Trúc Mộc Lang Mã

Phó Khôn nhìn chằm chằm Phó Nhất Kiệt, qua nửa ngày mới ném sách trong tay xuống bàn, đi tới trước mặt nó: “Hạ Phi và Trương Thanh Khải…yêu nhau?”

“Ừ.” Phó Nhất Kiệt gật đầu.

Phó Khôn không nói nữa, Phó Nhất Kiệt chưa bao giờ nói bừa, nhất là ở tình huống này, nó càng không thể nói bừa chuyện của Hạ Phi.

Đồng tính luyến ái.

Đây là phản ứng đầu tiên trong đầu Phó Khôn, ngày thường cậu cũng sẽ đùa lung tung với bạn học, nói ai với ai là đồng tính gì đó, nhưng cũng không có cảm giác trực tiếp gì về đồng tính luyến ái cả, đối với cậu, cái từ này hầu như chỉ tồn tại trong chuyện cười, mang theo nghĩa xấu không có ác ý.

Đúng, là nghĩa xấu.

Hạ Phi và Trương Thanh Khải là quan hệ này khiến Phó Khôn rất ngỡ ngàng.

Phó Nhất Kiệt không nói về chuyện này với cậu nữa, Phó Khôn ngay cả tâm trạng đọc truyện tranh cũng mất luôn, sững sờ nhìn bàn nghĩ ngợi.

Cậu vẫn luôn cảm thấy, Hạ Phi và Trương Thanh Khải hẳn là anh em tốt, một ngày không gặp như thể ba năm.

Giờ nghĩ lại mới thấy thật sự là hơi tốt quá, cậu và Tôn Vĩ cũng coi như anh em chí cốt, cậu sẽ vì Tôn Vĩ mà đánh nhau không nói hai lời, Tôn Vĩ cũng sẽ vì cậu mà chịu bị đánh một trận không một câu oán giận.

Nhưng xưa nay, cậu chưa bao giờ muốn ngày nào cũng dính với Tôn Vĩ cả.

Chỉ là, kể cả Hạ Phi thật sự là đồng tính, cậu vẫn không thể nào chấp nhận được việc Hạ Phi bị nói là biến thái.

“Vậy cũng không thể nói người ta là biến thái được chứ, liên quan gì tới bác gái Lý đâu, nói huyên thuyên sau lưng người ta,” Phó Khôn cau mày, “Bà ấy có giỏi thì nói ngay mặt Hạ Phi đi kia… Có khi là không dám, Hạ Phi còn nói cho bà ta nghẹn chết!”

“Anh có thấy Hạ Phi biến thái không?” Phó Nhất Kiệt nằm trên ghế sofa, chân gác lên chỗ tựa lưng.

“Biến thái? Hai người Hạ Phi anh chẳng thấy có gì biến thái cả,” Phó Khôn bật quạt trần lên mạnh nhất, cởi trần đứng trong phòng khách, “Phải là Uông Chí Cường anh sẽ thấy biến thái, buồn nôn.”

Phó Khôn tưởng tượng cảnh Uông Chí Cường và một thằng con trai khác ôm nhau, cảm thấy sau lưng tê rần, tóc gáy dựng ngược, nó dùng tay xoa xoa cánh tay mấy lần, cảm giác có thể nghe thấy tiếng da gà mình rụng xuống.

Chuyện Hạ Phi và Trương Thanh Khải, có vẻ như đã bị không ít người bên trong nhà tập thể biết được, lúc Phó Khôn đi vệ sinh ngang qua bếp, quét một lỗ tai, thím Trương đang nói với ai đó chẳng biết, đây là bệnh tâm thần đấy, không chữa được đâu.

Lúc đi ngang qua nhà thím Trương, Phó Khôn tiện chân đạp ngã lăn thùng rác trước cửa nhà thím ta, sau đó chạy vào nhà vệ sinh.

Vốn là cậu định tiện chân cũng đá một phát vào nồi móng giò của bác gái Lý đặt trên bàn ở cửa phòng bếp, nhưng làm vậy thì lớn tiếng quá, sợ bị phát hiện.

Đi ra rồi, cậu định phủi ít bụi trên tường vào, nhưng nồi đã bị bác gái Lý bưng vào nhà.

Lúc ăn cơm tối, mẹ nghiêm túc nói chuyện này với hai đứa, bắt bọn họ không được xì xào sau lưng.

“Đây là chuyện riêng nhà người ta, người ngoài không được đánh giá,” Mẹ cau mày, rồi quay đầu sang nhìn bố, “Anh cũng thế, cái đám tài xế các anh ấy, ông nào ông nấy thô cực kỳ, chẳng biết nói nghe khó nghe thế nào nữa đây!”

“Em yên tâm, không ai nói cả, Lão Hạ thực thà, quan hệ với mọi người cũng tốt, ai lại khi không nói chuyện này làm gì,” Bố nhấp một hớp rượu, “Có nói cũng là mấy người phụ nữ thôi.”

“Vốn bệnh của Hạ Phi đã đủ buồn lòng rồi, còn thêm cả chuyện này nữa, chị Hứa còn chẳng buồn nấu ăn, vừa nãy em đưa ít thức ăn sang cho, đang gạt nước mắt trong phòng,” Mẹ thở dài, “Ai…, tâm huyết cả đời của chị ấy…”

Phó Nhất Kiệt vùi đầu ăn cơm, không nói câu nào, Phó Khôn thi thoảng lại gắp đồ ăn cho nó, “Chậm thôi, ai tranh với em đâu?”

Ăn cơm được một nửa, trong hành lang đột nhiên vang lên tiếng mắng chửi của bác gái Lý: “Ai lại thất đức thế không biết! Điên đấy à! Không cho nhà người ta ăn yên ổn được hay là thế nào đây!”

“Sao thế?” Phó Khôn ngây người.

Có người vẫn đang nấu ăn trong bếp đi ra hỏi một câu có chuyện gì, bác gái Lý tức giận vừa chửi vừa nói: “Đây, ai lại làm chuyện thất đức thế này đây! Cả nồi móng giò đi tong! Không biết đứa đoạn tử tuyệt tôn nào bỏ muối vào nồi nhà tao, mặn chát rồi!

Mẹ đặt đũa xuống ra ngoài hỏi, rồi quay về nói là bác gái Lý nấu xong một nồi móng giò, không biết bị ai đổ một đống muối vào, mặn không ăn nổi, bình đựng muối trên bàn ít đi hơn nửa.

“Ôi, đổ hết vào thế thì có mà mặn chát, La Tề còn đang súc miệng,” Mẹ chép miệng, đột nhiên trừng Phó Khôn, “Có phải con làm không?”

“Sao lại là con nữa?” Phó Khôn ngơ ngác, có điều nghe thấy Gấu đầu đất bị mặn chát, cậu lại rất vui.

“Con đi nhà vệ sinh một lần đúng không?” Mẹ soi cậu.

“Ơ, con đi nhà xí thì là con à? Sao mẹ không bảo là Một Khúc đi, nó cũng đi nhà xí còn gì…”

“Nhất Kiệt không làm việc này,” Bố ngắt lời cậu, ngẫm lại còn nói thêm, “Khôn Tử cũng sẽ không làm, nó mà làm thì đã đá cả nồi ra rồi.”

“Đồng chí Phó Kiến Quốc,” Phó Khôn dựng thẳng ngón tay cái với bố, “Chỉ đồng chí hiểu tôi.”

Trước lúc nghỉ hè, Phó Khôn có không ít kế hoạch, nhưng giờ tạm thời đều buông xuống.

Hạ Phi vẫn nằm viện, khớp phù lên vì xuất huyết trong vẫn chẳng bớt sưng, đã nằm trong viện ngây người nửa tháng rồi, Phó Khôn và Phó Nhất Kiệt ngày nào không có việc gì là lại tới bệnh viện ngồi một lúc.

