Kể từ ngày hôm đó Diệp Tiểu Hoa luôn tìm cách tiếp cận Tư Đình.
Bởi vì dạo gần đây quan hệ của Diệc Yên và Tư Đình không được tốt đẹp cho lắm nên cô ta đổi đối tượng lợi dụng thành ba mẹ Lâm và ba mẹ Trịnh.
Mỗi khi ba mẹ Lâm sang nhà họ Trịnh thì cô ta đều kiếm cớ xin đi theo, hai người bọn họ chưa từng đề phòng nên thoải mái đồng ý yêu cầu của cô ta.
Dần dà ngay cả ba mẹ Trịnh cũng đã thân quen với Diệp Tiểu Hoa hơn hồi đầu, chỉ có điều để được yêu thương như cách mà họ yêu thương Diệc Yên thì còn kém xa lắm.
Diệp Tiểu Hoa cố tình diễn để cho mọi người ấn tượng mình là một cô bé nhỏ kiên cường hiểu chuyện, tất cả những cảm xúc buồn bã hay đau khổ đều bị cô gái ấy giấu vào sâu trong lòng, thứ mà cô ấy biểu hiện ra bên ngoài chỉ là suy nghĩ lạc quan tích cực về cuộc sống.
"Để có thể danh chính ngôn thuận bước vào cửa Trịnh gia thì chút khó khăn vất vả này có là gì so với Diệp Tiểu Hoa mình chứ."
Vì hình tượng do chính mình tạo nên này mà Diệp Tiểu Hoa đã tiêu tốn không ít công sức.
...
Một ngày nọ sau khi tụ họp bạn bè cùng với nhóm Trần Uy và Nhất Long, Tư Đình nhìn thấy Diệp Tiểu Hoa thẫn thờ ngồi dưới gốc xoài.
Trông cô ta có vẻ gì đó buồn lắm, nhưng hắn cũng chẳng muốn quan tâm đến.
Người mà Diệp Tiểu Hoa chăm chỉ làm thân nhất chính là ba mẹ Trịnh nên quan hệ của Tư Đình và cô ta vẫn chỉ dừng ở mức quen mặt mà thôi.
Tầm mắt của hắn ngừng ở trên người cô ta vài giây rồi ngay lập tức rời đi.
- Anh Tư Đình?
Diệp Tiểu Hoa nào chịu cho hắn cơ hội thoát khỏi chiếc bẫy rập do mình cất công sức tạo nên, cô ta vội vàng giả bộ ngạc nhiên gọi tên hắn.
Đến nước này rồi thì Tư Đình không thể làm như không nhìn thấy cô ta, hắn quay đầu lại rồi bình tĩnh chào hỏi:
- Chào buổi chiều.
Giọng nói của hắn lạnh nhạt xa cách, vừa vặn phù hợp với mối quan hệ của hai người lúc này.
Diệp Tiểu Hoa hơi hụt hẫng khi thấy thái độ không mặn mà của hắn, nhưng cô ta sẽ không để chút chuyện này mà làm ảnh hưởng tới kế hoạch tiếp theo của mình.
- Chị Yên Yên đang ở trong nhà đó ạ, anh không sang chơi với chị ấy một chút sao? Mấy ngày nay em thấy chị ấy rất khác, mà tâm trạng của chị ấy cũng thất thường lắm ạ, thậm chí có khi còn bất ngờ nổi nóng với em mà không vì lí do gì cả.
Chị ấy tuy cũng có mắng chửi em vài lời nhưng em nghĩ tâm của chị Yên Yên không xấu xa đâu ạ, mà em chỉ hơi buồn một chút thôi, vì dù sao em cũng ăn nhờ ở đậu nhà người ta mà.
Trên gương mặt thanh tú của Diệp Tiểu Hoa hiện rõ vẻ buồn rầu, hàng lông mi dài cong cong chớp động theo cảm xúc của cô ta.
Đây rõ ràng là một cô em gái đang thật tâm lo lắng cho chị gái của mình.
Tư Đình hơi nhíu mày.
Hắn không để ý tới diễn xuất của Diệp Tiểu Hoa mà chỉ quan tâm đến lời mà cô ta đang nói.
- Em nói thật sao?
Nhiều năm gần gũi thân thiết nên hắn hiểu con người của Diệc Yên như thế nào, cô không phải dạng người sẽ đem cảm xúc tiêu cực của mình trút lên người khác.
Nhưng ai rồi cũng phải thay đổi, với bản tính trẻ con của cô thì biết đâu nó lại thật sự xảy ra.
Thấy cá đã cắn câu, Diệp Tiểu Hoa thầm vui vẻ trong lòng.
Cô ta ủ rũ gật nhẹ đầu, giọng nói nhỏ nhẹ chất chứa vô vàn ưu sầu:
- Em không biết tại sao chị ấy lại như thế nữa… Có lẽ là do ở trường có chuyện gì đó không vui nên chị Yên Yên mới như thế, nhiều lần em có hỏi nhưng chị ấy không chịu nói rõ ràng, còn mắng em là lo chuyện bao đồng… Em sợ chị ấy nổi nóng mà có hại cho hại sức khỏe nên em cũng không dám làm gì nữa, đành chôn chân ở đây hóng gió thả lỏng một chút.
Mỗi một câu nói của Diệp Tiểu Hoa đều đang ám chỉ thái độ của Diệc Yên đối với cô ta không tốt đẹp như bề ngoài, không những xa lánh mà còn lớn tiếng gắt gỏng với cô ta.
- Sao em không nói chuyện này với hai bác?
Tư Đình không vội tin tưởng lời nói của một bên mà dò hỏi ngược lại Diệp Tiểu Hoa.
Cô ta ngay lập tức lắc đầu nguầy nguậy, rụt rè nắm góc áo mà đáp:
- Không, em không thể nào mà đem chuyện này đi nói với hai bác được.
Hai bác dù sao cũng cưu mang em mà, họ có ý tốt cho em ở nhờ lại nhà, em cũng không thể vì những chuyện nhỏ nhặt này mà đi gây thêm rắc rối cho bọn họ.
Chẳng bao lâu nữa khi tìm được chỗ thuê nhà em cũng sẽ chuyển đi, từ giờ đến lúc đó em chỉ định sống một cách thầm lặng và báo đáp sự giúp đỡ của hai người thôi ạ.
Chỉ là…
Tới đây Diệp Tiểu Hoa không tiếp tục nói hết nữa, nhưng Tư Đình hiểu vế sau mà cô định biểu đạt là gì.
Dáng vẻ của cô ta lúc này quả thật đáng thương vô cùng, cộng thêm biểu hiện mấy ngày qua của cô ta càng khiến Tư Đình dễ dàng tin tưởng đôi chút.
Cô ta đã buồn bã đến nhường này thì có lẽ những chuyện kia là thật.
Tư Đình không thể tin được cách đối nhân xử thế của Diệc Yên lại kém tới mức độ nào, uổng công hắn còn tưởng cô vô tâm với mọi thứ.
Trong lòng thầm nghĩ: "Tiểu Yên, đến khi nào thì em mới chịu lớn và suy nghĩ chính chắn hơn đây?"
Xem ra sự xuất hiện của Diệp Tiểu Hoa đã đánh vỡ cuộc sống êm đềm hạnh phúc của Diệc Yên khiến cô cảm nhận được nguy cơ tiềm ẩn.
Có thể là sợ hãi ba mẹ Lâm sẽ bị cô em họ ngoan ngoãn hiểu chuyện cướp mất, hoặc là lo lắng địa vị của bản thân trong căn nhà bị hạ thấp,… trong trường hợp này Tư Đình suy đoán được ra muôn vàn lí do.
Nếu như còn nguyên nhân tiềm ẩn nào đó thì chỉ có cô mới biết được.
Vốn dĩ quan hệ của hắn và Diệc Yên dạo gần đây đã vô cùng kém cỏi, cộng thêm chuyện này nữa càng khiến hảo cảm của hắn đối với cô thuyên giảm.
Nhưng suy cho cùng hắn không tận mắt chứng kiến chuyện kia nên không thể khẳng định suy đoán của mình.
Tư Đình đơn giản an ủi Diệp Tiểu Hoa vài câu mới khiến cảm xúc của cô ta tốt hơn.
Cách đó không xa có bóng hình ai đó thấp thoáng đã chứng kiến tất cả, đôi bàn tay bị người đó siết chặt đến trắng bệch.