Sau khi Tô Ngọc Tuyết vui vẻ phơi nắng, liền phát hiện ra một chuyện bi thảm, đó là Dương Tiễn lại không rời
khỏi Ngũ Trang Quán! Hắn ở lại đây!!! Hắn ở lại đây!!! Ôi chao, thật là
tức chết mà, sao hắn có thể ở lại chứ, thật quá đáng!
Cô vẫn không muốn nhìn thấy hắn, một mặt là vì cô rất giận Dương Tiễn
không nói thật, mặt khác là vì cô chưa biết phải dùng thái độ gì để đối
diện với hắn. Cho dù là phương diện nào đi nữa, bây giờ cô đều không
muốn gặp Dương Tiễn.
Nhưng mà, gã khốn nạn này giờ ở lại đây, còn mỗi ngày xếp bằng dưới cây nhân
sâm quả! Tô Ngọc Tuyết thật sự không muốn nhìn thấy người này cũng không được, vì bây giờ cô đang ở trạng thái hồn phách, đến ngủ cũng không
cần. Cho dù nhắm mắt, thì vẫn cảm nhận được Dương Tiễn đang ngồi dưới
cây nhân sâm quả.
Cô sao có thể không giận được chứ? Sao có thể không giận!
Tô Ngọc Tuyết từ cây nhân sâm quả ló ra nửa người, dùng ánh mắt ai oán để
lườm Trấn Nguyên Tử. Mất công cô còn gửi gắm hi vọng lên người ông ta.
Kết quả, thật sự không đáng tin chút nào!
Trấn Nguyên Tử đối diện với ánh mắt ai oán của Tô Ngọc Tuyết, chỉ cười cười, hoàn toàn không có nửa điểm chột dạ. Ông sống lâu năm như thế, thứ
không cần sớm đã không cần, da mặt cũng dày vô đối. lại nói, đây là Ngũ
Trang Quán của ông, đương nhiên là do ông nói rồi.
Chẳng qua, trong lòng Trấn Nguyên Tử cũng thở phào một hơn, có thể thấy, lời
Dương Tiễn nói là thật, cô gái tên Tô Ngọc Tuyết này thật sự là nhân
duyên của hắn. Thái độ thân thiết giữ hai người, ông có thể nhìn ra. Lại nói, Dương Tiễn trông giống hệt quân tử đoan chính, rất dễ bắt nạt,
nhưng thật ra không phải thế.
Nếu thật sự cho rằng Dương Tiễn có thể bị bắt nạt, thế lúc ấy người xui xẻo chỉ có thể là mình. Hơn nữa, tính tình hắn lạnh lùng, tuy nói thường
ngày nho nhã lễ độ, nhưng nội tâm lại có bao nhiêu người có thể bước vào chứ. Cô gái này dám tỏ thái độ, chắc chắn cũng dựa vào điểm này. Hơn
nữa Dương Tiễn còn dùng đạo tâm của mình để thề, nhất định sẽ không định làm khó ông.
Quá tốt rồi, có thể áp chế Dương Tiễn thật quá tốt. Trấn Nguyên Tử ngẩng
đầu nhìn cây nhân sâm quả, đáy mắt dường như lóe lên chút ẩm ướt, chờ
đợi vạn vạn năm, cuối cùng cũng chờ được rồi. Chỉ là thoáng cái mắt ông
lại sáng trong trở lại, dường như tia ẩm ướt vừa rồi chỉ là ảo giác.
Dương Tiễn vốn muốn giải thích với Tô Ngọc Tuyết nhưng cô không chịu nghe, cứ trốn mãi trong cây nhân sâm quả. Có y bảo vệ, Dương Tiễn cũng không
tiện xen vào, hơn nữa hắn sợ pháp lực của mình sẽ ảnh hưởng cây nhân sâm quả, như thế Trấn Nguyên Tử chắc chắn sẽ cùng quy vô tận với hắn mất.
Bất lực, Dương Tiễn giờ đây không biết phải làm sao cho phải.
Tô Ngọc Tuyết đang đem ánh mắt ai oán của mình thu về, sau đó lại nhìn
thấy Dương Tiễn đang nhìn mình. Cô hừ một tiếng, lại trốn sau cây nhân
sâm quả.
Dương Tiễn cười khổ, vẫn phải tìm cơ hội đem chuyện này nói rõ thôi. Thật
ra...hắn bỗng nghĩ ra gì đó, cười cười, sau đó liền tự ý phát ra một đạo mệnh lệnh.
Trấn Nguyên Tử quay đầu vừa nhìn thấy đạo mệnh lệnh kia là gì, cũng không để ý nữa. Đương nhiên, ông cũng biết, Dương Tiễn cố ý không che giấu, mới
để cho mình nhìn thấy rõ ràng như thế, hai người mỗi người lùi một bước, có thể qua lại với nhau là tốt rồi.
Trấn Nguyên Tử ngồi xếp bằng dưới cây nhân sâm quả, ông bây giờ nếu không
canh gác cây nhân sâm quả, trong lòng sẽ cảm thấy bất an.
Trên Cửu Trùng Thiên, Hao Thiên Khuyển đang nằm trên đất, buông xương của
mình xuống đất, dùng móng vuốt bắt lấy, để nó xoay vòng vòng. Nó cảm
thấy rất nhàm chán, không biết tại sao chủ nhân ra ngoài lại không dẫn
theo nó nhỉ? Chẳng lẽ, bên ngoài có con cún khác rồi?
Nghĩ đến chuyện này, Hao Thiên Khuyển đột nhiên đứng dậy, ‘ngao’ một tiếng
như đang thị uy với một con cún khác. Không được không được, tuyệt đối
không được, chủ nhân chỉ có thể có mỗi nó thôi! Hơn nữa, có con cún nào
có thể lợi hại như mình chứ!
Hao Thiên Khuyển có chút tự hào, lông cả người cũng như đang phụ họa theo.
Sau đó, Hao Thiên Khuyển nhận được mệnh lệnh của Dương Tiễn, nó vui mừng
nhảy cẫng lên. A ha ha, nó biết mà, chủ nhân yêu nó nhất đấy, chắc chắn
là sẽ dẫn nó theo! Chó mèo gì đó bên ngoài, căn bản không được! Chỉ có
nó, Hao Thiên Khuyển, mới là cún cưng của chủ nhân!
Hao Thiên Khuyển cực kì vui vẻ, cả đường chạy ra khỏi phủ đệ, từ Nam Thiên
Môn chạy xuống. Tướng lĩnh gác cửa của Nam Thiên Môn xem như không nhìn
thấy, cũng không chặn Hao Thiên Khuyển lại. Bọn họ vừa rồi nhìn thấy Nhị Lang Thần phát ra chiếu lệnh, đương nhiên sẽ không ngăn nó.
Mà...tướng lĩnh gác cổng nhìn theo bóng lưng đã chạy xa của Hao Thiên Khuyển, có
chút tiếc nuối. Haiz, hôm nay còn chưa trò chuyện với Hao Thiên Khuyển,
thật đáng tiếc!
Tô Ngọc Tuyết trốn sau lưng cây nhân sâm quả, chốc chốc lại cùng ý thức
của cây nhân sâm quả phơi nắng, thoải mái khỏi chê. Còn về phần Dương
Tiễn? Hừ, cô bắt đầu học cách làm lơ hắn! Chỉ là trận đánh lâu dài mà
thôi, cô cũng có thể, phải biết cô từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục của thế
kỉ mới đấy!
Chẳng lẽ, còn có thể không chống lại hắn được sao? Không thể nào, cô nhất định có thể!
Nghĩ như thế, Tô Ngọc Tuyết phơi nắng càng phơi càng cảm thấy thoải mái.
Hừm, không biết tại sao, lại có ảo giác pháp lực trong cơ thể đang tăng
lên! Chẳng lẽ, là vì sau khi phơi nắng rất ấm áp ư?
Dưới cây nhân sâm quả, Trấn Nguyên Tử lại kinh ngạc không thôi. Ông vì có
thể nhìn rõ tình hình trong cây nhân sâm quả, đặc biệt đem pháp thuật
của mình đều tập trung vào đôi mắt. Tuy hao tổn rất nhiều, nhưng cũng có thể nhìn thấy mới khiến ông yên tâm. Nào ngờ, ông lại nhìn thấy một màn này!
Tô Ngọc Tuyết đang cùng ý thức của cây nhân sâm quả nằm cạnh nhau, trên
người bọn họ xuất hiện ra sợi tơ đỏ quấn quanh, hệt như là anh em song
sinh trong bụng mẹ, truyền pháp lực cho nhau! Không, chính xác hơn mà
nói thì pháp lực của hai người họ đều đã tăng lên. Sao lại thế này?
Con mắt thứ ba của Dương Tiễn cũng nhìn thấy chuyện này, sau đó mặt trầm
như nước. Bất kể thế nào, tình huống này của Ngọc Tuyết tuyệt đối không
để kẻ thứ ba biết được! “Quán chủ.” Hắn nhẹ giọng gọi Trấn Nguyên Tử một tiếng, “Ta nghĩ, chúng ta đều phải cẩn trọng hành vi lời nói, phải
không?”
Trấn Nguyên Tử gật đầu, “Đương nhiên, vì cây nhân sâm quả, ta cũng sẽ không
nhiều lời.” Hóa ra như thế, hóa ra như thế! Thế quá tốt rồi, nói không
chừng cây nhân sâm quả thật sự có thể thuận lợi hóa thành hình người,
ông không cần tiếp tục chờ thêm vạn vạn năm nữa, quá tốt rồi.
Trấn Nguyên Tử vì quá vui mừng, đôi tay trong tay áo rộng đều hơi run rẩy.
Ông mừng rỡ nhìn Tô Ngọc Tuyết, may mà ông không cố gắng tách cô từ
trong cây nhân sâm quả ra, nếu không chẳng phải lỡ mất phần cơ duyên này sao?
Sau khi phơi nắng phơi đến rất thoải mái, hồn phách của Tô Ngọc Tuyết ngồi
dậy, vặn người. Đây là thói quen của cô, vặn người sẽ khiến cô cảm thấy
thoải mái. Sau đó cô nhìn cây nhân sâm quả cũng ngồi dậy, học theo mình
vặn người.
Vì hình người của y vẫn còn khá trông suốt, cho nên nhìn trông rất hài
hước. Tô Ngọc Tuyết bất giác cười rộ, “Ta cảm thấy phơi nắng là một hoạt động không tồi, chúng ta sau này cũng có thể tiếp tục.”
Cây nhân sâm quả gật đầu, y không nói gì, đại khái vì nói chuyện thật sự mất rất nhiều sức.
Chỉ là...Tô Ngọc Tuyết thoáng cái nghi hoặc, có phải là ảo giác của cô
không, sao cô cảm thấy cây nhân sâm quả hình như ngưng tụ hơn chút? Chỉ
là khi cô tỉ mỉ nhìn lại liền không cảm thấy như thế nữa, ồ, chắc là ảo
giác rồi.
“Ngao gâu~~~” Lúc này, Tô Ngọc Tuyết bỗng nghe thấy một tiếng sủa, chỉ có cún con mới có thể phát ra âm thanh này. Cún con còn rất nhỏ, hoàn toàn có
thể tưởng tượng là một chú cún đáng yêu. Cô trước giờ đều thích chó nên
không nhịn được, từ trong cây nhân sâm quả ló đầu ra.
Sau đó, Tô Ngọc Tuyết nhìn thấy một chú cún con nhỏ xíu, béo núc ních dưới
cây nhân sâm quả. Nó vẫy vẫy đuôi, đôi mắt long lanh, cực kì đáng yêu.
A, là chó vườn Trung Nguyên*! Lúc nhỏ thật sự là đáng yêu khỏi chê!
Đôi mắt Tô Ngọc Tuyết lộ ra trái tim đỏ, bất giác từ trong cây nhân sâm quả bước ra, đến sờ vào thân hình béo núc ních kia. Chỉ là, cô bay được một nửa liền dừng lại. Vì cô nhìn thấy đôi tay thon dài gầy gầy đang vuốt
lông trên người cún con béo núc ních kia. Đó là một đôi tay rất đẹp, dù
là đôi tay đẹp nhất sờ vào cũng không thể sánh bằng đôi tay ấy.
Đôi tay kia chính là, đôi tay của Dương Tiễn!
Tô Ngọc Tuyết chần chừ, hay là không xuống nhỉ?
“Ngọc Tuyết,” Dương Tiễn ngẩng đầu nhìn cô, ý cười bên môi dịu dàng, “Hay là
nàng xuống đây, ta giới thiệu cho nàng, đây là cún của ta, Hao Thiên
Khuyển.”
Tô Ngọc Tuyết suýt nữa ngã từ trên cây nhân sâm quả xuống, cô không thể
tưởng tượng một chú cún con nho nhỏ, siêu cấp đáng yêu này, là Hao Thiên Khuyển? Chẳng phải nói rất cao to? Chẳng phải nói rất uy vũ sao? Đây là lừa gạt phần lớn quần chúng suốt năm nghìn năm đấy!
Nhưng mà nhưng mà nhưng mà...Nó thật sự là đáng yêu quá, siêu cấp đáng yêu!!! Tô Ngọc Tuyết không nhịn được, vẫn là không thể kiềm chế được dục vọng
trong lòng, từ trên cây nhân sâm quả bước ra.
Tuy Tô Ngọc Tuyết ra ngoài, nhưng lại cố tình bay đến nơi cách xa Dương
Tiễn một chút. Cô không đưa tay ra, chỉ ngồi xổm xuống nhìn Hao Thiên
Khuyển. “Ngươi là Hao Thiên Khuyển ư?”
“Ngao gâu~~~” Đúng vậy, ta chính là Hao Thiên Khuyển lợi hại nhất, uy vũ nhất đây! Hao Thiên Khuyển vẫy vẫy đuôi, hưng phấn khỏi bàn.
A hi hi, đây là nữ chủ nhân tương lai hả. Không tệ không tệ, nhìn ánh mắt của nàng ấy xem, chắc chắn là bại dưới sự cao to uy vũ của mình rồi.
Gương mặt cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái, được được lắm, chính
là nàng rồi, cún thích nàng ta!
Tô Ngọc Tuyết hiểu ý của Hao Thiên Khuyển, phì cười, “Thế, ta có thể sờ thử ngươi được không?”
“Ngao gâu gâu!” Hao Thiên Khuyển gật đầu, nể ngươi vẫn không tệ, cho phép!
“Đa tạ!” Tô Ngọc Tuyết hưng phấn đưa tay sờ thân người béo ụ của Hao Thiên
Khuyển, nhưng mà, cô quên mất mình ở trạng thái hồn phách, vừa đặt tay
xuống liền chạm vào không khí. Cô thất vọng cúi đầu, không sờ được.
“Ta có thể giúp nàng.” Dương Tiễn dịu dàng nhìn Tô Ngọc Tuyết, vẻ mặt hóa
rõ ràng không thay đổi nhiều nhưng sự dịu dàng trong mắt lại rõ vô cùng.
Tô Ngọc Tuyết ngẩng đầu nhìn Dương Tiễn, ngoài mặt tỏ vẻ khó chịu, nhưng
vẫn không thể vượt qua sự yêu thích đối với Hao Thiên Khuyển, “Giúp thế
nào?” Hừm, chỉ là tạm thời nói chuyện tử tế với hắn thôi, không phải là
vì hắn đâu, là vì Hao Thiên Khuyển đấy!
“Đưa tay cho ta.” Dương Tiễn chìa tay mình trước mặt Tô Ngọc Tuyết, đôi mắt
chăm chú nhìn cô, quyền quyết định đưa tay ra là phụ thuộc trong tay cô.
Tô Ngọc Tuyết do dự hồi lâu, vẫn là đưa tay cho hắn. Một đạo pháp lực
truyền đến, khiến hồn phách của cô ngưng tụ hơn chút. Cô đưa tay nhìn
nhìn tay mình, mỉm cười, sau đó lập tức đưa tay sờ Hao Thiên Khuyển. Lần này, Tô Ngọc Tuyết quả nhiên sờ được thân cún nho nhỏ kia.
Lông mềm mềm, núc ních thịt, ấm ấm, thật là quá đáng yêu rồi! Aaa, sờ được rồi, đời người viên mãn!
Dương Tiễn bên cạnh phì cạnh, quả nhiên, gọi Hao Thiên Khuyển đến là một chủ ý không tồi. Hơn nữa, hắn thích Hao Thiên Khuyển, đương nhiên cũng hi
vọng người mình thích cũng thích nó. Bây giờ xem ra, bọn họ ở chung khá
tốt. Sau này hắn không cần đau đầu vấn đề khi họ ở cùng nhau nữa rồi.
Vì có Hao Thiên Khuyển, hôm nay Tô Ngọc Tuyết cả ngày đều không quay về
trong cây nhân sâm quả. Vì Hao Thiên Khuyển thật sự là quá đáng yêu, quá ngây thơ rồi, khi ở cùng nó thật sự quên mất thời gian trôi qua. Hao
Thiên Khuyển đáng yêu thế này, tuy rất không giống với thần thoại truyền thuyết, nhưng nó đáng yêu quá!
Trong lòng Tô Ngọc Tuyết, đáng yêu ngây thơ chính là chiêu lợi hại nhất.
Chỉ là, Dương Tiễn lại có chút buồn bực, vì tuy hắn dùng Hao Thiên Khuyển
để thu hút cô ra đây, nhưng sự chú ý của cô vốn dĩ không dừng trên người hắn, mà đều đặt trên người Hao Thiên Khuyển. Hình như, có chút ‘tự kê
đá đập chân mình’?