Trúc Ngoại Đào Hoa Khai

Hạ gia viện tử, tại khu đất trống trong viện bày ra một chiếc bàn gỗ dài và rộng, toàn thể Hạ gia đang chuẩn bị tiệc liên hoan.

Là để chúc mừng cho đứa nhỏ của Hạ Hổ cùng Văn Thanh ra đời.

“A ba, vì sao Văn Thanh thúc có thể sinh tiểu oa nhi?” Tiểu vũ mở to đôi mắt thật ngây thơ đi theo phía sau Tiểu Tam mà hỏi, Tiểu Tam đang vội bưng thức ăn ra bàn, không rảnh để ý nó.

Thái Vũ Trạch coi như là một bé ngoan! Chỉ là quá hiếu kỳ, đụng tới cái gì hay nhìn thấy cái gì cũng đều phải hỏi câu vì sao. Cho dù là người tự nhận mình thông minh, cũng rất sợ cùng nó giao tiếp, bởi vì một cái không cẩn thận cũng sẽ bị hỏi đến ngậm miệng không biết nói gì.

“Bởi vì Văn Thanh thúc có sự giúp đỡ, cho nên mới có thể sinh em bé nha.” Hạ Hổ ở một bên cười hì hì trả lời. Hắn gần đây đường làm quan rộng mở, đụng tới chuyện gì cũng đều cười hì hì.

A? Vậy nhị bá bá có thể giúp sinh tiểu oa nhi sao?”

Thái Kinh Vân đúng lúc ngồi xuống xuống bưng chén uống trà, vừa nghe câu này lập tức bị sặc. Tiểu Vũ là bé cưng nhu thuận, tức thì chạy tới giúp cha của nó vỗ lưng, một chiêu này là ba của nó thường thường giúp ca ca của nó làm, cho nên đã xem qua mấy lần rồi, Tiểu vũ rất chăm chú dùng bàn tay nhỏ bé của nó mà bốp bốp bốp vỗ lưng cho Thái Kinh Vân.

“Cha, người sao có thể giống ca ca như thế, uống nước cũng đều bị sặc?”

Thái Kinh Vân bất đắc dĩ trợn trắng mắt, không phải lời Tiểu Vũ doạ tới y, y có thể sặc hay sao? Nhanh chóng uống thêm miếng nước áp xuống!

“Ai ~ kỳ thực để phụ thân giúp ta sinh một tiểu oa nhi cũng được nha ~ phụ thân nhất định sẽ giúp a!” Tiểu vũ đột nhiên thông suốt suy nghĩ kỳ lạ ấy mà nói ra.

Thái Kinh Vân một ngụm nước còn đang trong miệng, nghe thấy lời này, lập tức còn sặc lợi hại hơn.

Tiểu Tam bưng thức ăn từ trù phòng đi ra, thấy Thái Kinh Vân ho đến cái dạng này, cau mày nói: “Ngươi sao mà càng sống càng lùi thế hở, uống miếng nước thôi mà còn có thể bị sặc giống y như Tiểu Việt?”

Thái Kinh Vân lười đáp lời, Hạ Hổ ở bên cạnh cười đến ngã trái ngã phải, cảm thán sự cường đại của bé Tiểu Vũ.

“Muốn một tiểu oa nhi để chơi nha!” Tiểu vũ bĩu môi, bất mãn hai vị đại nhân không lập tức đáp ứng thỉnh cầu của nó.

“Đi ~ tìm Hạ Lê ca cùng chơi búp bê vải đi!” Tiểu Tam thuận miệng dỗ dành, nếu như thật cùng hài tử nghiêm túc phân cao thấp thì hắn sẽ mệt chết mất.

búp bê = em bé = oa oa

Vì vậy Tiểu Vũ bĩu môi tìm Tứ bá bá của nó giúp nó sinh em bé…

Thái Kinh Vân theo một ý nghĩa nào đó, thì là một người phi thường nhàm chán, bởi vì y sinh ra đã không có tế bào hài hước.

Hạ Tiểu Sam theo một ý nghĩa nào đó, cũng là một người phi thường nhàm chán, bởi vì hắn sinh ra đã không hiểu được phong tình.

Hai người yêu thích và hứng thú chênh lệch nhau xa như thế, thì làm sao cùng chung sống nhiều năm thế này được, hai bé cưng đều phi thường muốn biết.

Kỳ thực, chuyện này rất đơn giản.

Tiểu Tam có tâm tình trồng hoa, Thái Kinh Vân liền có hứng thú ngắm hoa.

Tiểu Tam làm một bàn cơm nước, Thái Kinh Vân răng hảo khẩu vị cũng hảo.

Tiểu Tam sẽ vào khoản thời gian làm việc nghỉ ngơi, chạy đến ngoài cửa sổ của Thái Kinh Vân nhắc nhở y uống nước hoặc là đứng dậy vận động. Thái Kinh Vân sẽ tức thì buông công việc trong tay nghe theo lời Tiểu Tam.

Tiểu Tam khi bị hai đứa nhóc trong nhà chọc giận, Thái Kinh Vân sẽ không nói lời nào mà xách hai thằng nhỏ kia lên đánh đòn một trận để giáo huấn. Hai người phối hợp, một người nhắc một người đánh.

Tiểu Tam đối với chính sách giáo d*c trẻ nhỏ thì là thả bò ăn cỏ, bởi vì tin tưởng bọn chúng có nhân sinh của chính mình. Thái Kinh Vân cũng không quá quản bọn nó, trừ phi Tiểu Tam bị chọc đến xù lông. Hai người rất ít khi vì chuyện của con mà khắc khẩu, nhưng những chuyện thú vị phát sinh ở trên người hài tử, chung quy sẽ vào khi rỗi rãi thì nói cho người kia nghe.

Tiểu Tam tuổi tác càng lớn thì càng dong dài, chỉ cần chút chuyện lông gà vỏ tỏi thôi liền có thể cùng Thái Kinh Vân nói nửa ngày. Thái Kinh Vân càng già càng trầm mặc, y không nói lời nào, chỉ là lắng nghe, kéo tay Tiểu Tam cười nhàn nhạt. Mà Tiểu Tam thì ngầm đắc ý Thái Kinh Vân bị hắn chọc cười.

Tiểu Tam hơn bốn mươi tuổi, không biết thế nào lại có mao bệnh là lưng đau chân nhức. Thái Kinh Vân hơn bốn mươi tuổi, không biết là lúc nào mà học được một bộ thủ pháp xoa bóp hữu hiệu.

Tiểu Tam hơn năm mươi tuổi, càng sống càng như một hài tử, Thái Kinh Vân thường thường dỗ xong cháu nhỏ lại bắt đầu dỗ hắn, ngữ khí cũng hề không biến hoá.

Tiểu Tam hơn sáu mươi tuổi, tay chân không còn linh hoạt như Thái Kinh Vân. Vì vậy, đổi thành Thái Kinh Vân châm trà đưa đồ cho hắn.

Tiểu Tam già rồi, thường thường đãng trí, thậm chí còn lạc đường trong viện tử của mình. Thái Kinh Vân khi không nhìn thấy Tiểu Tam, sẽ đứng dậy nơi nơi tìm hắn, sau đó kéo tay hắn dẫn hắn về phòng.

Tiểu Tam mái đầu bạc trắng, đi đứng không được nữa, Thái Kinh Vân liền nói với hắn, ta để ngươi đi trước, sắp xếp xong mọi chuyện ta sẽ tới tìm ngươi! Tiểu Tam mỉm cười, hảo, ta chờ ngươi…

Hai mươi tuổi, ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi mãi cho đến bảy mươi tuổi, hai người đều tự làm chuyện của mình. Trong đó khi có một người rảnh rỗi, người nọ sẽ bồi bên người kia, có thể sẽ không giúp hắn làm việc, nhưng cũng sẽ cầm chén thanh trà, nhìn hắn bồi hắn…

Toàn văn hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui