Trực Tuyến Công Cuộc Kéo Dài Mạng Sống Của Nữ Chính

“Dương gia Kinh Thành?” Liễu Vân mờ mịt, “Họ sao lại chống đối chúng ta nhỉ, chúng ta lại không hề đắc tội đến họ?” Liễu gia bọn họ căn bản không thể sánh bằng Dương gia, cho nên vốn không thể đắc tội, tại sao lại phải đối phó bọn họ nhỉ?

Bố Liễu ảo não cào tóc, “Bố nhờ bạn bè hỏi qua, từ tin tức của Dương gia chính là chúng ta từng đắc tội với ân của bọn họ. Nhưng chúng ta nào có năng lực đắc tội với ân nhân của Dương gia chứ.” Trong cách nhìn của bố Liễu, kẻ có thể trở thành ân nhân của Dương gia chắc chắn lợi hại hơn Dương gia nhiều. Người như thế đến cả cơ hội tiếp xúc họ còn không có, sao có khả năng đắc tội đây?

Sắc mặt Liễu Vân cũng trở nên khó coi, “Chẳng lẽ là em trai ở bên ngoài đã làm sai chuyện gì rồi?” Em trai cô năm nay mười tám tuổi nhưng thật sự khiến cho người chê quỷ hờn, chuyện gì cũng có thể làm ra còn bày ra dáng vẻ vô cùng hùng hồn.

Thành thật mà nói, nếu không phải bố cần con trai nối dõi, Liễu Vân tuyệt đối sẽ đánh thằng khốn kia một trận. Thật là, đến cả chị ruột cũng cảm thấy chán ghét sự tồn tại của cậu ta.

“Không thể nào!” Mẹ Liễu lập tức phản bác, “Em trai con gần đây rất ngoan, không tiếp tục chơi đùa với bạn học của nó nữa rồi.”

“...” Liễu Vân thật sự không muốn nói, đó gọi là chơi đùa ư? Đó căn bản là bạo lực học đường, còn cưỡng gian thiếu nữ vị thành niên! Dù cô cũng sẽ sử dụng một số thủ đoạn nhỏ với những người mình chướng mắt hoặc là kẻ cản đường mình nhưng cô vẫn vô cùng biết chừng mực.

Liễu Vân không thừa nhận mình là người tốt nhưng em trai Liễu căn bản là thứ khiến người chê quỷ ghét. Nếu không phải có Liễu gia che chở, nó sớm đã chịu trừng phạt rồi.

“Không hay, không hay rồi.” Bảo mẫu Liễu gia thuê về từ bên ngoài chạy vào, “Cảnh sát đến rồi, nói muốn đưa thiếu gia về đồn điều tra. Hơn nữa...” bà ta lắp bấp, không nói hoàn chỉnh.

Bố Liễu không rảnh để ý đến mẹ Liễu muốn ngất đi, mà nhìn bảo mẫu, “Hơn nữa chuyện gì, bà mau nói đi.”

“Hơn nữa, cảnh sát nói lão gia và phu nhân cũng đi theo điều tra, tội bao che tội phạm gì đó.”

Bố Liễu cảm thấy trời xoay đất chuyển, tại sao, tại sao lại biến thành như thế?


Liễu Vân nhìn thấy trước mặt rối tung rối mù lên, trong lòng phát rét nhưng cũng có một cảm giác kì lạ. Chuyện này là báo ứng chăng? Đúng vậy, cô luôn biết bố mẹ mình không phải là người tốt lành gì, sau lưng dùng thủ đoạn vô cùng độc ác. Nhưng cô vẫn luôn xem như không nghe không thấy, vờ như chuyện này không hề tồn tại.

Chẳng qua, bây giờ nhìn thấy mọi chuyện xảy ra, thật sự là báo ứng đến rồi.

Liễu Vân bỗng nghĩ đến Tô Ngọc Tuyết, người đó là chị gái mình, bây giờ chị ta lại trốn khỏi tất thảy, mà mình cũng không cần tiếp tục đố kỵ chị ta nữa. Đôi mắt Liễu Vân chớp chớp cuối cùng nhận mệnh nhắm mắt.

“Không ngờ,” Tô Ngọc Tuyết nhìn cảnh tượng trong thủy kính, cười lạnh, “Không ngờ Liễu Vân trước đây luôn cay nghiệt với ta lại xem như là người tốt trong Liễu gia.” Chí ít những thủ đoạn cô ta dùng chỉ là tâm kế nhỏ trong nghề, ở trong giới giải trí cũng không xem là gì.

Dương Tiễn từ đằng sau ôm lấy Tô Ngọc Tuyết, “Nàng nhìn thấy có vui không?” Hắn biết nàng không vui vì mình không thể nhúng tay vào chuyện Liễu gia, cho nên cố tình thi triểu pháp thuật vào thủy kính, để cô có cảm giác tham dự.

“Vẫn ổn.” Ánh mắt Tô Ngọc Tuyết mờ mịt, “Không biết tại sao ta lại cảm thấy kì lạ. Dường như rất vui nhưng lại dường như không vui.” Cô vẫn luôn tâm tâm niệm niệm phải báo thù cho nguời nhà, phải lật đổ Liễu gia.

Nhưng đợi đến hôm nay, cô lại cảm thấy mình không vui như trong tưởng tượng.

Dương Tiễn không nói, chỉ nghiêng đầu hôn lên môi Tô Ngọc Tuyết.

Tô Ngọc Tuyết ngã ra sau, dựa lên người Dương Tiễn, “Đợi sau khi hai người này bị bắt đi, lại bảo Dương Lâm* đưa chứng cứ mới ra.” Chuyện qua đời của ông bà ngoại quả nhiên là do họ động tay động chân, ha ha, vốn muốn nghĩ nếu họ không làm chuyện này, sẽ từ từ chờ đợi họ phá sản là được.

Nhưng, bây giờ Tô Ngọc Tuyết đổi ý rồi, cô muốn vợ chồng bọn họ ở trong tù nhìn tài sản của mình từng chút từng chút trở thành hư không. Hơn nữa còn nhìn xem ‘con trai bé bỏng’ của họ bị phán tù, mười tám tuổi rồi, đã là người thành niên rồi.


“Được.”

Vợ chồng Liễu gia vốn cho rằng chỉ là một màn sóng gió nhỏ mà thôi, cho dù tổn thất chút tiền nhưng người không sao thì vẫn không có chuyện gì. Nào ngờ tình hình càng lúc càng tệ, bọn họ căn bản không ngờ đến khả năng này. Những bạn cũ trước đây đều đã liên lạc qua rồi, thỉnh thoảng có thể liên lạc cũng chỉ có thể qua loa hai câu mà thôi.

Cho đến khi bị đưa lên tòa thẩm vấn, vợ chồng bọn họ vẫn chưa hoàn hồn lại. Tại sao, tại sao họ lại trở thành thế này? Hai người họ còn không thể bảo vệ được mình, đương nhiên cũng không còn tâm tư để ý đến ‘con trai bảo bối’ của bọn họ.

Tô Ngọc Tuyết ngồi trên ghế quan sát buổi thẩm vấn của bọn họ, lúc nhìn thấy ánh mắt không tin được của bố Liễu, cô liền cười vô cùng ngọt ngào. [Biết là ai là không? Là tôi đấy bố.]

Bố Liễu đọc hiểu khẩu hình của Tô Ngọc Tuyết bỗng bật dậy từ ghế bị cáo, muốn xông ra ngoài, ông ta lại bị pháp cảnh cưỡng chế giữ chặt.

Tô Ngọc Tuyết cười rất vui vẻ, quấy rối trật tự tòa án, ha ha ha, thật sự là quá tốt rồi bố.

Liễu Vân ngồi trên ghế quan chúng, cô quay đầu nhìn thấy Tô Ngọc Tuyết, sau đó lại quay đầu lẳng lặng nhìn bố Liễu. Cô bây giờ tiều tụy đi rất nhiều, trông không còn xinh đẹp tỏa sáng như trước đây nữa.

Cho nên, quả nhiên là báo ứng.

“Biểu ca, ở đây chán quá.” Tô Ngọc Tuyết nhìn Dương Tiễn bên cạnh mình, “Sau khi quay về chúng ta tiếp tục làm nhiệm vụ đi, so với ở đây thú vị hơn nhiều.”

Dương Tiễn gật đầu, “Được.” Nàng muốn đi đâu, hắn đều đi cùng là được. Sinh mạng của hắn quá dài, trước đây dường như quá vô vị rồi. Bây giờ, ngược lại càng thêm thú vị.


Tay của Tô Ngọc Tuyết và Dương Tiễn đan chặt vào nhau, nụ cười ngọt ngào quỷ dị vừa rồi của cô liền thay đổi, trở nên càng thêm chân thật hơn.

[Túc chủ, túc chủ, tôi vừa nhìn thấy một nhiệm vụ tốt!!!] Hệ thống bỗng xuất hiện, [Cô biết không, nhiệm vụ này thật sự là siêu tốt, thế giới này không có quỷ thần, rất dễ làm!]

[Ha ha.] Tô Ngọc Tuyết cười mỉa, [Em xuất hiện rồi, thật không dễ dàng nha.]

[...] Hệ thống có chút chột dạ, [Khụ khụ khụ, đừng để ý những chuyện kì lạ kia đi. Nếu đã làm nhiệm vụ, thế tôi giành nhiệm vụ này về.]

[Được, thế em giành đi.] Tô Ngọc Tuyết cũng muốn đi đến một thế giới hoàn toàn không có quỷ thần. Thành thật mà nói, nhìn thấy những thứ kia khắp nơi thật sự bị thương mắt. [Nhưng đợi bọn chị về rồi hẳn bắt đầu nhiệm vụ nha.]

[Yên tâm, tôi có chừng mực!] Hệ thống dùng tốc độ ánh sáng giành được nhiệm vụ, [Ha ha ha ha, quá tốt rồi, tôi giành được nhiệm vụ rồi! Túc chủ, đợi cô quay về, chúng ta lập tức bắt đầu nha.] Cô nàng vốn cho rằng túc chủ muốn tình chàng ý thiếp với Nhị Lang chân quân, ném nhiệm vụ sang một bên rồi.

Tuy hệ thống rất hi vọng túc chủ hạnh phúc nhưng thể diện của hệ thống cũng rất quan trọng. Bây giờ túc chủ nguyện ý làm nhiệm vụ rồi, cô nàng có thể không khẩn trương sao? Về phần sợ hãi Nhị Lang chân quân Hì hì hì, bây giờ không để ý đã, nhiệm vụ vẫn quan trọng hơn. Bố Liễu có thể khiến cho túc chủ nguyện ý chấp nhận nhiệm vụ, ông ta thật sự là một người tốt.

Nếu bố Liễu biết mình là người tốt của hệ thống nhiệm vụ, có lẽ sẽ tức đến ngất đi chăng?

Dương Tiễn hơi nhếch môi, ha, lại khôi phục tinh thần rồi.

Trong phủ của Tả tướng quân, phu nhân đương gia đang uống nước trong chung trà, đối với vở kịch ầm ĩ trước mắt nàng xem như không nhìn thấy. Mọi người trong đường nhìn thấy hành động của mình dường như không được đặt vào trong mắt liền yên tĩnh lại, nhìn Tả phu nhân đang uống trà kia.

Tô Ngọc Tuyết đặt chung trà xuống, cười khẽ hỏi, “Sao lại ngừng rồi, tiếp tục đi.” Từng lời ăn tiếng nói, từng cử chỉ hành vi của nàng đều giống như đang xem kịch vậy, khiến cho Tả Chí Bân lập tức tức nghẹn trong ngực.

“Phu nhân, nàng chẳng lẽ không có gì để nói sao?” Tả Chí Bân cả mặt đầy lửa giận nhìn Tô Ngọc Tuyết, dường như nàng đã phạm phải tội lớn đầy trời rồi vậy.


“Hả? Nói gì?” Tô Ngọc Tuyết cả mặt vô tội, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, “Được rồi, bảo Hoàng cô nương dâng trà cho ta, dâng xong trà liền là người của Tả gia rồi.”

“Nàng!” Tả Chí Bân đưa tay chỉ Tô ngọc Tuyết, “Sao nàng có thể sỉ nhục Liên Nhi như thế!”

“Nhưng các người ầm ĩ không phải vì ta không nhận thiếp hầu này sao?” Tô Ngọc Tuyết nhoẻn môi cười, “Hay là nói có cách nghĩ gì khác? Hay là muốn ta nhường vị trí của phu nhân Tả gia ư?” Lời này vừa nói ra, lập tức không ai dám nói gì.

Tả gia phu nhân Tô Ngọc Tuyết là do hoàng đế ban hôn, nếu bảo nàng đem vị trí này nhường đi, há không phải là đại bất kính với hoàng đế hay sao?

Trên mặt Tô Ngọc Tuyết vẫn là vẻ hiền thục đoan trang nhưng trong lòng là cảm giác tam tự kinh đang bay điên cuồng. Cô sau này nếu tiếp tục tin tưởng nhiệm vụ tốt gì đó mà Tiểu Ác nói thì cô sẽ ăn sống Tiểu Ác đi! Đây là nhiệm vụ rách gì chứ, thật sự là tức chết mà.

Không đúng, nguyên chủ thật sự đã bị tức chết.

Tô gia vốn là một gia đình tướng quân trong triều đình, nhưng năm ấy biên quan bị địch xâm chiếm, Tô lão tướng quân và Tô tướng quân đều tử chiến sa trường. Tô phu nhân vì hoài thai chịu đả kích nên khó sinh mà mất, đến cả đứa nhỏ chưa sinh ra cũng mất rồi. Toàn bộ Tô gia chỉ còn mỗi Tô lão phu nhân và nguyên chủ.

Nguyên chủ là huyết mạch cuối cùng của Tô gia, hoàng tộc có áy náy nên luôn chiếu cố nàng, đến cả các hoàng tử công chúa đều không thể tùy tiện đối đãi với nàng. Sau khi lớn lên, hoàng đế liền ban hôn nguyên chủ cho Tả Chí Bân, vị tướng quân trẻ tuổi này.

Hoàng đế cũng có ý tốt hỏi qua nguyên chủ, nghe nàng nói muốn gả cho người giống như phụ thân nên mới chọn tướng quân trẻ tuổi này, chỉ là không ngờ, sau khi gả đi năm năm, tất cả đều thay đổi rồi.

Ban đầu còn khá tốt, dù sao đi nữa Tả Chí Bân cũng xem như là thiếu niên xuất chúng, chỉ là không biết có phải vì người khác thổi phồng hay không, Tả Chí Bân dần dần bắt đầu cho rằng mình là tướng quân lợi hại nhất. Về phần nguyên chủ ngày đêm hoài niệm tổ phụ và phụ thân liền khiến người khác cảm thấy chán ghét.

Hơn nữa Tả lão phu nhân cũng không thích nguyên chủ, liền bên tai Tả Chí Bân nói xấu nàng, dần dần gã cũng bị ảnh hưởng rồi. Thật là phu nhân của mình đã quá được chiều chuộng quen rồi, cũng không hiểu tam tòng tứ đức gì đó, thật sự khiến người ta chán ghét.

Nếu không pải hoàng đế ban hôn, chỉ cần dựa vào việc nàng năm năm chưa từng sinh con, gã liền có thể hưu nàng rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận