Trúc Ngoại Đào Hoa Khai

Mùa xuân của Hạ Tiểu Sam bảy tuổi bề bộn nhiều việc lục. Cho nên, đối với hàng xóm mới đến không lưu ý lắm, thôn trang lúc lễ tết có đến hai lần người dọn vào, khi đó náo nhiệt một hồi, nhưng sau đó lại yên tĩnh đến có chút dị thường. Đứng ở trong sân nhìn một mảng xám đen do bị màu xanh lục che phủ, đôi khi nảy lên một loại cảm giác kỳ quái—— trang tử này tĩnh lặng cứ như mộ phần!

Lúc đầu xuân Liên Sinh đem mấy con gà giao cho Tiểu Tam nuôi, Tiểu Tam liền không đếm xỉa tới cảm giác kỳ quái đó nữa. Hắn làm việc này đã nhiều năm, đối với đời sống bận rộn nhưng thật ra rất biết thích ứng. Mùa xuân năm nay thật ấm áp, gà mái Tiểu Tam dưỡng có một con bắt đầu ấp trứng, Tiểu Tam đặc biệt tuyển chọn mấy quả trứng bỏ vào đó. Từng quả trứng đều là do hắn tỉ mỉ tuyển chọn thật tốt. Một lòng hầu hạ lão gà mái thậm chí còn vượt lên cả chuyện hầu hạ ‘mẫu thân’ hắn! Trong gần hai mươi ngày gà mái ấp trứng, hắn đồng thời vội vàng chuẩn bị thức ăn gia súc cần cho sau này.

Thức ăn chuyên dụng cho gà ở kiếp trước đều là trực tiếp mua được, mà hiện tại hoàn toàn dựa vào bản thân chuẩn bị, Tiểu Tam góp nhặt toàn bộ vỏ trấu trong nhà, dự định sau đó trộn vào trong thức ăn nhuyễn cho gà ăn một lần, và loại đồ ăn dinh dưỡng chứa hàm lượng protein cao tốt nhất cho gà mẹ gà con không thể nghi ngờ là sâu cùng giun. Làm nhiều công việc này cũng là có chỗ tốt! Hắn nguyên lai từng ở một cuộc tụ hợp nào đó mà phát đơn tuyên truyền về nuôi trồng giun đất, bởi vì trên tư liệu đem giun đất nói đến rất thần kỳ, từ đầu đến chân đều là bảo bối, đưa ra chuyện phẩn tiện (phân và nước tiểu) đều là phân bón có chất hữu cơ mang lại hiệu suất cao. Chỗ thần kỳ của nó tương phản với bề ngoài khó coi đến có chút kinh tởm, làm cho người ta sâu sắc hiểu được. Kỳ thực về phương pháp nuôi trồng nói qua chỉ đại khái thôi, nhưng Tiểu Tam cũng không dự định làm hộ nuôi dưỡng giun chuyên nghiệp, cho nên, phương pháp mơ hồ là ủ phân đất bằng để nuôi dưỡng khiến hắn trong lòng có nhiều tính toán. Vì vậy hắn lại vội vàng cắt cỏ khô, tìm rơm rạ, thu thập phẩn tiện, thậm chí đến nhà người ta nhặt thức ăn vụn! Hành vi này khiến người trong nhà đều không hiểu nổi, càng làm Hổ Tử hướng cả nhà tuyên bố hắn cự tuyệt mang Tiểu Tam xuất môn chơi!!

Tiểu Tam vô cùng bận rộn, lười đi quản phản ứng của người khác. Liên Sinh từng lo lắng trăm mối mà nhìn hắn, Tiểu Tam cũng chỉ là tìm vài chuyện tùy tiện hù lộng mấy câu. Hắn cũng không có hướng người trong nhà giải thích hắn đang làm cái gì, chỉ là một mình một người miệt mài. Tính cách của hắn vẫn luôn có chút hướng nội, hắn cũng vô pháp hướng người nhà này nói rõ hắn đây là muốn dưỡng giun, hắn không cảm thấy hành động này sẽ thu được sự lý giải của người khác ở giai đoạn đầu của nuôi trồng, cho nên, dùng sự thực giải bày là tốt nhất! Cũng may hắn không dự định dưỡng quá nhiều, tiểu thân thể bảy tuổi này cũng không chịu thua kém vẫn luôn khỏe mạnh đến giờ, có đầy đủ tinh lực khiến hắn mỗi ngày đều lăn qua lăn lại mấy việc này đây.

Bởi vì vụ xuân sắp bắt đầu, mọi người trong nhà cũng bắt đầu bận rộn, tự nhiên là không rảnh đi quản Tiểu Tam mỗi ngày đang làm cái gì. Tiểu hài Ngân Phương nhà hàng xóm từ khi thấy Tiểu Tam đi theo sau mông trâu nhặt tiện tiện (phân đó) liền không bao giờ tìm hắn đi chơi nữa! Thôn làng này tính ra còn thể sánh với một phú thôn, trong thôn tiểu hài tử không ít, nó còn nhiều bạn bè cùng chơi!

Tiểu Tam cũng không biết ủ phân kia lúc nào thì được, dù sao thì sau mười ngày nhặt mấy thứ phế phẩm, hắn lại bắt đầu nơi nơi đào giun, mỗi sáng sớm hắn đều mang theo cái hũ mẻ ra ngoài, sau đó hắn đem tất cả đám động vật nhuyễn thể thu thập được thả vào cái đống hỗn tạp còn ẩn ẩn mùi hôi tanh kia. Thái dương đã lên rất cao đây không phải thời điểm thích hợp để đào giun nên hắn liền đi bắt sâu hoặc nòng nọc, đều là cho đám gà mái ăn thêm, hai con gà không ấp trứng kia còn phải tiếp tục đẻ trứng cho hắn a!

Đợi đến khi hoa đào tàn lụi, đám gà con của hắn cuối cùng cũng một con tiếp nối một con phá vỏ chui ra, hắn chuẩn bị mười lăm quả trứng, nhưng mà sau cùng chỉ có mười hai chú gà con, ba quả kia có thể bởi vì gà mái không trông nom đến mà bị lạnh bị hư! Bất quá, thành tích thế này cũng là rất không tồi. Việc trông nom đám gà con sau khi ra khỏi vỏ Tiểu Tam lại càng thuận buồm xuôi gió, đương nhiên thôi mấy việc này hắn đã làm nhiều năm cũng thuộc hàng bán chuyên nghiệp rồi a! Huống chi đám gà con này còn có gà mẹ dẫn dắt ni.

Liên Sinh có một ngày phát hiện gà mái nhà mình cư nhiên dẫn theo mười con gà con, có điểm giật mình. Phải biết rằng, gà mái có thể ấp ra một hơi bảy tám con coi như là dưỡng rất khá rồi. Hắn cảm thấy Tiểu Tam nhà mình càng ngày càng hiểu chuyện, đồng thời còn trở nên nhu thuận hơn, trong lòng vui mừng khôn xiết. Mà Hạ Tứ Lang thì nghĩ đến nửa năm trước Tiểu Tam tính tình đại biến, cách hành xử ngày thường có chút không giống mọi người, cùng với trong ngày xuân thôn nhân chưa từng bận rộn như thế, trong lòng không khỏi đối Tiểu Tam nhà mình âm thầm có vài phần kinh nghi.

Tiểu Tam năn nỉ Thạch Đầu giúp hắn dùng những cành trúc tại bên ngoài cạnh vườn rau rào thành một mảng đất nhỏ, lại nhờ Hạ Tứ Lang giúp hắn dựng một cái chuồng cỏ đơn giản. Vì vậy không cần tốn một phân tiền Tiểu Tam đã có một cái ‘chuồng nuôi gà lớn’. Chỉ có hơn mười con gà kỳ thực coi như là dễ quản lý, trước đó Tiểu Tam cũng đã thu xếp rất đầy đủ, hắn mỗi ngày chỉ cần chuẩn bị rơm rạ, đào những con giun béo núc, băm ra sau đó dùng cái nồi to nấu lên, rồi bỏ vào trong chuồng gà là được. Chuồng gà được quét tước cách ba ngày một lần. Cho nên, đến hè thì, hắn liền rảnh rỗi nghĩ về việc học chữ nghĩa!

Hắn biết trẻ con ở thế giới này, nhất là ở nông thôn, thì càng không có cơ hội đến trường đọc sách biết chữ. Đối với Tiểu Tam từng sinh sống tại thế kỷ hai mươi mốt với chính sách toàn dân thi hành giáo d*c bắt buộc mà nói, làm một người cả đời mù chữ ở nông thôn là một việc hết sức làm cho người ta khó có thể tưởng tượng. Đương nhiên, hắn cũng không ngu ngốc đến mức ồn ào đòi đến trường, này thực ra còn có một cách khác để biết chữ mà. Vì vậy, hắn đem ánh mắt hướng đến nhị ca bướng bĩnh đã được chín tuổi nhà hắn. Hổ Tử đối với những người thông minh là rất bội phục, cũng rất thích được người lớn khen nó thông minh. Tiểu Tam đầu tiên ở trước mặt nó hữu ý vô ý kể về một vài ngụ ngôn xa xưa, ám chỉ nó chỉ có đọc sách mới có thể trở thành người thông minh, sau đó lại ở trước mặt nó nhắc đến việc những người từng đến học đường liền có thể đến đại thành mà ‘trải việc đời’. Trong thôn những người từng theo học qua tiên sinh, hiện tại mới có thể ở bên ngoài kiếm được nhiều tiền…

Qua mấy lần, Hổ Tử quả nhiên như hắn mong đợi, ồn ào đòi đi học. Bởi vì trong nhà còn có chút dư dã, Hạ Tứ Lang cắn răng đáp ứng điều này! Liên Sinh trái lại lo lắng Hổ Tử nghịch ngợm học không tốt, nhưng hài tử tự mình muốn học, cũng không tiện ngăn cản!

Vì vậy, vào đầu hạ, Hạ Tứ Lang dẫn Hổ Tử mang theo một con gà mái cùng một cái giỏ trứng đi bái lão tú tài dạy học trong thôn làm thầy. Mà Tiểu Tam thì hướng Hổ Tử đề xuất, sau khi tan học về nhà, nó phải dạy mình đọc sách viết chữ, dù thế nào đi nữa hắn cũng chỉ cần biết chữ, có thể xem hiểu cái đống sách ở thế giới này là được, cũng không cần tốn quá nhiều thời gian cùng tinh lực để thực sự đi học. Mà điều kiện là mỗi ngày Hổ Tử dạy hắn, Tiểu Tam liền cung cấp cho nó một quả trứng chần nước sôi. Từ khi đám gà trong nhà do hắn phụ trách, Tiểu Tam liền có phần lớn quyền sử dụng đối với mớ trứng này, ngoại trừ thu gom phần lớn trứng đem đi chợ bán lấy tiền, Tiểu Tam thi thoảng sẽ dùng trứng nấu vài món ăn, mọi người trong nhà đều ngầm đồng ý việc đó


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui