Trúc Mộng Lan Viên: Quỷ Nhãn Tiểu Thư

Puwanet chỉ kinh diễm thoáng qua, không như Lom bị hút cả hồn. Còn có Din, Fon và Prin, hoàn toàn không biết năm này là năm nào. Riêng Fai và Tịch Thiên Vũ, làm gì còn bình tĩnh như mọi khi. Sắc mặt Tịch Thiên Vũ chỉ khẽ biến, còn Fai lại ôm tim, thật kỳ lạ, bóng dáng xinh đẹp kia sao lại có ma lực đến vậy? Như muốn nuốt chửng tâm trí anh.

"Ali qua đây ngồi với mẹ." Bà Supansa là người phá vỡ không gian đang bị ngưng đọng, bà mỉm cười dịu dàng với Diêu Tử Đồng. Bình thường Ali đã xinh đẹp rồi, nay trang điểm nhẹ nhàng, khoác lên người bộ váy màu lam nhạt kiểu watteau gown cải tiến hiện đại thì quả thật không còn lời nào để hình dung. Tuy rằng Ali không phải loại xinh đẹp nhất giữa hàng vạn cô gái trên thế giới, nhưng ở cô bé có một sức hút vô hình khiến người ta khó cưỡng lại – Khí chất trời sinh, cao quý thanh nhã.

Diêu Tử Đồng mỉm cười với bà Supansa, sau đó nhắc nhở người bên cạnh, "Anh nên chọn một cô gái làm bạn nhảy vào tối nay." Vừa rồi khi cô khoác tay anh hai đi vào, ánh mắt của tất cả phái nữ đều dính chặt vào anh.

Diêu Tử Đồng chợt nhíu mi khi Thuần Vu Triệt nhìn cô thật sâu, cô không quá ngạc nhiên khi anh hai đổi từ suit trắng sang Âu phục cổ trắng vẫn trồng thêm rất nhiều hoa si, cô chỉ khó hiểu sao nét mặt anh hai lúc này lại biến âm trầm.

"Anh sao vậy?" Diêu Tử Đồng nghi hoặc hỏi Thuần Vu Triệt.

Anh khẽ thở dài, "Em sang đó đi." Anh sao có thể nói cho Ali biết anh rất không vui khi cô muốn anh tìm người con gái khác, như vậy sẽ khiến Ali rơi vào vòng luẩn quẩn của suy nghĩ. Anh không muốn Ali tránh xa anh.

"Ali muốn ăn gì không?" Fon đứng lên giúp Diêu Tử Đồng kéo ghế khi cô mang vẻ mặt còn vương khó hiểu qua đây ngồi. Fon và Din, Thuần Vu Triệt đều mặc đồ trắng nhưng mỗi người lại mặc ra phong khách khác nhau. Nếu như vào thời Trung cổ, Thuần Vu Triệt chính là một quốc vương đầy sát phạt, bá khí và âm lãnh khiến người khác thuần phục. Thì Din – Là hiện thân của một bá tước cao quý đầy lạnh nhạt ngồi xem cảnh giết chóc vẫn có thể tâm tịnh như nước. Còn Fon, vương tử thánh khiết khiến người si mê, cam tâm tình nguyện vì anh giao ra tất cả.

"Cám ơn anh. Cái gì cũng được." Diêu Tử Đồng hơi ngửa đầu nhìn Fon, đôi mắt như sao trời của anh càng trở nên mềm mại vì cô không từ chối anh giúp cô lấy thức ăn. Diêu Tử Đồng âm thầm thở dài, thói quen thật sự rất đáng sợ. Ở gần những chàng trai nổi bật như họ lâu ngày cô đã học được cách xây dựng rào chắn, không để mình bị mê hoặc trong phút chốc như những ngày đầu.

"Chậc chậc! Đau lòng quá, trong mắt mọi người chỉ có Ali chứ đâu có chúng tôi." Saroji ôm tim, tỏ vẻ đau buồn muốn khóc chọc mọi người bật cười, họ nhìn qua thấy anh vẫn đứng trước lều, sau đó Saroji lôi kéo Kati ngồi đối diện với Diêu Tử Đồng, đi chung với Ali và Erebus, anh và Kati, Nathee đều bị che mất ánh sáng. Hai người họ tựa như một đôi thần thánh đầy quyền lực và sắc đẹp, vừa xuất hiện thôi cả buổi tiệc liền rơi vào im lặng, sau đó là sôi trào.

Đứng như lời của Saroji, những khách mời có mặt tại đây bắt đầu bàn tán xôn xao về Thuần Vu Triệt và Diêu Tử Đồng. Họ nhanh chóng lên mạng tìm kiếm thông tin hai người dựa vào hình ảnh vừa chụp được, rất tiếc chỉ tra ra Thuần Vu Triệt là ai, vì thông tin của Diêu Tử Đồng đều bị giấu kín trước truyền thông, nhưng chỉ dựa vào thân phận của Thuần Vu Triệt thôi cũng đủ làm họ điên cuồng. Đây là người đàn ông vô cùng hoàn hảo và tài giỏi, thứ anh nắm trong tay không chỉ là tiền tài mà còn có địa vị và quyền lực khiến người ta mơ ước cả đời.


"Tôi muốn qua đó làm quen với anh ấy."

"Tôi cũng đi. Chỉ cần câu được một trong bốn quý tử của gia tộc Adisuan thôi cũng được."

"Đi thôi, chúng ta thử qua đó bắt chuyện."

"Các cô bớt ảo tưởng viễn vong đi. Các cô chưa kịp tới gần lều đã bị vệ sĩ hoàng gia bắn chết vì tưởng rằng các cô là kẻ ám sát hoàng tộc rồi." Nghe nhiều âm thanh léo nhéo gần bên tai, Pudsa không nhịn nổi phải quay sang, liếc xéo những cô gái đang cầm điện thoại, hai mắt mạo lửa thèm thuồng nhìn về hướng lều chính.

Như bị người ta dội thẳng một thùng nước lạnh vào người, sắc mặt họ cứng ngắc, tiếp theo phát hỏa trừng mắt đầy hung dữ, "Pudsa đáng ghét kia! Cậu dám nói kháy chúng tôi sao!" Một cô gái mặc váy đỏ có mái tóc xoăn hơn cả Nakree quát lên với Pudsa.

"Nói các cô thì sao? Làm gì được tôi?" Pudsa càng tỏ thái độ trêu chọc và chống lại họ, những người này đều là nhân viên cấp cao của Thung lũng Meak Mai, thường ngày vẫn luôn gây nhau với nhân viên khu nghỉ mát Tararin. Mỗi khi chạm mặt giữa đường đều sẽ có chiến tranh xảy ra mới tạo nên khung cảnh kẻ địch gặp nhau hết sức đỏ mắt như hiện tại.

"Cậu qua đây. Chúng ta lại đấu tay đôi!" Cô gái mặc váy hồng có búi tóc cao thách thức Pudsa.

"Qua thì qua, ai sợ ai!" Pudsa bắt đầu xoăn tay áo, vừa đẹp trai lịch lãm không quá ba giây liền quay về hiện thực. Mím môi tỏ khí thế, lần trước anh lấy một địch tám còn chưa phân thắng bại với họ, lần này anh cho họ nằm liệt giường cả tháng luôn.

Bualoy và Rarin dùng hết sức kéo Pudsa lại, Bualoy đánh vào cánh tay đang thủ thế của anh, "Cậu muốn chết thật sao? Boss đang nhìn chúng ta kìa!" Tên nhóc này thật hăng, chắc hẳn quên mất sự khủng bố của boss ra sao rồi.


"Cậu Din nhìn thật kìa. Cậu ấy mà qua đây thì chúng ta chết cả lũ." Nakree cũng can thiệp, cậu Pudsa này thích hợp làm nhân viên của cậu Fai hơn, vì cậu Fai rất thích dùng nắm đấm giải quyết vấn đề.

Pudsa đảo mắt về phía lều chính, quả nhiên Din đang phóng tầm mắt sang đây, tuy vẫn là lạnh nhạt nhưng lại chứa đầy ý tứ cảnh cáo khiến mọi người rùng mình, nhanh chóng đứng ngay ngắn lại. Chải chải tóc, ăn ăn bánh, ngắm sao trời. Ai cũng cố làm ra vẻ mình đang bận rộn để không nghĩ đến uy áp của Din.

Cô Ali! Mau thu phục boss giúp chúng tôi! Cứu mạng cô Ali ơi!

Din vốn ngồi cách Diêu Tử Đồng hai cái ghế, nhưng khi Nam và Puwanet vừa đứng lên, anh liền di chuyển sang thế chỗ của Nam, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang bưng ly nước lên định uống, "Đây là rượu." Nếu hôm nay cô lại say như lần trước thì anh nghĩ hậu quả còn kinh thiên hơn.

Diêu Tử Đồng ngạc nhiên, đưa mũi lại gần nhẹ ngửi, cô liền nhăn mặt đẩy ly sang cho Din. Sau đó quay ngoắt sang nhìn Saroji bằng ánh mắt thật hung hăng, vừa rồi còn dám nói với cô đây chỉ là nước ép vải, không ngừng thúc giục cô nếm thử, dặn dò cô nhớ phải nín thở nuốt ngay, như thế mới cảm nhận được mùi vị lưu lại trên đầu lưỡi. Hóa ra đều là sự tính toán của chị Sarah, muốn cô biến hình hành hạ mọi người nữa. Hừ!

"Ha ha!" Saroji che miệng cười khúc khích, anh định để Ali say lại quậy một trận nữa nhưng không ngờ bị Din phá hoại rồi, "Xém chút nữa chúng ta lại có chuyện hay xem." Saroji lãng tránh ánh mắt như mèo xù lông của Diêu Tử Đồng, kề tai Kati nói khẽ, Din đúng là biết phá đám mà!

"Chúng ta dùng cách khác." Kati cười tặc tặc, nháy mắt với Saroji.

"Hai cậu đi lấy thêm hai chai rượu cho anh ta." Thuần Vu Triệt liếc mắt ra lệnh cho John và Rick.


Hai người nhìn nhau mím môi cười, thiếu gia dùng cách này trừng phạt Saroji vì đã dụ dỗ tiểu thư uống rượu, may cho anh ta vì thiếu gia không bắt anh ta uống hết những thùng rượu tại đây.

"Bốn chai." Saroji chẳng những không kêu thán mà còn tăng giá, nét mặt đầy thách thức.

"Anh uống hết không đó?" Lom nhướng mày cười hỏi Saroji.

"Có bao nhiêu đem hết lên đi, tôi sẽ uống cho cậu thấy, bao nhiêu cũng chiều." Saroji dẫu môi nói.

"Chị Sarah thường xuyên dùng rượu để tắm, đã sớm luyện thành bách rượu bất xâm rồi." Diêu Tử Động mở miệng trêu ghẹo, cười càng vui vẻ khi Saroji quăng cho cô một ánh mắt đầy sắc lẽm.

"Được." Lom bật cười, quay sang tao nhã gật đầu với Rick và John, "Chiều anh ấy đi."

Hai người này không tin Saroji có tửu lượng lợi hại như vậy, thế nên khi quay trở lại, trên tay mỗi người cầm bốn chai Vin de Pays, gương mặt hiện rõ chờ xem kịch vui đặt chúng trước mặt Saroji, dù bị anh ta liếc xéo một cái cũng không chấp nhất.

Chúng tôi cho anh uống tới bò lết luôn!

"Lát nữa Ali sẽ nhảy với ai nhỉ?" Tính kế say không thành, Saroji lại bày kế khác với bộ mặt ngây thơ, làm như không chút để ý hỏi.

Mọi người cùng lúc tiếp thu, sau đó tập thể phóng ánh mắt về phía Diêu Tử Đồng, chờ đợi hoặc suy đoán xem cô chọn ai.

"Tôi sẽ không ra khiêu vũ." Diêu Tử Đồng nhẹ chớp mắt nhìn lướt qua mọi người, so với việc chen lấn ngoài đó để mồ hôi nhễ nhãi thì ngồi đây ăn uống no bụng còn sướng hơn. Còn nữa, cô có việc phải làm. Đưa mắt nhìn qua Din, Diêu Tử Đồng chợt nhíu mi, Din quên mất sứ đoàn người Pháp rồi sao? Cả Lom cũng thế, bỏ mặc họ mà không tích cực giới thiệu rượu của mình?


"Tôi đã xử lý xong rồi. Em yên tâm chơi đùa đi." Din giống như có lòng linh tê với Diêu Tử Đồng, vừa nhìn vào mắt cô thôi đã biết cô nghĩ gì. Sứ đoàn người Pháp quyết định ở lại đây một tháng, thời gian đó đủ cho anh hoàn thành mọi kế hoạch, cho nên trước mắt không vội.

"Thình thịch" Câu nói của Din khiến Diêu Tử Đồng rối loạn nhịp tim trong hai giây. "Thình thịch" Hành động nối liền sau đó của anh lại làm tim cô suýt chút bị sốc, tròn xoe mắt nhìn Din đem ngón cái vừa lau mép môi cô bỏ vào miệng. Ôi! Cô biến thành tượng điêu khắc sống mất rồi, động tác vừa rồi của Din thật ái muội, còn đôi mắt lạnh nhạt kia, tựa như ẩn hiện nóng bỏng của dòng dung nham đang chầu chực phun trào.

"Khụ..." Phải vài giây sau Diêu Tử Đồng mới tìm lại được thần trí, nhưng cổ họng lại khô khan như vừa hạ sốt, cô bưng nhanh ly nước lên uống ừng ực, cho đến khi cạn hết mới thấy thoải mái.

Din khẽ cong môi, anh vô cùng hài lòng với phản ứng của Ali, đám người kia đen mặt, dùng ánh mắt hình viên đạn không ngừng bắn thẳng vào anh thì sao chứ, anh không để ý. Đối với Ali, không nên chỉ nói, mà phải thể hiện hành động rõ ràng, trực tiếp cuốn lấy cô, mang cô vào thế giới của mình, như thế mới khiến cô nhận ra tấm chân tình.

Anh không ngốc như Lom, cũng không ngây thơ như Fon hay trẻ con như Prin, áp dụng những cách thức khiến người âm EQ như Ali chậm chạp không nhìn ra họ muốn gì. Trong cuộc chiến này, người khiến anh phải thừa nhận là đối thủ chỉ có Erebus. Một tình địch đáng gờm và đầy bản lĩnh. Riêng Tịch Thiên Vũ và Fai, Din nhướng mi, hai tên này đều là hồ ly thành tinh, anh cũng phải phòng, tuy rằng họ chưa chính thức bước vào "chiến trường".

"Hiếm khi em tham gia lễ hội, cứ theo mọi người đi." Thuần Vu Triệt cưng chiều nhìn sang Diêu Tử Đồng, ẩn sâu dưới đôi mắt liệt báo là âm trầm và nguy hiểm. Anh vô cùng chướng mắt hành động vừa rồi của Din, sợ Ali mất vui nên anh kiềm chế. Nếu không...họng súng của anh đã sớm ghim một lỗ vào bàn tay đang cầm ly rượu đỏ tươi kia.

Có hai tên đứng sau lưng Thuần Vu Triệt bất giác rùng mình khi một cơn gió lạnh vô hình vừa tập kích, John và Rick e dè nuốt nước miếng. Đây là nỗi khiếp sợ đã ẩn sâu vào tiềm thức, thế nên họ nhanh chóng lùi về sau vài bước. Bĩu môi nhìn nhau, họ không có tiểu thư làm chỗ dựa, lánh đạn được lúc nào tốt lúc đó.

"Anh hai không được nhân lúc em ra đó mà uống nhiều nhé." Một câu nói của Thuần Vu Triệt bằng mười lời thỉnh cầu của người khác, đôi mắt anh ẩn chứa ý cười, vô cùng hài lòng nhận lấy vài ánh nhìn đầy ghen tức khi Diêu Tử Đồng ngoan ngoãn gật đầu, còn ôn nhu dặn dò anh.

"Tuân lệnh, thưa công chúa." Diêu Tử Đồng cười khanh khách vì Thuần Vu Triệt cho cô một cái chào hoàng gia.

Prinđứng phắt dậy, nét mặt hầm hầm dù đã cố gắng nuốt xuống dòng giấm chua đang chảyngược lên cổ họng. Anh vợ trời ơi này còn ra vẻ hoàng tộc trước mặt anh? Chờ màxem, rồi có ngày Ali sẽ nghe anh răm rắp như thế. Hừ!    


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận