Hệ thống nhìn Tô Ngọc Tuyết vẫn đang
nghĩ ngợi linh tinh chuyện muốn gặp nam thần, chợt im lặng hiếm hoi. Vì
Tô Ngọc Tuyết thật sự quá kích động rồi, cho nên vẫn chưa phát hiện ra
cô nàng khác với thường ngày.
Đại khái cảm thấy mình mong muốn có thể gặp được nam thần trong lòng, nên
Tô Ngọc Tuyết càng cố gắng tu luyện hơn mọi khi. Cảm ơn trời, cảm ơn
đất, cảm ơn Tô lão gia có thói quen tốt học đòi văn vẻ này. Tuy bố Tô
không thích đọc sách nhưng ông ấy lại thích thu thập sách cho nên liền
hời cho Tô Ngọc Tuyết.
Trong một quyển sách cũ nát không tên lại tìm được cách để hiểu được loại chữ trên sách pháp thuật. Tuy rằng không hiểu được nhiều chữ, nhưng cũng đủ dùng rồi, quyết chú chữ ‘phá’ trước đây cũng dựa vào quyển sách này.
Chỉ là...Tô Ngọc Tuyết tu luyện cả đêm trong không gian não bộ, lúc tỉnh
dậy liền thở dài. Vẫn là không được, dù có kho báu nhưng lại không biết
phải dùng thế nào, sao có thể khiến cô cam tâm được chứ. Nếu có thể tìm
người dạy mình mấy chữ này thì tốt rồi.
Hôm nay trời xanh mây trắng, gió thổi dìu dịu, Tô Ngọc Tuyết nhìn cảnh xuân tươi đẹp bên ngoài, trong lòng liền ngứa ngáy, cộng thêm thống khoái
đánh Tôn Tử Sở một trận, nên tâm trạng rất tốt, quyết định sẽ ở trong
thủy tạ của vườn hoa bên hồ viết chữ, hóng gió, ngắm hoa.
Cũng chính vì bây giờ không gặp nguy hiểm tính mạng còn có nhiều tiền rủng
rỉnh nên cô mới có thể làm được chuyện này. Huống hồ, cô bây giờ cô muốn làm gì cũng không cần đích thân làm, chỉ cần dặn dò Hồng Lăng một
tiếng, tự nhiên liền được sắp xếp ổn thỏa.
Trong thủy tạ, Tô Ngọc Tuyết cầm bút viết chữ, trong lòng cảm thán, cuộc sống tốt đẹp này thật sự có thể khiến tâm trí con người ta mục nát.
“Tiểu thư.” Một nha hoàn bên người của mẹ Tô chạy đến hành lễ, “Biểu công tử
Vương gia đến đưa quà cho tiểu thư, phu nhân lệnh nô tỳ đến đây nói
trước với tiểu thư một tiếng.” Ý trong lời nàng chính là muốn Tô Ngọc
Tuyết biết chuyện này, sửa sang lại chút để không thất lễ.
“Vương gia biểu công tử?” Tô Ngọc Tuyết đặt bút trong tay xuống, vừa để Hồng
Lăng hầu hạ lau sạch tay vừa nói, “Tại sao biểu ca Vương gia lại tặng
quà cho ta?”
“Biểu công tử Vương gia thay mặt các biểu cô nương đến tặng cho tiểu thư. Còn quà là gì, nô tỳ không biết ạ.”
Tô Ngọc Tuyết gật đầu, “Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”
“Vâng, nô tỳ cáo lui.”
Hồng Lăng cẩn thận giúp Tô Ngọc Tuyết sửa lại xiêm y, “Tiểu thư, có cần dọn
dẹp mọi thứ, dâng chút điểm tâm để tiếp đãi biểu công tử Vương gia không ạ?”
Tô Ngọc Tuyết gật đầu, “Biểu ca Vương gia hẳn trên đường đến rồi, dọn lại
ngay ngắn là được. Còn về điểm tâm thì không cần đâu, chuẩn bị một bình
trà là được.” Cô hôm qua vẫn vô thức chú ý đến biểu ca Vương gia, phát
hiện hắn hình như không thích đồ ngọt, cho nên không cần mang đồ ngọt
đến.
“Vâng.” Hồng Lăng đáp một tiếng, sau đó dặn nha hoàn đi nấu trà. Còn chữ Tô
Ngọc Tuyết viết, nàng đương nhiên đích thân dùng vật chặn giấy đè lấy,
dời cả bàn đến một góc khác. May mà trong thủy tạ còn có một chiếc bàn
nhỏ, có thể tiếp khách được.
Các nha hoàn vừa chuẩn bị xong, Vương Lăng Minh liền đi theo một nha hoàn
khác đến thủy tạ. Lúc này gió trên hồ nổi lên, Vương Lăng Minh vốn có
phong thái, cơn gió lướt qua càng làm nổi bật vài phần xuất trần của
hắn.
Tô Ngọc Tuyết thoáng thất thần, không biết tại sao, nàng vừa rồi cảm thấy
Vương Lăng Minh giống hệt Triển Chiêu trong lần gặp mặt cuối cùng kia.
Rõ ràng tướng mạo, khí chất của họ không hề giống nhau, nhưng cô lại cảm thấy bọn họ rất giống nhau. Vương Lăng Linh đang bước đến này cực giống với lúc Triển Chiêu từ trên trời đáp xuống Nam Thanh Cung.
“Biểu muội Tô gia, hữu lễ rồi.” Vương Lăng Minh đứng ngoài thủy tạ, lại không bước vào.
“Bái kiến biểu ca Vương gia.” Tô Ngọc Tuyết gặp qua gã điên hoang tưởng Tôn
Tử Sở, đối với Vương Lăng Minh biết giữ lễ nghi vô cùng hài lòng, “Huynh vào đây uống một chung trà đi.”
“Phiền biểu muội quá rồi.” Vương Lăng Minh bước vào trong thủy tạ, ngồi đối
diện cô, nhận lấy tách trà mà nha hoàn đưa cho hắn. Sau khi uống xong,
hắn từ trong tay áo lấy ra một chiếc rương đặt lên trên bàn, “Đây là quà mà các muội muội nhờ ta đưa cho nàng, hôm nay bọn họ phải đọc sách,
không thể ra ngoài, nên nhờ ta chuyển hộ.”
“!!!” Tô Ngọc Tuyết vốn không nghe rõ Vương Lăng Minh nói gì, vì cô đang dùng ánh mắt không thể tin được nhìn tay áo Vương Lăng Minh. Tuy nói xiêm y
văn nhân, tay áo rộng hơn võ phục nhiều, nhưng bên trong căn bản không
thể để được một chiếc hộp to thế này.
Càng huống hồ, Tô Ngọc Tuyết nhớ rõ lúc Vương Lăng Minh đến đây, tay áo phất phơ theo gió, bên trong không thể có vật nặng nào cả.
Vương Lăng Minh nhìn dáng vẻ của cô, trong mắt lóe qua ý cười, chỉ là mặt vẫn lành lạnh. “Biểu muội?”
“Biểu ca!” Tô Ngọc Tuyết kích động liền đem xưng hô rút ngắn lại, “Huynh
chẳng lẽ còn biết pháp thuật sao? Đây là tay áo càn khôn phải không?”
Trong thế giới liêu trai, dù xảy ra chuyện hi kì cổ quái đều có khả năng cả.
“Quả là tay áo càn khôn.” Vương Lăng Minh khẽ gật đầu, “Chẳng qua ta chỉ biết chút đỉnh mà thôi."
“Biểu ca khiêm tốn rồi, đây không phải là chút đỉnh.” Tô Ngọc Tuyết từng được hệ thống phổ cập thường thức có thể biết được, tay áo càn khôn này
không phải tùy tùy tiện tiện là có thể luyện thành công được. Nghĩ đến
ban đầu Tề Thiên Đại Thánh lợi hại như thế, vẫn không phải suýt nữa thua trong một chiêu này của Trấn Nguyên Tử* sao?
(*Trấn Nguyên Đại Tiên trong Tây Du Ký, người trồng nhân sâm quả, chín nghìn năm kết trái một lần)
Tuy Vương Lăng Minh chắc chắn không lợi hại bằng Trấn Nguyên Tử, nhưng có
thể luyện được, đã rất không dễ dàng rồi. “Biểu ca.” Tô Ngọc Tuyết có
chút ngạc nhiên, “Ta có thể nhờ huynh giúp đỡ không?”
Vương Lăng Minh khẽ cười, “Biểu muội có chuyện gì cứ nói.”
“Biểu ca nếu biết pháp thuật cao minh này, thiết nghĩ hẳn là kiến thức uyên
bác, có thể giúp ta xem thử những chữ này giải thích thế nào không?” Tô
Ngọc Tuyết vừa rồi vừa viết từng chữ trên sách pháp thuật lên giấy, chỉ
là mỗi chữ cô viết lên một tờ giấy, toàn bộ đều tách rời ra, đương nhiên không sợ Vương Lăng Minh phát hiện ra chuyện gì không đúng.
Không phải là cô nhỏ mọn không chịu cho Vương Lăng Minh xem, chỉ là đây là
pháp thuật ông trời cho phù hợp với cô nhất, nếu người khác luyện, cô
không dám đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì không.
Vương Lăng Minh cười, “Chỉ là một ít chữ, nếu có thể giúp được biểu muội thì tốt nhất rồi.”
“Hồng Lăng.”
“Vâng, tiểu thư.” Hồng Lăng lập tức xoay người đem xấp chữ vừa dọn gọn gàng mang đến, đưa cho Tô Ngọc Tuyết.
Tô Ngọc Tuyết đặt chúng lên bàn, đẩy sang Vương Lăng Minh, “Biểu ca xem
thử.” Cô bây giờ may mắn kế thừa nét chữ của nguyên chủ A Bảo, còn đặc
biệt luyện rành tốc độ, nếu không cô quả thật ngại không dám mang ra.
Thành thật mà nói, nét chữ dùng bút lông viết của cô, thật sự là, rất
xấu.
Vương Lăng Minh quả nhiên nhận ra, chỉ nhìn một cái liền bắt đầu giải thích ý nghĩa của những chữ này. Tô Ngọc Tuyết thật sự như nhặt được báu vật,
cô có thể nhận ra, lời hắn nói không sai chút nào. Hu hu hu cảm động quá đi, mình rốt cuộc không còn là kẻ mù chữ nữa rồi.
Mẹ Tô đứng xa xa nhìn một nam một nữ đang vui vẻ trò chuyện, cười cười liền xoay người rời đi.