lạnh nên chưa kịp thích nghi, người không có sức, qua mấy ngày nữa là ổn”.
Nàng cho rằng biểu hiện kỳ lạ của Tùy Ý lúc này đều do lo lắng cho sức khỏe của mình.
Tùy Ý đặt cốc nước xuống, trầm mặc một lúc mới ngồi xuống bên giường.
Lục Nghi Trinh chẳng nghĩ ngợi gì nhào vào lòng hắn, cảm nhận sự ấm áp và mùi hương quanh quẩn trên người hắn.
Nàng vẫn luôn cảm thấy mỗi lần như vậy, mọi sự khó chịu đều vơi đi rất nhiều.
Hắn dịu dàng xoa lưng nàng, nhẹ nhàng xoa dịu tấm lưng ê mỏi của nàng.
“Trinh Nhi muội muội”.
“Dạ?”.
“Chiều nay ta đã mời lang trung đến bắt mạch cho muội”.
“Vậy sao? Muội không phát hiện gì cả?”.
“Là ta bảo ông ấy đừng đánh thức muội”.
“Ra vậy, thế lang trung nói sao?”.
Tùy Ý vuốt ve khuôn mặt nàng.
“Lang trung nói, chúng ta có con rồi”.
“…”
Căn phòng đột nhiên rơi vào yên tĩnh.
Một lúc sau, âm thanh ấp úng khẽ run lên.
“Có… có con rồi?”.
Tiểu cô nương khó tin đưa tin đặt lên bụng mình.
Chỗ mềm mại phẳng lì như vậy mà giờ đã có con rồi? Nhưng nghĩ kỹ lại thì đúng là mấy ngày nay nàng có dấu hiệu mang thai, nội tâm bỗng dưng rối bời.
“Thế… thế… thế phải làm sao?”.
Nàng vội vàng tìm kiếm ánh mắt của Tùy Ý.
Nàng biết mình vừa hỏi câu rất ngốc nghếch, mang thai rồi dĩ nhiên là phải an tâm dưỡng thai chờ đến ngày sinh nở.
Đây là món quà trân quý mà trời cao ban tặng.
Nhưng nàng mới lần đầu trải qua chuyện này, khó tránh được hốt hoảng, nỗi lòng thấp thỏm, chỉ lo sẽ làm sai chuyện gì.
“Đừng sợ, ta sẽ luôn ở bên Trinh Nhi muội muội, nếu khó chịu chỗ nào, không khỏe chỗ nào thì nói cho ta biết”.
Tùy Ý áp tay lên mu bàn tay nàng, từng câu từng chữ đều dịu dàng như nước: “Ta đã hỏi lang trung, bình thường nữ tử mang thai thì đến tháng thứ ba sẽ ổn định, vì thế chúng ta ở lại Lang Gia thêm hai tháng, sau đó mới về kinh thành nhé, được không?”.
“Vâng”.
Lục Nghi Trinh ghé đầu tựa trên ngực hắn.
“Mấy ngày nay ta sẽ mời lang trung túc trực trong phủ, lúc nào cũng có thể xem mạch cho muội.
Bình thường Trinh Nhi muội muội cũng phải cẩn thận, đừng đụng chân đụng tay những thứ vụn vặt.
Đồ ăn, thuốc bổ gì đó ta đã dặn nhà bếp mỗi ngày đều chuẩn bị, nhưng nếu Trinh Nhi muội muội không muốn ăn cũng đừng tự ép bản thân, muốn ăn gì thì cứ nói với ta.
Còn nữa, phía ngoại tổ mẫu cũng đã chọn hai vị ma ma có kinh nghiệm để chăm sóc muội, đợi lát nữa sẽ đưa họ tới gặp muội…”.
Nghe xong mấy lời dặn dò dịu dàng của hắn, nỗi lo túc trực trong lòng Lục Nghi Trinh cũng dịu đi rất nhiều.
Đâu có gì phải lo lắng, những chuyện cần lo thì hắn đã xử lý giúp nàng cả rồi.
Lo lắng dần qua đi nhường chỗ cho vui mừng và mong đợi.
Đây là con của nàng và Tùy Ý, không biết bé con sẽ trông như thế nào?
“Ý ca ca”.
“Ừm, sao vậy?”.
Nàng cầm lấy tay hắn, đặt trên vùng bụng còn phẳng lì.
“Huynh nói xem, đứa bé sẽ là con trai hay con gái? Sẽ giống huynh hay giống muội?”.
Ngón tay của Tùy Ý khẽ dừng lại.
“Giống ai cũng được, chỉ cần là Trinh Nhi muội muội sinh, ta đều thích”.
…
Mấy tháng đầu của thai kỳ là khó chịu nhất, Lục Nghi Trinh gần như ăn gì nôn đấy, thậm chí cả Lang Gia Vương gia cũng bị nàng quay như chong chóng.
Nhưng người vất vả nhất lại không phải là nàng.
Buổi tối, sau khi nôn xong, Tùy tiểu Thế tử ôm nàng nhẹ nhàng vỗ về.
Thế nên nàng đành phải an ủi ngược lại hắn.
“Không sao mà, không sao, lang trung đã nói qua hai tháng này là ổn rồi”.
Người ôm nàng vẫn không nói gì.
Một lúc lâu sau, màn đêm tĩnh lặng mới vang lên tiếng nói trầm thấp:
“… chỉ lần này thôi”.
Lần này cái gì?
Hắn không nói rõ.
…
Sau khi ổn định thai kỳ, triệu chứng nôn nghén của Lục Nghi Trinh cũng được cải thiện rất nhiều, không chỉ lượng thức ăn tăng gấp đôi mà khí sắc khuôn mặt cũng khôi phục lại nét hồng hào như cũ.
Đã nhiều ngày trôi qua, cuối cùng quầng u ám giữa đôi mày của Tùy Ý mới chịu nhạt bớt.
Tiết trời tháng ba ấm áp, hai người quyết định từ biệt Vương gia trở về kinh thành.
Vì Lục Nghi Trinh còn đang mang thai nên quãng đường trở về rất chậm.
Đến cuối tháng ba họ mới trở về đến hẻm Du Lâm.
Lúc này, Lục Nghi Trinh đã bắt đầu lộ bụng, bất kể nàng đi đến đâu cũng như bảo vật mong manh dễ vỡ.
Người trong phủ Tĩnh Quốc công và Lục gia thì không nói, mà ngay cả đến Đoàn gia thì Từ Uyển Âm cũng không tránh khỏi cảm thán “Ây da” một tiếng, cung phụng nàng như tiểu tổ tông.
Đoàn Dục Nhi còn đặc biệt xuất cung một chuyến, muốn tận tay sờ bụng của nàng.
…
Có những lúc Lục Nghi Trinh sẽ mất ngủ, có lúc tê chân, có lẽ vì những thay đổi trong thời kỳ mang thai nên đôi khi nàng sẽ nghĩ lung tung.
Mỗi lần như vậy, Tùy Ý sẽ ôm nàng vào lòng, dỗ dành nàng, kể chuyện cho nàng, xoa chân bóp vai cho nàng.
Dường như hắn có sự nhẫn nại vô cùng đối với nàng, nhìn thế nào cũng không thấy điểm cuối.
Có một lần hai người nằm trên giường thức đến khi trời sáng.
Tùy Ý không nói gì, nhưng Lục Nghi Trinh cảm thấy mình quá nhõng nhẽo, nàng vùi đầu vào ngực hắn, đau lòng khiến nước mắt tí tách rơi lên thấm lên vải áo.
“Sao tiểu bảo bối lại khóc rồi?”.
Hắn cho rằng nàng khó chịu chỗ nào, mặt mũi bị dọa trắng bệch.
“Huynh… huynh sắp phải đi làm rồi… còn không ngủ…”
Hiểu được ý của nàng, sắc mặt hắn mới dịu xuống một chút, ôn hòa dỗ dành khuyên nhủ:
“Ta không thấy vất vả, chỉ cần Trinh Nhi muội muội khỏe mạnh, muốn ta làm gì cũng được”.
…
May mà thời kỳ khó khăn ấy cũng kết thúc khi đến giữa thu.
Phủ Tĩnh Quốc công chào đón một vị tiểu tiểu Thế tử.
Tiểu tiểu Thế tử tên là Tùy Tử Dục, tính cách thông minh tinh quái, lại thích ồn ào.
Rõ ràng là tính cách ồn ào này đã thấy rõ khi bé còn trong bụng mẹ, sau khi ra đời còn náo nhiệt hơn, vì thế lúc nào cũng phải có người ở bên cạnh.
Còn tinh quái… thì thể hiện ở chỗ bé rất thức thời.
Chỉ cần Tùy Thế tử xuất hiện xuất hiện cách bé vài bước là bé sẽ lập tức im lặng, ngoan ngoãn, không khóc không làm loạn.
Lục Nghi Trinh đã không ít lần xoa mặt khuôn mặt nhỏ bé của con, cưng nựng: “Huynh nói xem, con mới bé xíu mà sao đã biết chiêu “lạt mềm buộc chặt” rồi?”.
“Trinh Nhi muội muội yên tâm”.
Tùy Ý khẽ cười đáp: “Đợi con lớn thêm chút nữa, ta nhất định sẽ dạy dỗ cẩn thận”.
…
Không nghi ngờ gì, sự dạy dỗ của Tùy Thế tử rất có thành tựu.
Tùy Tử Dục mới còn nhỏ nhưng đã hiểu được nỗi khổ sinh thành dưỡng dục của mẹ, nỗi khổ mưu sinh của dân chúng.
Bất kể là đối đãi với các vị trưởng bối hay kẻ dưới trong nhà, tiểu Thế tử ngọt nhẹ vô cùng.
Đến ngay cả mấy con vịt ở nhà bếp vừa gặp bé cũng tự nguyện giơ chiếc cổ trắng ngần ra đợi bị làm thịt.
Hoàn toàn không hề có dáng vẻ cẩu thả tùy tiện của những đứa trẻ cùng trang lứa.
“Tử Dục, lại đây”.
Lục Nghi Trinh lấy một chiếc áo ngoài trên giá xuống, vẫy tay với tiểu tiểu Thế tử.
“Mẹ thay cho con một chiếc áo mới, đợi lát nữa chúng ta cùng đi đón cha con tan làm nhé”.
“Không cần đâu mẹ, con tự làm cho”.
Tùy Tử Dục thay áo xong, nắm tay mẹ rồi bước ra khỏi cửa lớn mới nhớ ra hôm nay là ngày gì.
“Hôm nay là… kỷ niệm tám năm cha và mẹ thành thân”.
“Trí nhớ của Tử Dục thật tốt”.
“Dĩ nhiên rồi ạ, ngày nào cha cũng kiểm tra bài vở của con, ngay cả cha cũng khen trí nhớ của con rất tốt”.
“Giỏi thế hả? Khó lắm mới được cha con khen đó”.
Thiếu niên nhỏ bé kiêu ngạo ngẩng đầu lên, Lục Nghi Trinh theo đó cũng mỉm cười khúc khích nhìn con trai.
“Đúng là nên thưởng cho con, hay là như vậy, tối nay Tử Dục muốn ăn gì, mẹ và cha sẽ đưa con đi ăn, được không?”
Đôi mắt hoa đào của Tùy Tử Dục chợt sáng lên: “Thật không ạ?”.
Một lát sau, bé con lại lắc đầu.
“Thôi vậy thôi vậy, hôm nay là ngày kỷ niệm của cha mẹ, vẫn nên do hai người làm chủ”.
Lục Nghi Trinh nhịn cười cúi xuống hôn bé con một cái.
Thiếu niên bé nhỏ bỗng trợn tròn mắt.
“Cha, cha con nói ‘nam nữ thụ thụ bất thân’ mà!”.
Điển Sát Ti vẫn chưa hết giờ làm.
Lục Nghi Trinh dẫn Tùy Tử Dục đến trước cửa, không hề đi vào mà chỉ lặng lẽ đứng đợi.
Thị vệ canh gác nhìn thấy bọn họ bỗng “Ô” một tiếng, bước đến chào hỏi: “Phu nhân, tiểu Thế tử, lại đến đợi Tùy đại nhân tan làm sao ạ?”.
Lục Nghi Trinh cười gật đầu với hắn.
Tùy Tử Dục buồn chán không chịu đứng yên, chẳng mấy chốc đã quấn lấy tay thủ vệ hỏi đông hỏi tây.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi Tùy Ý nên tiểu Thế tử cũng rất có hứng thú với việc phá án, thích nghe những vụ án xưa, cũng thích nghe chuyện khám nghiệm tử thi để tra án.
Mặt trời dần ngả về Tây.
Vài ba quan viên đã bắt đầu rời khỏi Điển Sát Ti.
Thấy người trước cửa, bọn họ đều kính cẩn chào hỏi.
Lục Nghi Trinh cũng lịch sự đáp lễ bọn họ.
Không bao lâu sau, Tùy Ý cũng trở ra.
Dáng vẻ của hắn vẫn như trước đây, vẫn tướng mạo đó, rất thanh cao.
Khi đôi mắt hoa đào ấy nhìn nàng, tựa như núi tuyết sông băng đều rọi lên tia sáng ấm áp, xuân ý thuận hòa vô hạn.
Mười năm, hai mươi năm, một trăm năm.
Vĩnh viễn không thay đổi.
– HOÀN TOÀN VĂN –.