Trục Vương


Đó là một hôm đêm khuya.
Nguyên Tư Không đang say giấc nồng thì đột nhiên bị một trận ồn áo đánh thức.

Y tức khắc bật dậy khỏi giường, trợn to hai mắt, mặt đầy mồ hôi, thần trí nửa mê nửa tỉnh.
Im ắng một hồi, y liền cẩn thận nhận ra, phát hiện mình không phải gặp ác mộng, mà bên ngoài thực sự có âm thanh.
Từ lúc khai chiến tới nay, để phòng gian tế vào thành, Quảng Ninh đã sớm thi hành lệnh cấm đi lại vào ban đêm.

Hiện tại hẳn không nên có người náo động bên ngoài, trừ phi đã xảy ra chuyện!
Nguyên Tư Không lộn mèo xuống giường, nhanh chóng mặc y phục lên, vội vã chạy ra ngoài.
Vừa mở cửa phủ ra, tình cảnh trước mắt liền khiến y cả đời khó quên.
Đuốc mọc như rừng, đầu người nhấp nhô, tàn binh bị thương đếm không hết, ai cũng lôi thôi sa sút tinh thần tựa như cái xác biết đi trên đường phố Quảng Ninh, để lại bùn lầy và dấu chân dính máu.

Mùi máu tanh đậm đặc xen lẫn với khí lạnh âm u ập đến từng lỗ chân lông của Nguyên Tư Không khiến y run bần bật, hai chân mất lực phải dùng tới tay vịn cửa mới không xụi xuống.
Y thấy có người cả người toàn máu, có người cụt tay cụt chân, có người mắt để dưới cằm, và còn cả một đống người lẫn lộn, không rõ sinh tử nằm trên tấm ván.
Lần đầu tiên y thấy lính thua trận, lần đầu tiên đối mặt với cái chết và tàn thương, lần đầu tiên y cảm nhận được sự tuyệt vọng chèn ép người ta đến nghẹt t
“Tư Không!”
Một thanh âm quen thuộc xen trong tiếng ồn ào lọt vào tai y, y quay đầu nhìn, thì ra là Từ Hổ.
Từ Hồ chạy tới, đẩy y vào trong phủ: “Ngươi ra đây làm gì, mau trở về!”
Nguyên Tư Không liền kéo giáp trước ngực Từ Hổ: “Từ bá, sao vậy! Rốt cuộc là sao!”
“Hàn tổng binh giao chiến với Kim tặc ở cốc Mạo Nhi, đại bại, trừ trung phong Trần Vũ Long mang hai ngàn tướng sĩ về thành Quảng Ninh thì…” Từ Hồ nặng nề thở dài: “Toàn quân bị diệt.”

Mặc dù đã sớm đoán được, nhưng một khắc chứng thực ngay trong miệng cọp kia vẫn khiến Nguyên Tư Không cảm thấy hơi lạnh thấu xương xuyên thấu mình, y run run hỏi: “Cha ta thì sao?”
“Thiên Hộ đại nhân đang sắp xếp người bị thương, cũng đã phái binh lực tăng thủ thành.”
“Ông ấy ở đâu? Ta tìm ông ấy.”
“Ai nha Tư Không, bây giờ ngươi đi chẳng phải sẽ loạn thêm sao, không bằng người tới giúp ta chăm sóc thương binh đi.”
“Cũng được.”
Nguyên Tư Không vừa định rời khỏi thì sau lưng liền truyền tới tiếng kêu lớn: “Nhị ca.”
Chẳng biết Nguyên Nam Duật chống nạng đi ra từ lúc nào, thậm chí Nguyên Vi Linh cũng vội vã chạy tới.
Nguyên Tư Không không để họ nói trước: “Duật nhi, lập tức về nghỉ đi, vết thương ở chân đệ chưa lành, đừng…”
“Chúng ta không phải bị đánh bại rồi chứ.” Nguyên Nam Duật bắt lấy cánh tay Nguyên Tư Không, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi: “Người Kim sắp đánh vào thành Quảng Ninh sao?”
Nguyên Vi Linh liền mắng: “Đừng nói bậy bạ, Quảng Ninh có cha trấn thủ, Kim tặc không đánh vào được đâu!” Nhưng thanh âm trong trẻo của nàng rõ ràng cũng có phần run rẩy.
Nguyên Tư Không hít sâu một hơi: “Đại tỷ nói đúng, Quảng Ninh có cha, đệ đừng sợ.” Rồi y lại chuyển sang Nguyên Vi Linh: “Tỷ tỷ, tỷ nhất định phải chăm sóc nương, bắt đầu sang đông chính lúc bệnh suyễn của bà phát tác, đừng để bà suy nghĩ nhiều.”
“Yên tâm đi.” Nguyên Vi Linh kéo Nguyên Nam Duật: “Duật nhi, ta đưa đệ về phòng.”
“Nhị ca, huynh đi đâu vậy?”
“Ta đi chữa cho thương binh.” Nguyên Tư Không không quay đầu lại mà chạy ra khỏi phủ, đi theo Từ Hổ.
Nguyên Mão tạm thời sắp xếp cho thương binh ở nhà của bách tính trong thành, mời thầy lang khắp thành đến chữa.

Nguyên Tư Không không được gọi là thầy lang nhưng y thuật cũng biết sơ sơ, bởi vì phần lớn các tướng sĩ ở đây không bị nội thương nên trái lại y có thể cố gắng.
Trừ chuyện này ra, y còn ghi lại nơi ở, thương thế, chỗ đau, thuốc dùng của bốn trăm thương binh vào sổ, dựa theo thương thế nặng nhẹ cần chữa gấp hay chữa thường chia thành các nhóm rồi sao chép thành các bản đưa cho đại phu trị thương.
Đến khi Nguyên Mão tìm được y thì y đã không ngủ một ngày một đêm.
Nguyên Mão kéo y sang một bên, nghiêm túc nói: “Ai bảo con tới đây?”
“Không nhi muốn đến hỗ trợ, nhiều thương binh như vậy, Không nhi…”

“Chỗ này không phải chỗ hài tử nên tới!” Nguyên Mão lạnh lùng nói: “Con trở về nhà ngay lập tức!”
Lần này Nguyên Tư Không lại chẳng sợ Nguyên Mão mà lẽ thẳng khí hùng nói: “Cha, Quảng Ninh báo nguy, ai cũng gặp nguy hiểm, con vốn có thể dốc sức, sao dám khoanh tay đứng nhìn?”
“Con còn nhỏ, cũng biết đánh giặc không phải trò đùa!”
Nguyên Tư Không trợn mắt đến nổi cả tia máu, phản bác: “Mười hai tuổi Nhạc Vân nhập ngũ, mười hai tuổi Cam La diệt Triệu, mười bốn tuổi La Sĩ Tín bình định, chí lớn mà không ở tuổi nhỏ thì Không nhi đùa ở đâu?”
“Con…” Nguyên Mão nhìn kiên định lóe trong con ngươi Nguyên Tư Không, nhất thời không nói nên lời.
“Cha.” Nguyên Tư Không kéo tay Nguyên Mão, thành khẩn: “Không nhi muốn phân ưu cho cha, Không nhi biết mình trẻ hơn người khác, nhưng cha không tin Không nhi sao?”
Nguyên Mão rủ mi mắt, thấp giọng nói: “Cha không muốn con thấy tàn khốc nhân gian quá sớm.”
“Nếu thành Quảng Ninh mà bị phá, Không nhi há chỉ có ‘nhìn thấy’, bách tính khắp thành đều không tránh được mã đao của Kim tặc.” Nguyên Tư Không khẽ run: “Vô luận ra sao, chúng ta cũng phải bảo vệ được Quảng Ninh, Không nhi có thể làm gì liền nhất định giúp đỡ hết sức.”
Nguyên Mão than nhẹ một tiếng, ông xoa đầu Nguyên Tư Không: “Con là một đứa trẻ ngoan.

Được thôi, con chữa cho ai bị thương ở đây đi, nhưng phải chú ý nghỉ ngơi, đừng làm bản thân mệt mỏi!”
“Không nhi hiểu.” Nguyên Tư Không cũng hỏi lại: “Cha, hôm nay quân tình thế nào?”
“Hàn Triệu Hưng bại ở cốc Mạo Nhi, sinh tử không rõ, hoặc chết theo tướng sĩ, hoặc bị bắt làm tù binh.

Trở lại Quảng Ninh chỉ có hai ngàn binh sĩ, phần lớn đều bị trọng thương.” Ánh mắt Nguyên Mão không tự chủ mà nhìn về phía Bắc: “Người Kim đang mang đại quân tiến đánh Quảng Ninh, quân tình rất đáng lo.”
Nguyên Tư Không cắn đôi môi đang run lẩy bẩy: “Người Kim…có bao nhiêu binh mã?”
“Nghe nói là một trăm ngàn binh mã, trinh sát báo lại ít nhất cũng phải bảy chục ngàn trở lên.”
Nguyên Tư Không nắm chặt quả đấm: “Chúng ta có thể tập trung được bao nhiêu binh lực?”
Nguyên Mão liền cúi đầu, không trả lời.
“Cha, người giấu giếm con thì có ích gì.”

“Cộng thêm sĩ tốt Trần Vũ Long mang về cũng chỉ có bốn ngàn người.”
Bảy chục ngàn so với bốn ngàn, Nguyên Tư Không chỉ cảm thấy lạnh đến thấu xương.
“Lý đại nhân đã phái người điều viện, có lẽ Tả Truân vệ có thể điều thêm hai ngàn nữa, nếu có sáu ngàn binh lực thì ta vẫn có thể thủ thành, không phải sợ giặc Kim.”
“Cha, chỉ cần bên trong thành có đầy đủ lương thảo thì nhất định phải thủ!”
Nguyên Mão gật đầu: “Lương thảo bên trong thành đủ để cung cấp một năm.”
Trong lòng Nguyên Tư Không an tâm hơn, chiến tích về việc cô binh quả thành bức lui đại quân cũng không phải ít, mặc dù tình thế nguy cấp nhưng cũng không phải là tuyệt cảnh.
———————————————-
Mặc dù trong thành đầy ắp thương binh nhưng Nguyên Mão biết cách trị nên vẫn trật tự không loạn, chỉ là lời đồn đãi đã nổi ở khắp thành, sợ hãi bao trùm, bách tích hoang mang bất an.
Mấy ngày sau, bọn họ lại nhận được một tin gay go, hai ngàn viện binh mà Tả Truân vệ phái tới đã bị người Kim mai phục giữa đường, tiêu diệt sạch.
Chiêu Vũ ngày hai tám tháng mười năm mười sáu, Đại hoàng tử Trác Lặc Thái tộc Nữ Chân dẫn bảy chục ngàn binh, hung ác muốn thống nhất Liêu Đông, vượt sông Hoàng, tiến quân đến Quảng Ninh vệ.
Ai cũng không nghĩ tới, chiến dịch này lại ầm ầm dậy sóng, chiếm một vị trí quan trọng vĩ đại trong lịch sử đế quốc Đại Thịnh.
Ngày đại quân áp cảnh cũng là ngày nổ ra bão tuyết, gió rét tàn phá, sắc trắng mênh mang bao phủ từng thấc đất Liêu Đông, nhưng duy chỉ có người là vẫn đông nghịt, đầy sơn đầy đồng.

Đó há chỉ là bảy chục ngàn người, mà còn là bảy chục ngàn lưỡi dao sắc bén, bảy chục ngàn con sói đói, bảy chục ngàn con ma quỷ.

Một khi bọn chúng công phá được cửa thành thì Quảng Ninh sẽ nhuộm đỏ trong màu máu, không còn một manh giáp.
Nguyên Mão đứng trên tường thành, ngưng mắt nhìn cờ chủ soái Trác Lặc Thái màu đỏ tươi tung bay nhức mắt trong gió tuyết, không nhúc nhích thật lâu.
“Thiên Hộ đại nhân.” Một tên tướng sĩ leo lên tường thành, chắp tay nói: “Trinh sát báo lại, Trác Lặc Thái đã hạ trại cách thành mười dặm.”
“Tiếp tục theo dõi.”
“Vâng.”
Nguyên Thiểu Tư nói: “Cha, tuyết rơi không biết đã mấy ngày, sợ rằng một khi tuyết tan, Trác Lặc Thái liền công thành ngay.”
“Với binh lực của hắn, khi công thành tất sẽ tổn thương vô số.

Ta nghe nói người này hữu dũng hữu mưu, sợ sẽ không lỗ mãng như vậy, cứ lặng lẽ đợi kỳ biến đi.”

“Ngoài Tả Truân vệ ra, chúng ta còn có thể đến đâu cầu viện…”
Nguyên Mão nhíu mày.

Đối với việc mời viện quân tới, ông khó mà ôm hy vọng xa vời, từ việc bỏ bảy châu Liêu Bắc kỳ thực đã có thể thấy rõ thái độ của triều đình, Liêu Đông thủ được thì thôi, không giữ được…sợ rằng phải vứt bỏ vậy.
Ham muốn của các nước đều nằm ở vùng biên giới, một khi vương triều nhường đất vua của mình, chỉ sợ rằng số mệnh của vương triều đó đã không còn lâu.

Tất nhiên, Nguyên Mão chỉ dám suy nghĩ trong lòng, ông chỉ là một thủ vệ ngũ phẩm, không dám suy đoán tâm tư của đế vương, ông chỉ muốn bảo vệ Quảng Ninh, bảo vệ quê hương của mình.
———————————————
Có lẽ ông trời có mắt nên đã cho trận tuyết lớn này xuống, tuyết rơi chưa được ba ngày đã dầy đến đầu gối, cất bước thôi cũng khó mà đi.
Đã mấy ngày Nguyên Mão và Nguyên Thiểu Tư không về nhà, vì lo lắng cho nhi tử và trượng phu, Nhạc Khinh Sương liền chuẩn bị thức ăn nóng hổi, bảo Nguyên Tư Không mang đi.
Nguyên Tư Không giẫm trên tuyết đọng mà đi qua con đường náo nhiệt nhất Quảng Ninh.

Trước đây, cửa hàng nơi này đông như vảy, dòng người lui tới chưa từng đứt đoạn, đầu đường có hàng bánh bao hạt lép, mở ra đã được hơn hai mươi năm, bán rất chạy, cả nhà họ ai cũng thích ăn.

Hôm nay gần như hàng nào cũng đóng cửa, ai có bạn bè thân thích đều bỏ chạy ra khỏi thành tị nạn từ lâu nên giờ đây cảnh đường phố tiêu điều khiến lòng người khó chịu.
Thời điểm Nguyên Tư Không tìm thấy Nguyên Mão thì ông đang thương nghị quân tình, bản đồ Liêu Đông được trải trên chiếc bàn to lớn.
Nguyên Tư Không yên lặng đi vào, Nguyên Mão cũng chỉ nhìn y một cái rồi tiếp tục nói gì đó với Trần Vũ Long.
Mặc dù địa vị Trần Vũ Long trên Nguyên Mão, nhưng hắn là tướng Hàn quân, không thể can dự vào chuyện phòng thủ thành Quảng Ninh, Lý Bá Duẫn thì không có ở đây, Tiền An Nhũng lại là quan văn không am hiểu về mang binh đánh giặc, thực tế chỉ huy tối cao của Quảng Ninh, chính là Nguyên Mão.
Nguyên Tư Không đặt thức ăn xuống, tiến tới muốn xem bản đồ, vóc người y nhỏ nên sẽ không ai phát giác.
Lúc này lại nghe một quân sĩ hô to “Báo”, vội vã chạy vào trong phòng.
“Thiên Hộ đại nhân, Hàn…Hàn tổng binh trở lại.”
Tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận