Trùm Lầu Ba

Phần Dẫn
“ Tần Chấn?”

“Là tôi.

Anh là?”

“ Viên Diệp.”

“ Viên Diệp?”

Tần Chấn tạm dừng năm giây, “ Cậu là Viên Diệp?!”

“ Phải, đã lâu không thấy.”

Viên Diệp cười nói.
“Thật là đã lâu không thấy.”

Tần Chấn trong thanh âm tràn ngập kinh
hỉ,“ Cậu như thế nào lại biết số điện thoại của tôi? Chúng ta sau khi
tốt nghiệp thì không còn liên lạc, cậu hiện tại ở nơi nào? Tôi nghe nói
cậu kế thừa sự nghiệp của lão ba cậu ở Mỹ trở thành trùm ngành du
thuyền.

Cậu thật sự là không có suy nghĩ, rõ ràng chính là thế gia có
tiền, trước kia khi còn ở trường học lại giả nghèo với tôi,cậu…”

“ Tần Chấn, tôi có chuyện muốn nhờ cậu hỗ trợ.”

Viên Diệp ngắt lời hắn.
“ Cái gì? Lâu như vậy không liên lạc,
giờ mới điện thoại cho tôi thế nhưng còn có việc muốn nhờ tôi hỗ trợ,
cậu thật đúng là ‘vô sự bất đăng tam bảo điện’* nha!”

(* tức là không có chuyện thì không đến tìm ) Tần Chấn cười ha ha vài tiếng, “ Bất quá tôi tha thứ cho cậu, ai bảo
trước kia khi ở trường học, công khóa của tôi đều là dựa vào tài năng
của cậu mới thuận lợi tốt nghiệp, cậu có chuyện gì cần tôi hỗ trợ?”

(công khóa là một ngành học thì phải )
“Tìm một chỗ cho tôi ở nhờ một thời gian.”

“ Sao?”

“ Chị !”

Nghe thấy em gái sốt ruột lớn tiếng kêu gọi, Tỉnh Vu Hiểu dừng lại cước bộ quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy
Tỉnh Vu Hi đang hướng cô bước nhanh tới.
“Làm sao vậy?”

cô trong nháy mắt hỏi, “Em không phải đã quên chuyện gì muốn đòi công đạo với chị đấy chứ ?”

“Chị muốn đi đâu?”

Tỉnh Vu Hi thở hổn hển trừng mắt hỏi cô.
“Về nhà nha.”

cô đương nhiên trả lời em gái.
Một phút đồng hồ trước, cô còn ở trong
quán của chị Khúc Thiến , vốn là muốn đi ăn bữa tối, sau đó thuận tiện
hỗ trợ, không nghĩ tới lại bị phát hiện cô đang bị sốt nên bắt cô phải
chạy về nhà nghỉ ngơi.
“Về nhà là hướng bên kia.”

Tỉnh Vu Hi chỉ về một hướng cùng với hướng cô đang đi chếch một góc 90độ, lớn tiếng giận dữ nói.
Tỉnh Vu Hiểu ngây ngốc sửng sốt một
giây, mới xấu hổ cười, đưa tay gãi gãi mái tóc ngắn “Chị giống như thật
sự đi nhầm nha, hẳn là đi bên kia mới đúng.”

Tỉnh Vu Hi bất đắc dĩ than nhẹ một hơi, đưa tay sờ trán cô,vẻ mặt lo lắng nhìn cô.
“ Chị, chị có khỏe không? Bằng không chị quay lại quán chờ em một chút đóng cửa xong em đưa chị trở về.”

“ Không cần, không phải em vừa mới đáp ứng Gia Quân muốn qua đó với cô ấy sao?”

Tỉnh Vu Hiểu vẫy tay lắc đầu nói.
Gia Quân là bạn đồng học trung học của
Tỉnh Vu Hi, hai người cảm tình vẫn tốt lắm, cũng không có bởi vì tốt
nghiệp, tiến vào xã hội hoặc kết giao bạn trai mà xa cách,các cô vẫn bảo trì chặt chẽ liên lạc.
Gần đây Gia Quân ngoài ý muốn bắt gặp
bạn trai bắt cá hai tay, chuyện này đối với cô ấy tạo thành đả kích rất
lớn, cho nên tâm tình vẫn thực không ổn định.

Thân là bằng hữu tốt nhất
của Gia Quân, Vu Hi luôn dùng hết khả năng bồi ở bên người cô ấy, để
tránh cô ấy nhất thời hồ đồ mà làm ra cái việc gì ngốc nghếch.
“Nhưng mà chị phát sốt……”

Tỉnh Vu Hi lo lắng nhìn chị gái.
“ Không quan hệ, đợi chị qua tiệm thuốc mua thuốc hạ sốt uống xong sẽ không sao,”

Tỉnh Vu Hiểu cự tuyệt hảo ý
của em gái, “ Chị mỗi lần chỉ cần xong bản thảo, cả người đột nhiên thấy mệt mỏi, cùng với bị cảm mạo, cho nên em không cần lo lắng cho chị

đâu.”

Cô là một người phiên dịch sách báo
ngoại văn, làm việc này cũng đã lâu tuy rằng thu nhập cũng không phải
thực ổn định, nhưng cũng không lo chết đói, hơn nữa so với bất luận kẻ
nào cũng đều được đọc trước sách mình thích, cho nên cô chọn công việc
này.
“ Chị ngay phương hướng về nhà cũng nhầm, bảo em có thể nào không lo lắng?”

Tỉnh Vu Hi nhíu mày nói.
“ Ai, em biết rõ chuyện này với việc chị phát sốt không quan hệ, chị chỉ là cảm giác về phương hướng kém một chút mà thôi.”

“ Nếu chỉ là cảm giác về phương hướng kém, em sẽ không phải lo lắng như vậy.”

Tỉnh Vu Hi thở dài nhìn cô.
Tỉnh Vu Hiểu nghe vậy lộ ra một chút
xấu hổ lại nghịch ngợm tươi cười.

Rõ ràng cô mới là chị gái, kết quả từ
sau khi ba mẹ đột nhiên tai nạn xe cộ qua đời, người lo lắng hậu sự cùng chịu trách nhiệm mọi việc cũng là em gái kém cô một tuổi ba tháng, lại
nói tiếp, cô làm chị thật sự là thực vô dụng.
“ Vu Hi, em có cảm thấy chị thực phiền
toái hay không, giống như luôn ở phía sau em, gia tăng gánh nặng của
em?”

cô thình lình hỏi.
“ Đừng có nói ngốc nghếch, tuy rằng chị có điểm mơ hồ, thần kinh lại yếu đuối, thái độ sống có chút trì trệ,
làm cho người ta không thể không lo lắng, nhưng là nếu muốn trở thành
gánh nặng của em, vẫn còn chưa đủ đâu!”

Tỉnh Vu Hi nghiêm trang nhìn cô.
“ Em đang làm phê phán hay đang an ủi chị đây?”

Tỉnh Vu Hiểu có chút dở khóc dở cười.
“ Đại khái đều có đi.”

Tỉnh Vu Hi nhún nhún vai, “ Tóm lại, chị trước theo em quay lại quán, lát nữa em đưa chị trở về.”

Tỉnh Vu Hiểu nhìn em gái lắc lắc đầu,
có chút đăm chiêu nói: “Vu Hi, em có hay không nghĩ tới, có lẽ chính là
em cùng ba mẹ đã mất đối với chị chiếu cố quá mức chu đáo, mới có thể
làm cho chị đã hai mươi sáu tuổi, lại vẫn không thể sống độc lập được?”

Tỉnh Vu Hi kinh ngạc nhìn chị gái, suy tư về vấn đề chưa từng nghĩ tới này.
Đối với cô mà nói, chiếu cố người chị
gái mơ hồ này tựa như hô hấp tự nhiên giống nhau, cô từ lúc còn nhỏ đã
theo cha mẹ làm như vậy, cho nên chưa bao giờ nghĩ tới như vậy có thể là sai, thẳng đến giờ phút này cô mới đột nhiên có cảm giác cảnh tỉnh.
Cô cùng ba mẹ trong quá khứ là thật sự
đã làm sai sao? Nếu bọn họ không quá độ bảo hộ chị trong mọi chuyện,
hiện tại chị có thể một mình đảm đương được mọi việc hay không? Cô đột
nhiên đối diện với chuyện này sinh ra hoài nghi.
“ Chi, chị thật sự cảm thấy như vậy sao?”

Tỉnh Vu Hi còn thật sự hỏi.
“ Chị cũng không biết, chính là cảm
thấy chị đối với mọi việc còn mơ hồ như vậy, tựa hồ không tốt lắm, dù
sao chị cũng hai mươi sáu tuổi, hẳn là phải tự học chiếu cố chính mình
mới đúng.”

Tỉnh Vu Hiểu hổ thẹn cúi cúi mặt.
“ Nói thật, nghe thấy chị có ý nghĩ như vậy em cảm thấy thực vui mừng.”

“ Thật vậy chăng? Chị hiểu được cũng thực vui mừng nha.”

Tỉnh Vu Hiểu hai mắt sáng ngời, lập tức cao hứng nhếch miệng cười.
Tỉnh Vu Hi nhịn không được có chút xem thường.

“ Mới khen ngợi chị một câu, chị liền lộ nguyên hình?”

Tỉnh Vu Hiểu có chút ngượng ngùng di di tóc, sau đó lấy biểu tình thật sự nhìn em gái.
“ Vu Hi, từ giờ trở đi em không cần quá quan tâm tới chị được không? Để cho chị thử tự chiếu cố chính mình, chị thật sự không muốn trói buộc em cả đời.”

“Chị là chị gái của em,không phải là
trói buộc.”

Tỉnh Vu Hi lời lẽ chính nghĩa sửa lại cho đúng, “ Huống hồ
chị cũng không phải không biết tự chiếu cố mình như chị nói, ít nhất
kinh tế của chị độc lập, chưa bao giờ hỏi mượn tiền em, không phải sao?
Ngược lại, chị còn thường hỏi em thiếu hay không thiếu tiền dùng, nếu
thiếu chị lại cho em, không phải sao?”

“Chị thấy chị cả đời này đại khái chỉ có điểm này có thể miễn cưỡng được coi là ưu điểm.”

Tỉnh Vu Hiểu thở dài.
“ Chị, chị không cần nói như vậy được không? Chị kỳ thật có rất nhiều ưu điểm.”

“ Tỷ như cái gì?”

Tỉnh Vu Hiểu nhịn
không được ngắt lời cô hỏi, “ Chị không biết làm việc nhà, không biết

nấu cơm, phản ứng trì độn, làm chuyện gì luôn vứt bừa bãi, thậm chí ra
ngoài mua đồ ở ngay ngoài ngõ cũng lạc đường,tìm không thấy đường về nhà ?”

“Đó là bởi vì chúng ta vừa mới vừa chuyển đến nhà trọ tám lầu này không lâu, cho nên…”

“ Vấn đề là em và chị cùng nhau chuyển
tới đó, nhưng em lại hoàn toàn không có chuyện lạc đường, mà chị sau khi chuyển tới đó ở một tháng rồi vẫn không tìm thấy đường về nhà.”

(Chị mắc chứng mù hướng rồi =)))
“ Đó là bởi vì…”

“ Ai !

Quên đi, Vu Hi, chị tự biết
khuyết điểm của chính mình, cho nên em không cần tìm lý do hoặc lấy cớ
đến an ủi chị.”

Tỉnh Vu Hiểu trái lại an ủi vẻ mặt lo lắng của em gái, “ Chị hiện tại chỉ hy vọng chính mình có thể độc lập một chút, cho nên em cứ quay lại quán làm việc của em đi, buổi tối yên tâm đi bồi Gia Quân,
không cần phải thay chị lo lắng được không? Chị hiện tại sẽ không lạc
đường,thật đấy.”

Nhìn chị gái biểu tình thật sự, cùng
với trong mắt cô lóe lên hy vọng được tín nhiệm, Tỉnh Vu Hi rốt cục đối
với cô nhẹ nhàng mà gật đầu.
“ Được rồi!

Vậy chị cẩn thận một chút,
nhớ rõ về nhà xong phải khóa cửa, còn có, ở trên đường đừng quên tới
hiệu thuốc mua thuốc uống, biết không?”

“ Đã biết.”

Tỉnh Vu Hiểu thuận theo đáp lại “Chị về nhà đây!”

“ Cẩn thận một chút.”

Tỉnh Vu Hiểu gật gật đầu, sau đó mỉm cười vẫy vẫy tay, xoay người bước trên đường về nhà.Kỳ quái, đầu như thế nào càng lúc càng
choáng váng? Vừa mới kia ở hiệu thuốc dược sĩ cho cô uống rốt cuộc là
cái loại thuốc gì đặc biệt ? Bên trong thành phần hình như có cồn đi ?
Nếu không như thế nào cảm giác lại giống như uống rượu vậy ? Cô chỉ cần
uống một ngụm cũng say a!
Tỉnh Vu Hiểu một tay bám vào tường
ngoài nhà trọ, một tay chống càng lúc đầu óc càng choáng váng , đầy đầu
đều là hai chữ “nguy rồi”

.
Trời ạ,cô không nên ngất đi như vậy
chứ? Vừa mới mở miệng hướng Vu Hi cam đoan có thể chiếu cố chính mình,
không nghĩ tới quay người lại liền phát sinh loại sự tình này, có phải
cô trời sinh nhất định muốn làm cho người ta lo lắng, không thể độc lập tự chủ được hay không?
Không được, chính là cái gọi là “nhân có thất thủ, mã có loạn đề”

(Tương tự ta nói ‘Sông có khúc,người có lúc’ ), tình huống này xảy ra một lần không có nghĩa là sẽ phát sinh vĩnh viễn.

Cho nên, chuyện này cô tuyệt đối không thể để Vu Hi biết, nếu không Vu
Hi vĩnh viễn cũng sẽ không tin tưởng cô có thể tự chiếu cố chính mình.
Nghĩ như vậy, cô lập tức mở túi lấy ra
di động, ấn nhanh số điện thoại di động của em gái, thừa dịp thời điểm
mình hoàn toàn thanh tỉnh nói cho Vu Hi biết, mình đã an toàn về nhà,
nếu không cồn ở trong cơ thể cô tác loạn như thế này, làm cho cô say
rượu như người điên thì thật là xong rồi.
Điện thoại vang ba tiếng sau khi đã kết nối được, cô không nói hai lời, lập tức đem những lời muốn nói đã chuẩn bị tốt từ trước phun ra, “Uy, Vu Hi, chị đã về nhà.

Dược sĩ ở hiệu
thuốc muốn chị nghỉ ngơi nhiều, chị đang chuẩn bị đi tắm rửa rồi đi ngủ, như vậy đi, em đi công tác đi, bye bye!”

Nghe thấy Tỉnh Vu Hi đầu bên kia truyền đến hai tiếng bye bye, Tỉnh Vu Hiểu rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi,
ngồi xuống bên đường.
Nhưng mà cô biết nếu mình thật sự ngồi ở đây, đêm nay đại khái chỉ có cách ngủ dưới đất cho nên cô cố gắng mở mí mắt đang nặng sụp, liều mình làm cho chính mình không bị men rượu trong cơ thể đánh bại, từng bước một chậm chạp đi lên cửa chính của nhà trọ
tám lầu.
Dùng chìa khóa mở cửa đẩy cửa mà vào,
sau đó phịch một tiếng đóng cửa lại, cô suy yếu đi đến trước thang máy,
ấn phím, cửa thang máy lập tức liền mở ra, cô cơ hồ là dựa vào tường lăn người tiến vào trong thang máy.
Cồn liên tục ở trong cơ thể cô tàn sát
bừa bãi, cô cảm thấy chính mình cả người choáng váng choáng váng nặng
nề, ngay cả đứng cũng không yên.
Trời ạ, cái cảm giác hỗn loạn choáng váng này, giống như là ngồi thuyền bị say sóng vậy ,thật là……
“ Hi!”

kỳ thật cũng rất thoải mái.

Cô cả người ngồi tựa vào trong thang máy cười khẽ ra tiếng.
Cửa thang máy lẳng lặng đóng lại, cô
một mình ở trong thang máy cười một lúc, một hồi lâu sau, mới đưa tay ấn cái nút điều khiển.
Lầu 8,lầu 8,lầu 8…… Ở nơi nào nha? Ân, cái trên cùng kia khẳng định sẽ không sai, trên cùng…… Trên cùng……
Vô ý thức ấn cái nút trên cùng xuống,

cô nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác choáng váng vui sướng, thẳng đến khi
cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, cô mới lắc lắc lắc lắc đứng dậy đi
ra khỏi thang máy, tựa vào tường lấy chìa khóa ra mở cửa.
Khách khách, Khách khách……
Viên Diệp đang ngồi ở phòng khách xem
tivi, bỗng nhiên lại nghe thấy thanh âm tựa hồ có người đang ở ngoài
dùng chìa khóa mở cửa nhà hắn, hắn hoài nghi theo sô pha đứng lên, thong thả đi đến trước cửa chính.
Khách khách, Khách khách……
Ngoài cửa thanh âm vẫn liên tục.
Hắn nhịn không được nhíu mày, hơi do dự một chút, liền xoay ổ khóa,đem cửa chính mở ra.
Một cô gái theo động tác hắn mở cửa, nháy mắt ngã vào lòng hắn.
Hắn kinh ngạc mở to hai mắt, hoàn toàn không biết bay tới diễm phúc này là tốt hay là xấu.

Còn có, cô gái này là ai vậy?
Cô gái trong lòng hắn thong thả ngẩng đầu lên, làm cho hắn có thể thấy rõ ràng diện mạo của cô.
Cô có khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt hạnh tròn tròn, sống mũi thẳng, miệng hồng nhuận khéo léo, chỉnh thể xem ra rất
đẹp; khí chất của cô tươi mát thanh nhã, ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, làm cho hắn có loại cảm giác kinh diễm.
Liếc thấy hắn, cô gái đầu tiên là trừng mắt nhìn, trên mặt có chút biểu tình ngốc nghếch, tiếp theo hé mở đôi
môi đỏ mọng đối hắn mỉm cười nói: “ Hi.”

“ Hi.”

Viên Diệp bất tri bất giác cũng
trả lời cô một tiếng hi, sau đó cô gái đột nhiên đưa tay đẩy hắn ra,
thực tự nhiên tiêu sái bước vào nhà, giống như say rượu lắc lắc lắc lắc
hướng phòng hắn đi đến.
Viên Diệp ngây ra như phỗng sững sờ tại chỗ một lúc lâu, sau mới đột nhiên bừng tỉnh bước đi đuổi theo cô.
“ Này cô, xin hỏi cô đến đến nơi này có chuyện gì sao?”

hắn vội vàng ngăn trở đường đi của cô.
“ Tôi về nhà nha.”

cô gái chỉ vào chính mình đối hắn nhếch miệng cười.
“ Về nhà?”

“ Đúng, về nhà, ngủ, anh đừng chặn
đường.”

cô gái cười đẩy hắn ra, sau đó mở cửa phòng đi vào, tiếp theo
phịch một tiếng đóng cửa lại.
Viên Diệp lại sững sờ tại chỗ, trên mặt biểu tình một mảnh mờ mịt.
Về nhà, ngủ, anh đừng chặn đường.

Xem
cô nói như là điều đương nhiên vậy, cô có đi nhầm nhà hay không ? Nơi
này như thế nào lại là nhà của cô? Cô gái này rốt cuộc là từ đâu đến?
Hắn nhăn mày, bước đến trước cửa phòng, giơ tay đang định gõ cửa muốn cô gái trong phòng kia đi ra nói rõ ràng
hết thảy mọi chuyện, lại đột nhiên linh quang chợt lóe nhớ tới những lời Tần Chấn từng nói với hắn.
Tần Chấn nói:
Gian nhà trọ này là tôi thuê, bởi vì
không thích ở tại khách sạn, lại thường đi công tác ở Đài Bắc nên mới
thuê gian phòng này để ở.

Bất quá thời gian tôi ở cũng không nhiều,so ra thì em gái tôi ở nhiều hơn.
Đương nhiên, nếu tôi đã đáp ứng đem
phòng ở cho cậu mượn, tự nhiên sẽ dặn em gái đừng tới đó nữa.

Tôi sẽ nói với nó đã hết hạn thuê,mà tôi không tiếp tục ký hợp đồng, cho nên cậu
cứ việc yên tâm ở, tuyệt đối không có người tới quấy rầy cậu.
Khá lắm,tuyệt đối không có người đến quấy rầy hắn, tên Tần Chấn kia khẳng định là đã quên nói cho em gái của hắn biết chuyện!
Viên Diệp chậm rãi thu hồi cánh tay ở giữa không trung đang chuẩn bị gõ cửa, sau đó thở dài thật mạnh.
Tuy rằng Tần Chấn nói đã đem phòng này
cho hắn mượn ở, nhưng nó đúng là vẫn còn thuộc về Tần Chấn cùng người
Tần gia, hắn là khách không thể giọng khách át giọng chủ đem chủ nhân
đuổi ra khỏi cửa được đi?
Bất quá nói lại, căn hộ này có ba
phòng, hắn phòng nào không chọn,sao lại chọn đúng cái phòng mà em gái
của Tần Chấn kia quen dùng để ngủ chứ? Tất cả mọi thứ của hắn đều để
trong đó,bao gồm cả quần áo,đồ dùng cá nhân,giờ phải làm sao để cầm lại
mấy thứ kia ?
Lắc lắc đầu, hắn cảm thấy hiện tại điều duy nhất đáng được ăn mừng, chính là trong hai gian phòng trống khác
đều có đầy đủ hết đệm chăn, nếu không trời biết hắn phải làm như thế nào để vượt qua đêm nay giữa trời lạnh giá tháng mười hai ?
Nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, hắn khẽ thở dài một hơi, xoay người lo lắng xem đêm nay hắn ngủ ở gian phòng nào.
Mất một tuần, thật vất vả mới quen
thuộc phòng cùng giường lại bị người khác chiếm đi, Viên Diệp ở trên
chiếc giường xa lạ lăn qua lộn lại sau một lúc lâu, mới chậm rãi chìm
vào mộng đẹp.Nửa đêm, cửa phòng hắn đột nhiên lẳng
lặng mở ra rồi lại đóng lại, một bóng người mảnh khảnh sờ soạng trèo lên giường hắn, sau đó xốc chăn lên,nằm xuống bên cạnh hắn mà ngủ.
Rất ấm áp, mùa đông buổi tối quả nhiên hai người ngủ cùng nhau rất ấm áp.
Tỉnh Vu Hiểu nửa tỉnh nửa mê mỉm cười,
đem thân thể càng thêm xích vào gần, cọ xát nương tựa hắn.

Cô cảm thấy
đêm nay ôm Vu Hi đặc biệt tốt, ấm áp ,làn da trơn nhẵn sờ vào cũng rất
tốt, Vu Hi có phải hay không dùng sữa tắm gì mới, nếu không da thịt xúc
cảm như thế nào lại không giống bình thường? Trừ bỏ xúc cảm ở ngoài thay đổi, ngay cả mùi hương giống như cũng thay đổi.
Cô đem mũi dán trên da thịt hắn, dọc theo đường cong thân thể hướng lên trên ngửi.
Đột nhiên trong lúc đó,tựa như trâu
vần,toàn bộ giường rung mạnh cô mở hai mắt, chỉ thấy hé ra khuôn mặt xa
lạ nam tính treo ngay trước mặt cô, gương mặt cương nghị,cá tính, một
đôi mắt to mà thâm thúy, có thần sáng ngời nhìn chằm chằm cô.
Soái ca!

Đây vẫn là lần đầu trong đời cô mơ thấy đàn ông, nhưng lại là một đại soái ca, này thật sự là rất thần kỳ nha!
Không cần hoài nghi, đây đương nhiên là một giấc mộng xuân, nếu không nửa đêm tỉnh lại phát hiện chính mình bị
một người đàn ông xa lạ,nửa thân để trần đặt ở bên dưới chẳng phải là
muốn hù chết cô? Cho nên đây đương nhiên là một giấc mộng, nhất định là
mộng, sẽ không sai.
Nếu là một giấc mộng, cô ở trong mộng thỏa mãn một chút hẳn là không quan hệ gì đi?
Cô mỉm cười với soái ca, sau đó thong
thả vươn hai tay vòng trụ cổ hắn, sau đó ngẩng đầu lên nhẹ nhàng ở bạc
môi của hắn đặt một nụ hôn.
Ân, ngọt ngọt, mềm, ấm áp, nguyên lai
hôn môi chính là loại tư vị này nha, so với trong tưởng tượng có phần
không giống, thật là có điểm thất vọng nhỏ.


Bất quá nếu dùng tới đầu
lưỡi, cảm giác hẳn là sẽ khác đi?
Nhìn bạc môi mím chặt trước mắt, cô
không tự chủ được vươn đầu lưỡi khẽ liếm cánh môi chính mình một chút,
do dự không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cô chưa từng cùng người khác hôn môi
qua, vừa mới kia một chút là hoàn toàn không cần kinh nghiệm, bởi vì kia chính là miệng cùng miệng trong lúc đó tiếp xúc mà thôi, ngay cả trẻ
nhỏ ba tuổi cũng biết.

Nhưng mà nếu muốn dùng đến đầu lưỡi lại là cách
hôn của người lớn,cô nên làm như thế nào đây? Hơn nữa miệng của hắn vẫn
mím chặt, chuyện này thật đúng là khó khăn.
Sau một lúc lâu do dự, cô quyết định
trực tiếp tiến đến.

Dù sao đây cũng chỉ là một giấc mộng thôi, cho dù
làm không đúng cũng sẽ không có ai biết, không phải sao? Đây là một giấc mộng xuân của cô, cho dù tỉnh lại có còn nhớ rõ hết thảy mọi việc trong mộng, cô cũng tuyệt đối sẽ không nói cho bất luận kẻ nào bao gồm cả Vu
Hi.
Cho nên tiến tới đi!
Cô lại lần nữa ngẩng đầu dựa vào hắn,
vươn cái lưỡi đinh hương của cô trước hôn cánh môi của hắn, sau đó liền
bỗng nhiên tiến vào trong miệng hắn đụng tới cả răng nanh của hắn.
Cô thật sự có đụng tới răng nanh của
hắn sao? Tỉnh Vu Hiểu bỗng nhiên trở nên không xác định, bởi vì đầu lưỡi của cô mới duỗi ra tiến vào miệng hắn, cả người tựa như đột nhiên bị
cuốn đến giữa một cơn lốc xoáy nóng cháy mà kịch liệt làm cho cô nháy
mắt mất đi mọi cảm giác.
Đàn ông đều là cảm quan động vật, cho
dù biết rõ không thể, nhưng nếu phụ nữ cứ một lần,một lần khiêu khích
dưới thân vẫn là thuận theo dục vọng mà hành động.
Viên Diệp bị cô gái bên cạnh đánh thức, hoàn toàn không biết cô leo lên giường hắn lúc nào.
Khi hắn tỉnh lại, theo phản ứng trực
giác hắn ấn cô xuống bên dưới cho tới khi xác định được thân phận người
kia, hắn trừ bỏ kinh ngạc cùng sự hoài nghi, cũng không có cảm giác muốn được kích tình, thẳng đến khi cô đột nhiên lấy phương thức ngốc nghếch
ngoài ý muốn hôn hắn,khiêu khích hắn, làm cho hắn bất thình lình trong
nháy mắt bị dụ hoặc chế trụ mà hoàn toàn không khống chế được.
Nói thực ra, hắn luôn luôn không thích
loại phụ nữ tự dâng lên miệng mình thế này, bởi vì những người phụ nữ
này đối với hắn đều có mục đích, không phải bởi thể trạng, dáng người,
vẻ ngoài ,thì chính là bởi gia sản của hắn.

Cho nên một khi đụng tới
loại sự tình này, hắn luôn lạnh lùng cự tuyệt đối phương,tuyệt không lưu tình.
Nhưng người con gái này nửa đêm lại vụng trộm lên giường hắn, lại đem lại cảm giác kỳ lạ khiến hắn quên hết thảy.
Hương vị ngọt của cô, toàn thân da thịt tựa như em bé bóng loáng nhẵn nhụi, làm cho người ta yêu thích không
buông tay.

Hắn nhớ rõ tóc của cô ngắn, ngắn đến thậm chí không kịp vuốt, nhưng khi hắn đưa tay chạm vào tóc cô,lại có cảm giác mềm mại như tơ.
Hắn nhất định phải bảo cô vì hắn mà nuôi tóc dài.
Hắn hôn môi cô, mặt cô, sau đó dần dần
trượt xuống cổ,xương quai xanh cùng bộ ngực sữa của cô.Khi hắn hôn lên
bộ ngực mềm mại mà no đủ của cô, cảm giác được cô mãnh liệt thở gấp, cả
người vì vui thích mà nhịn không được run rẩy, than nhẹ một tiếng.
Trời ạ, phản ứng của cô làm sao có thể
như thế nhanh chóng mà ngọt ngào, như thế thuần túy mà trực tiếp? Một
người phụ nữ làm cho đàn ông tha thiết mong muốn như vậy,bảo hắn như thế nào cự tuyệt được đây?
Mang theo mỉm cười, hắn bắt đầu khiêu
khích cô mãnh liệt, nhiệt tình, mà phản ứng của cô cũng giống như hắn
suy nghĩ vậy trực tiếp, nhiệt liệt, hơn nữa mị hoặc cơ hồ làm cho hắn
không khống chế được.
Hô hấp của cô trở nên rất nhanh mà đứt
quãng, liền cùng hắn.

Cô rốt cục không chịu nổi sự vuốt ve khiêu khích
của hắn nữa, hai tay của cô bắt đầu cấp tốc ở hắn trên lưng chạy loạn,
thân hình mềm mại ở dưới thân hắn lại càng không ngừng mấp máy, còn
không ngừng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
Phản ứng của cô giống như xử nữ chưa
hiểu chuyện,nếu Viên Diệp còn có một tia lý trí tồn tại, mà không bị
nhiệt tình cùng dục vọng tràn ngập hắn sẽ phát hiện đến điểm này.
Đáng tiếc giờ này khắc này hắn căn bản
là t*ng trùng hướng não, trừ bỏ muốn cô, muốn chính mình chôn sâu ở
trong cơ thể cô, cảm thụ toàn bộ cô, đầu hắn rốt cuộc nghĩ không ra
chuyện thứ hai.
Viên Diệp đem cô đặt ở dưới thân, bỏ đi trói buộc giữa hai người, đem chính mình đặt mình vào trong cô vì hắn
duỗi thân mà mở ra hai chân , sau đó dùng sức tiến vào cơ thể cô.
“ A!”

thình lình xảy ra đau đớn làm cho Tỉnh Vu Hiểu nhịn không được kêu ra tiếng sợ hãi, mười ngón nháy mắt
bấu chặt vào bả vai hắn.
Cô đau đến trợn to hai mắt, giãy dụa
muốn hắn đẩy ra, mới làm cho hắn kinh ngạc tìm về một ít lý trí, phát
hiện sự thật kinh người cô đúng là xử nữ.
Tại sao có thể như vậy? Cô dám nửa đêm
bò lên giường đàn ông, thậm chí còn gần gũi sờ loạn hắn, phụ nữ lớn mật
lại nhiệt tình như vậy, làm sao có thể là một xử nữ được?
Nhưng nghĩ lại phản ứng của cô cùng với động tác trúc trắc của cô, đúng vậy, biểu hiện của cô đích thực là xử nữ.
Ông trời, hắn rốt cuộc là ma quỷ dẫn
dắt hay là làm sao vậy? Sao lại để chuyện hoang đường này phát sinh, hắn rốt cuộc là làm sao vậy? Mà người phụ nữ này lại là vì cái gì mà tiếp
cận hắn?
Hắn nheo mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt
nhỏ nhắn đầy lệ ẩm ướt trước mắt này, đột nhiên cảm giác được sự tức
giận thình lình xảy ra.

Cô ta là có kế hoạch, có mục đích nên bò lên
giường hắn sao?
Tức giận ở trong nháy mắt bao trùm dục
vọng, hắn lui về phía sau rời khỏi cơ thể cô,cô lại đột nhiên ưm một
tiếng, hai chân cô thon dài nâng lên bám vào bên hông hắn đưa hắn hung
hăng kéo trở lại.
Chợt va chạm làm cho hai người đều nhịn không được rên rỉ ra tiếng, cũng làm cho Viên Diệp dục vọng lại lần nữa dâng lên tràn ra khó có thể quay đầu.
Hắn trong mắt đầy dục hỏa, hai tay đột
nhiên chế trụ thắt lưng mảnh khảnh của cô, sau đó bắt đầu ở trong cơ thể cô kịch liệt rong ruổi, thẳng đến khi hai người đều bị thứ tình cảm
mãnh liệt khiến người ta sợ hãi này hoàn toàn cắn nuốt mới thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận