Trong lòng Tiểu Thanh thầm nghĩ, nữ
nhân này thật đáng thương, bản thân phải giúp nàng ta mới được. Không
phải chỉ là giành đứa nhỏ về thôi sao, chuyện này có gì khó khăn chứ!
Nàng phải cho tỷ tỷ nhìn thấy, mình không chỉ biết gây họa, mà còn có
thể làm được việc tốt. Nghĩ như thế, nàng càng hưng phấn hơn.
Đại nương cũng cả mặt hưng phấn, rõ ràng đối với phụ nữ mà nói, những thứ
này luôn khiến người ta kích động. “Dương gia này nửa tháng trước vừa
đến đây, ôi, lúc ấy hoành tráng lắm. Dương gia có tiền, xe ngựa cũng xếp hàng dài, rương cũng là từng cái từng cái tiếp đất.”
“Ồ ồ, sau đó thế nào?” Tiểu Thanh tuy đến nhân gian không lâu, nhưng vô cùng biết cách tiếp chuyện.
Quả nhiên, đại nương tiếp tục nói: “Chẳng qua lão gia Dương gia hình như
vẫn đang ở bên ngoài làm ăn, chỉ có Dương phu nhân ở đây. Cho nên, ngoại trừ hạ nhân của Dương gia ra vào, thì đều rất yên tĩnh. Sau đó năm ngày trước, nữ tử này đến đây.”
“Đến đòi lại hài tử?” Đôi mắt Tiểu Thanh sáng lấp lánh, đối với chuyện đại nương kể vô cùng hứng thú.
Đại nương đắc ý, “Đúng vậy. Ban đầu nàng ta tự xưng là Ngân Túc đứng ngoài
cổng khóc, xin Dương phu nhân trả con lại cho nàng ta. Dù Dương phu nhân là chính thất, dù cho Dương lão gia ở bên ngoài làm việc, cũng không
thể bắt nạt nữ tử cô khổ không nơi nương tựa như nàng ta. Trước đây chỉ
là khóc lóc, hôm nay bắt đầu quỳ rồi.”
Tiểu Thanh còn có chút nghi hoặc, “Tại sao, ta hình như có chút không hiểu.
Con của Ngân Túc có liên quan gì với Dương phu nhân?”
Đại nương thấp giọng: “Chắc chắn là vì Ngân Túc này là tiểu thiếp, Dương
lão gia không ở nhà, Dương phu nhân chắc chắn nhân cơ hội này giải quyết nàng ta.” Giọng bà rõ ràng không hề đồng tình với Ngân Túc mà ngược lại vô cùng hưng phấn.
Chẳng qua cũng
phải thôi, chỉ cần là nữ nhân, chỉ cần là chính thất, thế thì sẽ không
có hảo cảm gì đối với sự tồn tại của loại tiểu thiếp này.
“Ồ, là thế à.” Tiểu Thanh gật đầu, “Thế rốt cuộc con của nàng ta có bị giành đi không?”
Đại nương lắc đầu: “Ai biết chứ, dù sao mọi người đều đến xem náo nhiệt mà
thôi.” Về phần nói giúp nàng ta, đó là chuyện không thể nào.
Tiểu Thanh cười xấu xa, nhỏ giọng nói: “Hì hì, thế để ta giúp.” Bất kể rốt
cuộc chuyện này là thế nào, thì cần có người đứng ra thì bộ kịch này mới có thể tiếp tục xem tiếp được. Sau khi nói xong, nàng đánh một đạo pháp lực vào trong Dương phủ.
Tô Ngọc
Tuyết đang nhức đầu ở trong phủ, nào biết có một đạo pháp lực ập đến. Cô tiện tay đánh tan đạo pháp lực đó, “Có người muốn ta ra ngoài ư?”
Nói đến đây, Tô Ngọc Tuyết lập tức muốn hung hăng nhéo hệ thống nhà mình.
Thật sự là nhiệm vụ rách gì chứ. Thật ra thì cũng không phải là nhiệm vụ rách gì, mà là thân phận rách của người ủy thác. Thôi xong rồi, phụ
nhân này, nếu như biểu ca biết được thì thảm rồi.
Dù cho mình chỉ mới đến đây nửa tháng nhưng cô đã chiếm lấy thân phận của
người ủy thác, rất khó tránh được việc gã đàn ông nhỏ nhen kia sẽ mượn
cớ phát tác. Tiểu Ác, thứ hệ thống xấu xa này có thể trốn được nhưng
mình không thể trốn, tức chết!
Người ủy thác Tô Ngọc Tuyết là chủ mẫu Dương gia, sau khi Dương lão gia ra
ngoài làm việc thì cũng không gửi tin tức gì về nữa. Sau khi tin Dương
lão gia mất truyền ra, nàng phát hiện nhà đối đầu Dương gia vẫn luôn
kiếm chuyện với họ. Không còn cách nào, nàng chỉ đành dời từ kinh thành
đến Cô Tô, lúc này mới tránh được một kiếp.
Nhưng nguyên chủ không ngờ đến, tiểu thiếp Ngân Túc mà phu quân để lại lại
nửa đường cưỡm hết vàng bạc của nàng ta bỏ trốn, đến cả con mình cũng
không cần. Không cần thì không cần, mình nuôi là được, dù sao đây cũng
là huyết mạch cuối cùng của Dương gia.
Nào ngờ Ngân Túc lại quay về, còn khóc lóc nói nàng giật con của nàng ta,
phải trả cho nàng ta. Nguyên chủ đương nhiên không chịu, không nói đây
là huyết mạch cuối cùng của Dương gia, chỉ nói đến việc nàng ta lại quay về, ai biết nàng ta có phải là đã dùng hết tiền nên mới quay về hay
không.
Nếu lại ôm tiền của Dương gia trốn đi, Dương Ninh Khả không phải lại bị bỏ rơi lần hai sao? Nguyên
chủ không chịu nhưng không ngờ Ngân Túc lại có bản lĩnh dẫn yêu quái
đến. Trên dưới Dương gia đều bị chém giết, đến cả Dương Ninh Khả mà nàng ta muốn đón về cũng không may mắn thoát khỏi.
Nguyên chủ không cam tâm, nàng trước giờ chưa từng làm chuyện ác, từ nhỏ đã
bắt đầu phát tặng thuốc từ thiện, không biết tại sao mình lại rơi vào
loại tình cảnh này? Hơn nữa, huyết mạch cuối cùng kế thừa của Dương gia
lại bị chặt đứt trên tay nàng, nàng làm sao cũng không thể cam tâm được.
Nàng muốn Dương gia tiếp tục sống, muốn nuôi lớn Dương Ninh Khả, muốn huyết
mạch Dương gia được truyền xuống. Sự bất cam mãnh liệt khiến hệ thống
bắt được ý nguyện của nàng, thế là liền có được nhiệm vụ này.
Tô Ngọc Tuyết tra lại kí ức của nguyên chủ, phát hiện vẫn thật sự là rất
tai bay vạ gió. May mà Dương lão gia chết rồi, nếu không mình thật sự
phải lột một lớp da mới được. Nói đến nhiệm vụ này, nuôi con thật sự
không sao nhưng nhức đầu nhất là vấn đề dạy con.
Không ngờ đến, đón đầu lại là một đạo pháp lực, mà pháp lực này còn mang theo yêu khí, hẳn là pháp lực của yêu quái. Trong lòng Tô Ngọc Tuyết đang
nghĩ, chẳng lẽ là yêu quái giết những người kia ư?
“Người đâu.”
“Vâng phu nhân.” Một ma ma sau lưng Tô Ngọc Tuyết đứng ra, cung kính đáp lời.
“Đến đưa thiếu gia đến đây.” Tô Ngọc Tuyết nghĩ ngợi vẫn là quyết định mang
theo Dương Ninh Khả ra ngoài, phải xem thái độ của đứa nhỏ này, sau đó
lại quyết định phải đối xử với nó thế nào. Nếu là một con sói mắt trắng, mới dùng thái độ cao uy áp chế, sau đó chỉ cần có thể để huyết mạch lưu truyền là được. Nếu như là một đứa trẻ tốt, thế sau này phải thật lòng
đối đãi mới được.
Phải biết rằng
Dương Ninh Khả này từ lúc sinh ra sau đó đều là theo nguyên chủ, Ngân
Túc kia trừ lúc muốn vàng muốn bạc, trước giờ đều không nhớ đến mình vẫn còn một đứa con trai. Thậm chí nàng ta có chút hận con trai mình. Vì
Ngân Túc cảm thấy vì sinh con nên Dương lão gia chê nàng ta trở nên xấu
xí, mới không tiếp tục thân cận nữa.
Chẳng qua, nguyên chủ cũng cảm thấy có chút kì lạ. Dương lão gia rõ ràng đối
xử với mình rất tốt, nhưng lại để tiểu thiếp sinh con trước, nhưng đối
với Ngân Túc lại giống như nuôi một người không quan trọng vậy, sau khi
sinh con cũng chưa từng gặp lại nàng ta.
Nguyên chủ cũng từng đau lòng nhưng cho rằng làm chủ mẫu phẫn phải rộng lượng
nên liền nhịn xuống. Sau đó nàng vẫn chưa sinh đẻ qua, ngược lại may mắn là huyết mạch của Dương gia đã được bảo vệ.
Đối với chuyện này, Tô Ngọc Tuyết tỏ ý, quan niệm của người cổ đại cô không hiểu. Dù sao, làm nhiệm vụ chỉ cần làm tốt nhiệm vụ mà thôi, những
chuyện khác chỉ cần cho qua.
Rất nhanh Dương Ninh Khả liền được đưa đến. “Diện kiến mẫu thân.” Cậu nhóc năm nay năm tuổi nhưng trông đã rất có quy củ.
“Đứng dậy đi.” Tô Ngọc Tuyết học theo thái độ của nguyên chủ đối xử với Dương Ninh Khả, “Ninh ca nhi, di nương của con bây giờ đang ở bên ngoài, con
biết chứ?”
Dương Ninh Khả nhíu mày, “Hài nhi biết.”
“Nàng muốn đưa con đi.”
“Hài nhi không muốn!” Dương Ninh Khả lập tức từ chối, “Hài nhi muốn ở cùng
mẫu thân.” Tuy mẫu thân không thân bằng nương thân nhưng đối xử với cậu
rất tốt. Nếu đi theo di nương, nhất định cậu sẽ... Dương Ninh Khả hệt
như nghĩ đến gì đó, sắc mặt trắng bệch.
“Thế được rồi.” Tô Ngọc Tuyết đứng dậy, nắm lấy bàn tay nhỏ của Dương Ninh Khả, “Chúng ta ra ngoài từ chối nàng ta.”
Dương Ninh gật đầu, “Vâng.” Cậu gật đầu theo Tô Ngọc Tuyết đi ra ngoài, nhìn
bàn tay mình được nắm lấy, cười ngọt ngào, bên môi lộ ra hai lúm đồng
tiền càng lộ ra phần đáng yêu.
Đây là lần đầu tiên mẫu thân nắm lấy tay Ninh ca nhi đấy, thật ấm áp!
Tiểu Thanh đứng bên ngoài Dương phủ đợi xem, nhưng đợi một lúc cũng không
nhìn thấy người ra ngoài. Quái lạ rồi, pháp lực của mình hẳn sẽ kéo
Dương phu nhân ra ngoài mới đúng chứ, tại sao lại không có động tĩnh gì
vậy? Đang nghĩ như thế, cổng lớn Dương phủ chợt mở ra.
Một phụ nhân xinh đẹp bước ra ngoài, trên tay nàng ta còn dắt theo một đứa
nhỏ năm tuổi. Sau lưng hai người còn có vài nha hoàn hạ nhân theo sau.
Tiểu Thanh nhìn phụ nhân kia, thì thầm hỏi: “Dương lão gia này không phải bị mù chứ?”
Đại nương bên cạnh gật đầu nói: “Nương tử xinh đẹp như thế lại còn nạp
thiếp, thật sự là mắt mù rồi.”Đại nương lần nữa nhìn sang Ngân Túc,
“Dáng người đơn bạc, gương mặt tướng khổ mệnh, sao có thể đẹp như Dương
phu nhân chứ.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Tiểu Thanh cũng gật đầu, nàng vốn cho rằng dung mạo của tỷ tỷ đã đủ
xuất chúng rồi, nàng không ngờ đến ở đây còn có một phụ nhân xinh đẹp
thế này. Nàng bỗng có chút hối hận vì mình đọc ít sách, không biết dùng
từ nào để hình dung.
Ngân Túc quỳ
trước cổng nhưng lại rất nghiêm túc nghe âm thanh sau lưng. Nào ngờ lại
nghe thấy Tiểu Thanh và đại nương nói như thế, lập tức nổi giận. Nếu
không phải nàng ta muốn tiếp tục đóng kịch chắc chắn sẽ bò dậy liều mạng với hai tiện nhân kia.
Nàng ta có
chỗ nào không đẹp chứ, nàng luôn đẹp! Nếu không phải sinh ranh con kia,
nàng sẽ trở nên xấu xí ư! Càng nghĩ càng giận, gương mặt cúi gằm của
Ngân Túc đã vặn vẹo rồi. Chẳng qua nàng ta vẫn cố nhịn lấy, đợi sau này
lại nói tiếp.
Nói đến đóng kịch, đó
vẫn luôn là sở trường của Ngân Túc. Chẳng qua trong thoáng chốc, lúc
nàng ta ngẩng đầu lập tức đổi sắc mặt. Nàng ta khấu đầu với Tô Ngọc
Tuyết trước, sau đó buồn bã nhìn Dương Ninh Khả, dường như vô cùng ủy
khuất vậy. “Phu nhân, thiếp...”
“Ngân Túc.” Tô Ngọc Tuyết trực tiếp xen ngang lời nàng ta, “Không phải ngươi
đã cưỡm vàng bạc đi rồi ư, sao lại quay về? Thế nào, đã dùng hết tiền
rồi?”
Ngân Túc nghẹn họng, “Không phải, phu nhân, thiếp...”
“Ta biết ngươi chẳng qua là giống như mọi khi, lấy danh nghĩa của Ninh ca
nhi muốn nhiều tiền hơn mà thôi. Nhưng sau khi ngươi bỏ trốn liền không
xem như là người của Dương gia nữa.” Tô Ngọc Tuyết đứng từ trên cao nhìn Ngân Túc, “Không báo quan phủ, đã là ta nể mặt Ninh ca nhi rồi.”
Gương mặt Ngân Túc lập tức vặn vẹo, mua bán thiếp thông, nàng không thể không tự bỏ trốn được, “Phu nhân, thiếp không phải bỏ trốn, thiếp chỉ vì muốn tìm lão gia. Thiếp không tin lão gia lại mất như thế, thiếp không muốn
tin.”
Những người vây quanh vốn xem thường Ngân Túc lập tức có chút thay đổi ánh nhìn, cũng xem như là người có tình nghĩa.
“Đúng không?” Một giọng nam bỗng vang lên.