Dì Hứa ít khi tới bệnh viện, cũng chẳng buồn đi làm, chỉ nhốt mình trong nhà, giờ chú Hạ phải đi làm, chuyện đưa cơm đều giao cho Phó Khôn và Phó Nhất Kiệt, mẹ làm xong, hai đứa mang tới bệnh viện.

Ngày nào Trương Thanh Khải tan làm xong cũng sẽ tới bệnh viện ngồi hai tiếng, lúc ở trước mặt Hạ Phi, anh vẫn như trước kia, tâm trạng tốt thì chọc cho Hạ Phi cười, lúc Hạ Phi nói móc anh, anh chỉ cười khà khà.

Nhưng ra khỏi phòng bệnh rồi, nụ cười trên mặt anh sẽ biến mất, lông mày nhíu lại, sắc mặt cũng chẳng hề tốt đẹp gì.

Còn có hai lần, Phó Khôn nhìn thấy Trương Thanh Khải đứng sững sờ trước cửa nhà vệ sinh, vành mắt đỏ hoe.

Ngày hôm nay, vẫn là Phó Khôn đạp xe chở Phó Nhất Kiệt đưa cơm đến bệnh viện, có điều cơm hôm nay không phải là mẹ làm, mà là dì Hứa làm, từ khi Hạ Phi vào viện, hình như mới là lần đầu tiên dì ấy nấu cơm.

Lúc bận rộn trong phòng bếp, dì ấy vẫn luôn cúi đầu, không nói chuyện với ai, nấu xong đặt vào cặp lồng đưa cho Phó Khôn, dì nói nhỏ nhẹ: “Khôn Tử, Nhất Kiệt, cám ơn hai con, cũng thay dì cám ơn mẹ các con.”

“Chuyện nhỏ mà,” Phó Khôn cười, “Dì Hứa, dì nghỉ ngơi đi.”

Lúc xách cặp lồng cơm tới cửa phòng bệnh, tay Phó Khôn chưa chạm tới cửa, đã nghe thấy bên trong có tiếng ai đó đang nói.

Cậu và Phó Nhất Kiệt cùng nhau dừng lại, không đi vào.

Trước đó có mấy lần, bọn họ tới đúng lúc bác sĩ đang kiểm tra phòng, hai đứa quanh quẩn bên giường bị bác sĩ đuổi ra ngoài, cho nên giờ hai đứa đều chờ bác sĩ kiểm tra xong rồi mới vào.

Có điều, đứng ngoài cửa được mấy giây, Phó Nhất Kiệt cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nó kiễng chân muốn nhìn qua cửa kính vào bên trong, nhưng đáng tiếc là không đủ cao, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi: “Không phải là bác sĩ đúng không?”

“Ừ,” Phó Khôn cũng nghe ra được, bên trong có giọng của nữ, bác sĩ của Hạ Phi là nam, y tá à? Cậu liếc mắt nhìn vào bên trong, thấy một người phụ nữ gầy gò đang đứng bên giường Hạ Phi, quay lưng về phía cửa, “Họ hàng à?”

“Cậu có nghe tôi nói gì không?” Người phụ nữ khoanh tay nhìn Hạ Phi, lời nói thì rất ôn hòa, mà giọng điệu rõ ràng là có lạnh lùng.

Hạ Phi nằm trên giường, nhắm mắt lại, anh biết mẹ Trương Thanh Khải nhất định sẽ tới gặp mình, đã đến nhà tìm mình, không có hiệu quả gì, đương nhiên sẽ đuổi tới bệnh viện.

“Đang nghe,” Hạ Phi trả lời, “Dì cứ tiếp tục đi.”

“Chuyện gì nên nói thì tôi đã nói cả rồi, cậu định thế nào thì tôi không quan tâm, nhưng cậu không thể kéo cả con tôi xuống bùn được,” Giọng người phụ nữ không to, cũng là vì không muốn để nhiều người hơn nghe thấy, “Cậu không thể hủy hoại cả đời nó được.”

“Không hủy được,” Hạ Phi cười, mở mắt ra thở dài, “Dì à, chuyện này dì có nói với cháu cũng không có tác dụng gì đâu, dì đi nói với Trương Thanh Khải đi.”

“Cậu nghĩ tôi có thể không nói với nó chắc? Chuyện này đâu phải chuyện của mình nó, nếu như cậu không giữ chặt nó không chịu buông, nó sẽ không chịu thay đổi như trúng tà thế à!” Người phụ nữ lên giọng, “Tôi nói rõ cho cậu biết, con trai tôi nhất định phải lấy vợ, đã vậy còn phải là một cô gái khỏe mạnh! Chứ không phải là một thằng con trai biến thái!”

Hai chữ “khỏe mạnh”, bà ta nói rất nặng, Hạ Phi không nói gì.

“Tôi thấy tôi đã cho cậu và bố mẹ cậu đủ mặt mũi lắm rồi, bởi vì chính tôi cũng phải giữ mặt mũi cho tôi,” Người phụ nữ nói tiếp, “Cậu đừng có cho mặt mũi rồi mà không cần, tôi thấy cậu là người bệnh, không so đo nhiều với cậu, nhưng tự cậu cũng phải tự biết xấu hổ đi chứ!”

“Đi ra ngoài,” Hạ Phi đột nhiên mở mắt ra, “Ra ngoài.”

Người phụ nữ cười lạnh: “Ra ngoài? Không dễ như vậy đâu, thấy khó chịu lắm hả? Lúc cậu làm ra chuyện này sao không nghĩ tới ngày hôm nay?”

“Tôi có gì để mà nghĩ,” Hạ Phi cười, “Sao tôi lại phải nghĩ? Hôm nay tôi làm sao? Ngoài việc hôm nay dì tới đây khiến tôi khó chịu ra, tôi thật sự chẳng có gì để không hài lòng cả.”

Người phụ nữ há hốc miệng, Hạ Phi không chờ cho bà ta mở miệng, đã cười, rồi nói tiếp: “Có điều, tôi thật sự nên ngẫm lại, nếu ban đầu tôi thật sự nghĩ tới ngày hôm nay, nhất định sẽ bảo Trương Thanh Khải đi cùng tôi.”

“Không biết xấu hổ!” Bình tĩnh trên mặt người phụ nữ kia đã bị xé rách, bà ta chỉ vào Hạ Phi, “Sao cậu không chết luôn đi!”

“Đừng nói như vậy, dì tốt nhất là nên khẩn cầu ông trời cho tôi chết chậm một chút,” Nụ cười trên mặt Hạ Phi đã biến mất, “Lâu dài, tôi và cậu ấy có thể sẽ cãi nhau, làm ầm lên, rồi chia tay, nhưng nếu như giờ tôi chết đi…”

Hạ Phi hơi dừng lại, rồi nhìn chằm chằm vào mặt bà ta: “Con trai dì cả đời này sẽ không quên được tôi, tôi sẽ thành vết sẹo mãi mãi cũng chẳng lành được, khắc trong lòng cậu ấy.”

Người phụ nữ sững sờ, rồi gầm lên giận dữ: “Đồ điên! Đồ thần kinh!”

Hạ Phi không nói gì, anh biết mình có nói mấy câu hơi nặng lời, nhưng anh thật sự không thể nào tiếp tục chịu được nữa, nói anh biến thái, nói anh có vấn đề về thần kinh, nói anh hủy hoại Trương Thanh Khải, nói anh dụ dỗ Trương Thanh Khải… Cảm xúc đè nén không có chỗ để giải tỏa trong lòng anh bấy lâu nay, trong nháy mắt này đã điên cuồng muốn tìm chỗ để thoát ra.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Phó Khôn lao vào, một phát tóm được cánh tay đang chỉ vào Hạ Phi của người phụ nữ kia: “Đi ra ngoài!”

“Tôi chưa bao giờ thấy một người không biết xấu hổ như cậu!” Người phụ nữ kích động muốn hất tay Phó Khôn ra.

“Tôi bảo bà đi ra ngoài!” Phó Khôn kéo bà ta, đẩy ra ngoài cửa, quay đầu nói với Phó Nhất Kiệt, “Một Khúc, gọi bảo vệ đi! Không! Gọi cảnh sát đi!”

“Ừ.” Phó Nhất Kiệt xoay người chạy ra ngoài.

“Hạ Phi! Cậu…” Người phụ nữ vẫn giãy dụa muốn nói gì đó, nhưng đã bị Phó Khôn đẩy mạnh ra ngoài cửa.

Buổi trưa, Trương Thanh Khải tranh thủ đến bệnh viện, Phó Khôn vốn nghĩ rằng Hạ Phi sẽ như nữ chính ẩn nhẫn trong phim truyền hình, giấu chuyện mẹ Trương Thanh Khải tới bệnh viện, nếu như vậy, cậu sẽ nói chuyện này cho Trương Thanh Khải.

Nhưng Hạ Phi không giấu, kể chuyện buổi trưa ra, chỉ là giọng rất bình tĩnh: “Hai ngày nữa tôi ra viện không về nhà, mẹ tôi có lẽ không chịu được.”

“Được,” Trương Thanh Khải chẳng cần suy nghĩ đã gật đầu, “Phòng trọ của người anh em lần trước kể với cậu, tôi đã mượn chìa khóa rồi.”

“Được,” Hạ Phi cười, rồi nhíu mày, “Ai… tôi cảm giác năm nay chẳng tốt lành gì.”

“Ừ, năm nay cậu đúng là hơi kém thật.” Trương Thanh Khải không an ủi anh, bệnh tình Hạ Phi đã như vậy rồi, hai người họ cũng không tránh né đề tài này nữa.

“Đừng để mẹ cậu đến tìm tôi nữa, ngộ nhỡ làm tôi tức chết, bà ấy cũng không thoải mái.” Hạ Phi nhắm mắt lại.

“Cậu là người sẽ bị tức chết à?” Trương Thanh Khải nở nụ cười, đưa tay chạm lên lông mày anh, “Yên tâm, tôi sẽ không để bà ấy tới tìm cậu nữa đâu.”

Phó Khôn và Phó Nhất Kiệt về nhà, dọc đường đều không nói gì.

Phó Nhất Kiệt cầm hộp kem ăn từng miếng to, không biết đang nghĩ gì, Phó Khôn cảm thấy mình không thể nào bình tĩnh được.

Nói thật, Hạ Phi và Trương Thanh Khải, không khiến cậu cảm thấy biến thái hay buồn nôn gì cả, bởi vì hai người này rất thân với cậu, cậu cũng thích hai bọn họ.

Nhưng trong lòng vẫn có gì đó khó nói rõ, bàn tán xì xào lén lút rồi lại hơi lồ lộ, dì Hứa lúc nấu ăn vẫn luôn cúi đầu, lời nói làm đau lòng người của mẹ Trương Thanh Khải lúc phẫn nộ…

Còn có vành mắt đỏ hoe bị Trương Thanh Khải giấu đi, rồi nụ cười bất đắc dĩ cùng những câu nói cứng rắn mà tuyệt vọng của Hạ Phi.

Sau này rồi sẽ thế nào?

Nếu như trong Hạ Phi và Trương Thanh Khải, có một người là con gái, sẽ chẳng có chuyện gì cả, sẽ chẳng có ai mắng chửi, sẽ không bị người ta nói là tâm thần, nói là biến thái, cũng sẽ không khiến tất cả mọi người đều buồn bực như vậy.

Tại sao lại đều là con trai, tại sao một người con trai lại thật lòng thích một người con trai khác?

Nằm trong bệnh viện gần một tháng, Hạ Phi ra viện, nhưng giống như lời trước đó anh đã nói, anh không trở về dãy nhà tập thể nữa.

Một người bạn của Trương Thanh Khải được đơn vị phân cho một căn phòng đơn, người kia về nhà ở, cho Trương Thanh Khải mượn căn nhà này.

Hạ Phi tạm thời ở đó.

Địa chỉ kia, Trương Thanh Khải chỉ nói cho Phó Khôn và Phó Nhất Kiệt, lúc nào hai đứa có thời gian thì có thể đến chơi với Hạ Phi.

Mỗi lần hai đứa đến đều làm theo yêu cầu của Trương Thanh Khải, như ăn trộm, hết nhìn đông lại nhìn tây đề phòng bị ai theo dõi, lần nào cũng đi vòng vèo vài vòng trong trung tâm thương mại và chợ.

Mẹ hỏi hai đứa nó Hạ Phi đang ở đâu, hai đứa đều cắn chết cũng nói không biết.

Dì Hứa và chú Hạ đều không hỏi, chỉ có một ngày, dì Hứa cầm cuốn sổ tiết kiệm đến đưa cho Phó Khôn, bảo cậu đưa cho Hạ Phi, Phó Khôn không dám lấy, lấy rồi sẽ chứng tỏ cậu biết Hạ Phi ở đâu.

“Dì Hứa, cháu không có cách nào đưa cho anh Tiểu Phi được, cháu không biết anh ấy ở đâu mà.” Phó Khôn cắn răng chống đỡ.

“Không sao, không sao,” Dì Hứa nhét sổ tiết kiệm vào túi cậu, “Nếu mà con vô tình gặp, thì đưa cho anh.”

Phó Khôn cuối cùng vẫn đưa sổ tiết kiệm cho Hạ Phi, không phải vì cậu lo lắng Hạ Phi không có tiền để tiêu, ý nghĩ của cậu rất đơn giản, cậu chỉ muốn Hạ Phi biết, dì Hứa vẫn rất để tâm đến anh.

Tiền trong sổ tiết kiệm, Hạ Phi có dùng hay không thì cậu không biết, nhưng lúc Hạ Phi cầm sổ tiết kiệm, nhìn chăm chú rất lâu, Phó Khôn có thể nhìn thấy nước mắt trong mắt anh.

Phó Nhất Kiệt trầm mặc đứng bên cửa sổ, đây là lần đầu tiên nó thấy nước mắt của Hạ Phi.

Trong lòng nó, Hạ Phi là một người bên ngoài yếu đuối mong manh, nhưng lại quật cường đến tận xương, một người đối mặt với đồn đại và châm chọc vẫn sẽ nở nụ cười, giờ người này, bởi vì một cuốn sổ tiết kiệm của mẹ, mà khóc.

Ngắn ngủi một tháng sau, bên trong dãy nhà tập thể đã trở về với bình lặng, hàng xóm lại quay trở về với sinh hoạt trước đó, có mâu thuẫn, có vui vẻ, người người đều quay về với cuộc sống trước kia. Hạ Phi không xuất hiện lại trong dãy nhà tập thể cũng dần dần không được ai nhắc tới nữa, bàn tán liên quan tới anh là biến thái, anh là người bệnh thần kinh cũng dần dần chẳng được nghe thấy.

Chỉ có Phó Khôn và Phó Nhất Kiệt vẫn sẽ như cũ, cách hai ba ngày sẽ tới căn phòng đơn kia một lần, tán gẫu trên trời dưới bể với Hạ Phi.

Trương Thanh Khải tích góp ít tiền, cũng chẳng bao nhiêu, đều dùng để mua yếu tố VIII, thời gian suy giảm của thứ này là từ 8 đến 12 tiếng, những lúc không tiêm yếu tố VIII, trên tay trên đùi Hạ Phi càng ngày càng hiện lên nhiều mảng xanh tím.

Bệnh tình của anh cũng ngày càng không lạc quan, nhưng hình như anh cũng chẳng để ý, lúc trò chuyện với hai đứa cũng không tránh né gì.

“Nhất Kiệt, nếu anh chết rồi, sách của anh cho em hết.” Hạ Phi xoa đầu Phó Nhất Kiệt.

“Ừ, toàn bộ à?” Phó Nhất Kiệt hỏi.

“Toàn bộ, để cho Trương Thanh Khải phí lắm, cậu ấy với anh em giống nhau, không đọc sách, có điều lúc chuyển xuống nhớ nhờ anh em chuyển hộ, sách phía trên giá em không với tới đâu,” Hạ Phi nói một nửa lại cười, “Rồi lại bị anh em trêu không cao.”

“Em cao…cao mà!” Phó Nhất Kiệt buồn bực gục mặt xuống bàn

“Đừng vội, ai cao đều cao muộn cả, kiểu gì cũng vượt được anh em,” Hạ Phi chỉ vào Trương Thanh Khải, “Biết gì không, Trương Thanh Khải giờ mét tám sáu, hồi lớp bảy mới có mét bốn thôi.”

“Có rắm!” Trương Thanh Khải quay đầu lại, “Rõ ràng là một mét bốn lăm.”

Mấy người đều cười xòa lên, Phó Khôn đứng bên cạnh người anh áng chừng, rồi nhìn Phó Nhất Kiệt, “Thấy chưa, Một Khúc, em cứ phấn đấu đến độ cao này là được.”

Kỳ nghỉ hè trôi qua rất nhanh, chẳng có cảm giác gì mà đã tới thời gian tập quân sự.

Tập quân sự Nhất Trung năm nay cực kỳ chính quy, tuy nói là cấp hai cũng chỉ dạy bảo ba ngày, nhưng lại giống cấp ba, phát đồng phục tập quân sự, không giống như trước chỉ yêu cầu mặc áo trắng quần đen.

Phó Khôn và Phó Nhất Kiệt nhận quần áo, về nhà vẫn hơi sớm, hai người quyết định đi tới chỗ Hạ Phi nghỉ một lúc.

Có điều, gõ cửa một lúc lâu bên ngoài căn phòng, vẫn không thấy ai ra mở cửa, Phó Khôn lập tức hoảng lên, lấy bút chọc qua chỗ kính hở, đẩy rèm cửa ra nhìn vào trong.

Trong nhà không có ai.

“Đi đâu rồi?” Phó Nhất Kiệt đứng cạnh cửa, bắt đầu hơi phấp phỏm.

Cửa nhà gian bên cạnh mở ra, một cô gái đi ra, nhìn thấy bọn họ, hỏi một câu: “Tìm ai thế?”

“Chào chị, em muốn hỏi, là anh vẫn luôn sống ở đây…”

“À, cậu ấy à, chiều hôm qua bảo đau bụng, nói Trương Thanh Khải đưa vào viện, giờ vẫn chưa về.” Cô gái kia nói.*Bệnh máu không đông (Máu khó đông) hay còn gọi là bệnh ưa chảy máu (Hemophilia) là một rối loạn hiếm gặp trong đó máu của người bệnh không đông máu như bình thường vì do thiếu yếu tố đông máu trong chuỗi 12 yếu tố giúp đông máu. Nếu mắc bệnh máu không đông, người bệnh có thể bị chảy máu trong thời gian dài, khó cầm máu hơn sau khi bị chấn thương so với người bình thường.

Những vết cắt nhỏ thường không phải là vấn đề lớn nhưng mối quan tâm lớn hơn là chảy máu sâu bên trong cơ thể, đặc biệt là ở đầu gối, mắt cá chân và khuỷu tay. Chảy máu trong có thể làm hỏng các cơ quan và mô của người bệnh và có thể đe dọa tính mạng.

Phương pháp điều trị bệnh máu khó đông bao gồm cung cấp yếu tố đông máu cụ thể mà người bệnh thiếu bằng cách truyền tĩnh mạch (như Hạ Phi là yếu tố VIII)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui