Bốn năm sau
“Nhị ca, Nhị ca!” Tiếng kêu la hưng phấn đi cùng với tiếng bước chân phi nước đại từ xa truyền tới, chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng là có thể hình dung trong đầu bộ dáng vui mừng của thiếu niên.
Nguyên Tư Không đang nằm trên đống cỏ được xếp ngay ngắn đọc sách, cỏ khô phơi nắng cả ngày nên ấm áp dễ chịu tản ra mùi hương xanh tươi mà thanh khiết, ngửi rất thoải mái.
Ánh mắt y vẫn nhìn chằm chằm vào trang sách đã ố vàng, mắt cũng chẳng thèm chớp, lười biếng trả lời: “Ở đây.”
Một khắc sau, quả nhiên thấy một thiếu niên áo xanh vọt vào chuồng ngựa, cậu ta chạy đến trước đống cỏ, dứt khoát nhảy lộn mèo, đống cỏ cũng chỉ hơi lắc lư.
Động tác nhanh nhẹn này có thể thấy sẽ hạ xuống vững vàng.
“Nhị ca!” Thiếu niên nhào lên người Nguyên Tư Không, ánh mắt dời đến cuốn sách trong tay y: “ ‘’…Huynh đang đọc tà thư gì đó?” Rồi đưa tay định cướp.
“Tà thư cái gì, đây là sách âm dương thuật số.”
Thiếu niên hừ nhẹ một tiếng: “Ngày nào huynh cũng ép ta thuộc Khổng Mạnh, còn mình thì lại rỗi rãnh đọc những loại sách này.”
“Vậy đệ có học thuộc à?” Nguyên Tư Không ngồi dậy, cố làm ra vẻ nghiêm túc nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp tuấn tú của thiếu niên, trong nháy mắt có phần thất thần.
Mặc dù đã qua nhiều năm nhưng đôi lúc y vẫn không thể nhịn được mà cảm khái, rõ ràng là người không chút huyết thống nào mà dung mạo lại giống nhau đến như vậy.
Trên chồng cỏ có hai thiếu niên tuổi tác xấp xỉ, dung mạo tương đương ngồi cùng nhau, thậm chí còn cùng một bộ thanh y, sinh động như thể được khắc ra, chỉ là khí chất hai nam tử đó lại không giống nhau, một thiếu niên thì cực kỳ ngây ngô, còn người còn lại thì chững chạc hơn tuổi.
Thiếu niên này chính là ấu tử* được sủng ái nhất nhà Nguyên gia – Nguyên Nam Duật.
*Ấu tử: con út
Nguyên Nam Duật mỉm cười: “Thuộc rồi.”
“Vậy sao? Để ta tới kiểm tra xem nào…”
“Ai nha Nhị ca.” Nguyên Nam Duật làm nũng: “Đệ chưa thuộc kỹ, lần sau nhé.”
“Đệ thuộc cái quỷ.” Nguyên Tư Không cười mắng một tiếng, y kéo y phục Nguyên Nam Duật: “Nói bao nhiêu lần rồi, đừng mặc giống ta.”
“Chưa sáng huynh đã ra ngoài, đệ sao biết huynh mặc y thường gì.” Nguyên Nam Duật khôi phục lại vẻ phấn khởi: “Nhị ca, hôm nay nhà Lý viên ngoại ở thành Nam gả con gái, rất náo nhiệt đấy.
Oa, cái rương lớn màu tím làm từ gỗ lim đó cần hai tráng sĩ khiêng, mười sáu cái rương đấy có lẽ là đựng đồ cưới! Tối nay cha sẽ tham dự, nhất định là có rất nhiều đồ ăn ngon, chúng ta cùng đi chứ.”
“Không đi, cũng không phải chúng ta thú thê.” Nguyên Tư Không nói: “Đệ rảnh thì đọc sách thêm, luyện võ nhiều hơn chút, đừng có đi tham gia mấy cái náo nhiệt kia.”
“Không phải cha cũng tham gia náo nhiệt sao.”
“Nói bậy, cha sẽ đi tham gia mấy cái náo nhiệt đó à? Năm ngoái Lý viên ngoại lệnh các tướng sĩ góp hai ngàn y phục đông, năm nay phải sửa chữa tường thành Nam, cũng phải tìm các hào phú nông thôn quan chức thân sĩ cùng gây quỹ nữa, đệ cho rằng cha có hứng đi ăn tiệc hỷ à?”
Nguyên Nam Duật gãi đầu một cái, cái hiểu cái không: “Chuyện tu sửa tường thành, đặt mua y phục đông, không phải triều đình góp tiền sao?”
Ánh mắt Nguyên Tư chợt trở lạnh: “Nếu quân lương cho Liêu Đông năm đó đến đúng lúc, đúng số lượng, thì nhà ta đã không…” Trước mắt hiện lên quá khứ cay đắng kinh khủng trước kia, y kịp thời dừng lại câu chuyện.
Mặc dù Nguyên Nam Duật xấp xỉ tuổi y nhưng tính cách lại cực kỳ trẻ con, nói với cậu cũng bằng không, bản thân sớm đã thông minh hơn bạn cùng trang lứa thế nên suy nghĩ y khá khác biệt.
“Huynh không đi, vậy đệ cũng không đi.” Nguyên Nam Duật thất vọng nói: “Đệ trông ngựa với huynh.”
“Chuồng ngựa có người rồi, không cần ta trông cũng chẳng cần đệ trông.
Hoặc là đệ đi phụ đại ca hoặc là trở về chăm sóc nương cũng được.”
“Lúc nào đệ chẳng chăm sóc nương, đại ca không thú vị, đệ thích ở bên Nhị ca cơ.” Nguyên Nam Duật cười đùa: “Hôm qua cha và nương đều khen huynh, nói ngựa huynh nuôi tốt.”
Nguyên Tư Không nhìn về phía chuồng ngựa xếp thành hàng cách đó không xa, bên trong là những con ngựa lông sáng loáng khỏe khoắn mạnh mẽ, con nào cũng vậy, nhìn một cái liền biết ngay là ngựa tốt.
Bốn năm qua, ngoài việc tập võ ra thì y để tâm nhiều nhất là vào những con ngựa này, y cũng không khỏi có chút tự đắc: “Ngựa chúng ta là loại đến từ vùng Hà Bắc, giống tốt mới có thể nuôi ra ngựa tốt.”
Nguyên Nam Duật tựa hồ cũng tự hào theo: “Cũng nhờ Nhị ca nuôi tốt nữa.”
“Đáng tiếc cha vẫn chưa cho ta giải phẫu con nào…” Nguyên Tư Không có phần thất vọng.
“Cha nói vậy là phạm pháp.”
“Cổ hủ.” Nguyên Tư Không gấp sách lại: “Trở về ăn tối thôi.”
“Vâng.”
—————————–
Chạng vạng, hai người trở về, lại gặp được Nguyên Mão vốn phải đến nhà Lý viên ngoại ăn rượu mừng ở đình viện.
Nguyên Mão dẫn theo một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi ra ngoài, cũng nói gì đó với hắn, thiếu niên kia thì tuấn dật cao lớn, khí chất hơn người, người khoác giáp nhẹ, tư thế oai hùng.
“Cha?” Nguyên Nam Duật kinh ngạc hỏi: “Sao người vẫn chưa đi?”
“Cha có việc, các đệ ăn cơm đi.” Thiếu niên kia chính là con trai trưởng của Nguyên Mão, Nguyên Thiếu Tư, đã tòng quân.
Nguyên Tư Không thấy biểu tình Nguyên Mão không được bình thường nhưng cũng không dám hỏi nhiều, liền dẫn Nguyên Nam Duật đến phòng chính.
“Tư Không.” Nguyên Mão chợt gọi.
“Cha.”
“Con tới đây, cha hỏi con vài câu.”
Nguyên Tư Không đi tới.
Nguyên Mão không thay đổi nhiều so với bốn năm trước, chỉ là mi tâm thêm vài phần cương nghị trầm ổn: “Tư Không, con có biết Quảng Ninh Vệ, bao gồm cả các châu huyện xung quanh, có thể tập trung nhiều nhất bao nhiêu ngựa chiến không?”
Trong lòng Nguyên Tư Không giật mình.
Nguyên Mão là người cai quản thành Quảng Ninh, có trách nhiệm lớn nhất trong việc bảo vệ thành Quảng Ninh, chỉ cần người Kim không qua được sông Hoàng, cấp trên sẽ không điều động và Nguyên Mão cũng chỉ cần tích lương luyện quân, án binh bất động.
Vậy mà hôm nay Nguyên Mão lại hỏi y chuyện ngựa chiến, chẳng lẽ…ngày này rốt cuộc cũng tới?
Bỏ bảy châu Liêu Bắc, quân Thịnh lui về phía Nam sông Hoàng, triều định nghị hòa, giao dịch các thành cho nhau để đổi lấy thái bình ba năm.
Thế cục năm ngoái có biến hóa một chút, người Kim mưu toan vượt sông Hoàng lại bị quân Thịnh ép trở về, kỳ thực bọn họ đều biết, này không phải là kế trị an lâu dài, không còn nơi hiểm yếu Liêu Bắc nên Liêu Đông cũng bại lộ dưới thiết kỵ của người Kim.
Rét đậm sắp tới, mắt thấy sông Hoàng sắp đóng băng, đang tạo cầu cho người Kim xâm phạm.
Nguyên Tư Không âm thầm nắm chặt quả đấm: “Bẩm có thể tập trung hai ngàn con ngựa tốt.”
“Được, ta cho Từ Hổ sắp xếp, con theo hắn đi chọn.”
“Cha.” Nguyên Thiểu Tư cau mày nói: “Tư Không còn nhỏ, chuyện lớn thế này, sao thể có thể bổ nhiệm trẻ con được.”
“Tư Không nuôi ngựa nhiều năm, nó có giỏi nghiên cứu, sẽ nuôi tốt hơn bất kỳ ai, nhìn ngựa cũng chính xác, ta cho nó theo Từ Hổ để có thêm kiến thức, chưa nói tới việc bổ nhiệm mà.”
Nguyên Tư Không nghe mà tim đập cuồng loạn: “Cha, có phải…Kim tặc đánh tới không?” Y sinh ra ở Liêu Bắc, từ nhỏ đã lớn lên từ câu chuyện người Kim nuôi người uống máu, cũng từng thấy thảm trạng khi Kim tặc cướp bóc ở thành trì, càng sợ hơn vì Kim tặc mới cửa nát nhà tan, cho nên y sợ người Kim, nhưng hận ý thấu xương lại càng thêm nồng đậm.
“Tạm thời thì chưa, là thống lĩnh Đại Đồng muốn ngựa của chúng ta.”
“Thống lĩnh Đại Đồng?” Tuy Nguyên Tư Không không hiểu nhiều về thế cục, nhưng lại siêng năng đọc binh thư nên biết Đại Đồng cách xa bọn họ, Quảng Ninh cũng không phải đất tốt cho nuôi ngựa thế nên tất cả ngựa có hạn đều cung cấp cho Liêu Đông, sao cũng không tới phiên phủ Đại Đồng tới lấy.
“Ngày mai bọn họ vào thành, cha còn rất nhiều việc phải chuẩn bị, về sẽ nói.
Thiểu Tư, đi.” Nguyên Mão nói xong liền vội vã rời đi.
“Đại ca, xảy ra chuyện gì thế?” Nguyên Nam Duật kéo tay áo Nguyên Thiểu Tư: “Không phải Đại Đồng rất xa chúng ta sao?”
“Cũng không gọi là quá xa.” Vẻ mặt Nguyên Thiểu Tư mang vài phần phức tạp: “Tĩnh Viễn vương dẫn binh truy kích quân Ngõa Lạt bại trận, một hơi đuổi thẳng tới Khách Nhĩ, kết quả suýt chút nữa trúng mai phục, phải bỏ lương thực mới trở lui toàn thân, hiện tại muốn tới Quảng Ninh tiếp tế, nếu không sẽ không về được.”
Nguyên Nam Duật khó hiểu hỏi: “Vậy đến kinh thành tiếp tế chẳng phải gần hơn sao?”
“Càn quấy.” Nguyên Thiểu Tư vỗ đầu cậu một cái: “Không biết gì cả, mau về ăn cơm đi.” Nói xong liền đuổi theo Nguyên Mão.
Nguyên Thiểu Tư đi rồi để lại Nguyên Nam Duật vẫn còn mơ hồ: “Gì thế, Đại Đồng rất xa mà…Nhị ca, huynh nghe hiểu không?”
“Hiểu.” Nguyên Tư Không vừa nghĩ, vừa đi vào nhà.
Thống lĩnh Đại Đồng chính là Tĩnh Viễn vương Phong Kiếm Bình tiếng tăm lừng lẫy, là vương khác họ duy nhất của Đại Thịnh, từng tận trung cứu nước, ngăn cơn sóng dữ, lập được chiến công hiển hách cho giang sơn Đại Thịnh.
Hai mươi năm trấn thủ biên cương tạo phòng tuyến vô cùng vững chắc cho Tuyên phủ và Đại Đồng.
Tộc Ngõa Lạt nam chinh bắc chiến, dùng thế như mãnh hổ mở rộng bản đồ, nghe nói còn từng hành quân đến La Sát, lại duy chỉ có Trung Nguyên đất đai màu mỡ nguồn nước dồi dào khiến bọn chúng mơ ước nhiều năm mà đánh mãi không vào cũng là bởi vì có Tĩnh Viễn vương trấn thủ biên cương.
Cho nên đừng nói phủ Đại Đồng muốn ngựa mà thậm chí muốn dọn thành Quảng Ninh đi, triều đình nói không chừng cũng đồng ý.
Mặc dù người Kim không đánh tới giúp lòng Nguyên Tư Không thư thả, nhưng nghĩ tới việc bọn họ cực nhọc vất vả nuôi ngựa lại phải cấp cho người ngoài, trong lòng y vẫn không thoải mái.
“Oa, vậy ngày mai há chẳng phải có thể mở mang kiến thức về quân Phong gia sao? Nghe nói rất uy phong nha.
Nhị ca, ngày mai nhất định chúng ta phải đi xem đấy!”
“Được.” Nguyên Tư Không cũng như bao nam tử khác ở Đại Thịnh, đều tràn ngập tò mò và say mê với quân Phong gia được coi là đệ nhất thiên hạ kia, mặc dù y vẫn không nỡ bỏ ngựa của mình.
Hai người vừa vào nhà thì mùi cơm đã sộc thẳng vào mũi.
“Nương, đại tỷ, chúng ta về rồi.”
Nhạc Khinh Sương đi ra từ nhà bếp, trong tay bưng một bát canh xương nóng hổi.
“Nương, sao người lại vào bếp thế.” Nguyên Tư Không vội vàng chạy tới, nhận lấy bát canh trong tay bà, đặt lên bàn, cũng oán giận nói: “Khói dầu ở bếp nồng nặc, ngực người sẽ lại khó chịu mà xem.”
Nhạc Khinh Sương cười nói: “Không có gì đáng ngại, mấy ngày nay vẫn chưa lạnh, ta cảm thấy tim phổi ta đã thoải mái hơn rất nhiều.
Con xem, cha con với đại ca con đi ăn tiệc hỷ, chúng ta ở nhà cũng phải ăn ngon chút chứ.”
“Cha người…”
Nguyên Nam Duật vừa định nói gì đó thì đã bị Nguyên Tư Không dùng ánh mắt ngăn lại.
Thân thể Nhạc Khinh Sương yếu ớt, lại bị suyễn, mùa đông là khó chịu nhất, có rất nhiều chuyện bọn họ không muốn để bà bận tâm.
Nguyên Nam Duật lập tức không lên tiếng nữa, cậu cầm một miếng thịt nướng sốt tương ném vào trong miệng.
Thịt mới ra lò, vẫn còn bốc khói trắng, vừa vào miệng liền lăn lộn trong miệng của Nam Duật, cậu vừa giậm chân, vừa kêu gào: “Oa, thật là nóng, oa, ăn ngon thật!”
Nhạc Khuynh Sương và Nguyên Tư Không không nhịn được bật cười.
“Nhà này nhỏ nhất là đệ, vô phép nhất cũng chính là đệ.” Một giọng nữ dễ nghe truyền từ phía sau đến, âm thanh kia êm tai như tiếng sơn ca lại không yếu đuối như nữ tử bình thường, mà là trong trẻo, du dương, thấm đẫm lòng người.
Người tới là một thiếu nữ khoảng mười ba mười bốn tuổi, là trưởng nữ của Nguyên gia, Nguyên Vi Linh.
Với tính cách hiên ngang xinh đẹp thoát tục, nàng vang danh khắp chốn Liêu Đông, là chị em sinh đôi với Nguyên Thiểu Tư.
Huyết mạch Nguyên gia khá đặc biệt, Nhạc Khinh Sương từng sinh đôi hai lần, Nguyên Nam Duật cũng vậy, chỉ là ca ca song sinh với Nguyên Nam Duật đã chết yểu từ nhỏ, cho nên trong đêm mưa lạnh bốn năm trước, khi Nguyên Mão thấy Nguyên Tư Không mới dứt khoát mang y về nhận làm con nuôi như vậy, khiến người ta không khỏi không cảm khái vận mệnh kỳ quái.
“Đại tỷ.” Nguyên Nam Duật cười hì hì: “Nương làm thịt nướng sốt tương quá ngon.”
“Nương, đã nói với người nhiều lần rồi, đừng đích thân xuống bếp nữa.” Nguyên Vi Linh đỡ Nhạc Khinh Sương ngồi xuống ghế: “Con cũng biết làm thịt nướng sốt tương, lần sau để con làm.”
“Thôi đi, để đại tỷ làm, heo chết oan hết mất.”
“Tiểu tử, muốn ăn đòn phải không!” Nguyên Vi Linh xông tới định đánh cậu, Nguyên Nam Duật cách nàng một cái ghế liền tránh né.
Nhạc Khinh Sương giả vờ tức giận nói: “Cha các con không ở đây nên dám càn rỡ ở trên bàn cơm hả.” Nói xong bản thân lại cười trước, bà kéo tay Nguyên Tư Không: “Không nhi, vẫn là con chững chạc, con nhìn một lớn một nhỏ kia kìa, nữ nhi thì không ra nữ nhi, đệ đệ lại bướng bỉnh, nếu không có con quản nó thì sợ rằng nó đã lên nhà bóc ngói rồi.”
Nguyên Tư Không đáp: “Kỳ thực Duật nhi rất hiểu chuyện, chẳng qua là thích chơi mà thôi.” Nhìn tỷ đệ Nguyên gia cười đùa đuổi nháo, trong mắt y tràn ngập ý cười nhu hòa.
Khi y cảm thấy ông trời cướp hết mọi thứ của mình, vứt bỏ y hoàn toàn thì lại cho Nguyên Mão giống như một thiên thần hạ xuống trước mặt y, cho y một mái nhà ấm áp an vui là y đã thỏa mãn lắm rồi.
Nguyện vọng duy nhất của y chính là sau này khảo thủ công danh, lấy thân báo nước, làm cho bọn man di kia không bao giờ có thể dây máu ăn phần với con dân Đại Thịnh nữa..