"Ông...!ông thế mà biến con gái mình thành vua dị chủng!" Đồng tử Thích Miên kịch liệt co rút lại, cô hoảng sợ nói.
Lý Dân Quý bế Lý Tâm Tâm lên, cười dữ tợn: "Mày biết cái gì, chỉ là làm mẫu hoàng một lần nữa sinh ra nó, giao cho nó lực lượng cực đại! Con gái của tao sẽ không bao giờ biết sợ hãi, không ai có thể xúc phạm tới nó!"
Dị chủng mẫu hoàng?!
"Các người dưỡng ra dị chủng mẫu hoàng?" Thích Miên kinh ngạc, vua dị chủng vương là thống lĩnh tồn tại giữa đám dị chủng, tượng trưng là sức mạnh lớn nhất trong một khu vực, là chân thật mà tồn tại ở mạt thế.
Còn dị chủng mẫu hoàng là một loại học thuyết: dị chủng lúc ban đầu là từ sinh vật biến dị mà ra, nhưng khi dị chủng tiến hóa đến một trình độ nhất định, chúng có thể tiến hóa ra bản thân mẫu hoàng, có được giống loài dị chủng có khả năng sinh nở, thậm chí sinh nở ra vua dị chủng hay không?
Đời trước, viện nghiên cứu khoa học tốn không ít thời gian đi nghiệm chứng học thuyết này, nhưng chưa có ai thật sự tìm được dị chủng mẫu hoàng, có khả năng là không có, cũng có thể là không bị phát hiện.
Lại không nghĩ rằng, không nghĩ tới thế mà ở chỗ này thật sự xuất hiện dị chủng mẫu hoàng!
Thích Miên: "Dùng nhân loại đào tạo dị năng giả, tiến hành dị chủng dung hợp thực nghiệm trên con người, thậm chí đem chính con gái mình biến thành vua dị chủng, chuyện ông làm có cái nào còn giống như của con người!"
Lý Dân Quý khinh miệt cười: "Bản thân gien là khôn sống mống chết, đây là một chủng tộc càng ưu việt, chúng tao đang tiến hóa.
Khi tiến hóa thành chủng tộc mới và ưu việt hơn, con người đã không còn là con người nữa mà là đồ ăn của chúng tao! Mày sẽ cảm thấy ăn lợn rừng thì đáng tiếc sao? Đó chỉ là chọn lọc tự nhiên mà thôi!"
Thích Miên nắm chặt trúc đao, gân mu bàn tay nổi xanh lên: "Mày chỉ là con quái vật từ con người biến thành mà thôi, chỉ có thân hình xấu xí thì thật sự cho rằng mình là ưu việt hay sao! Mày khinh bỉ con người như thế, nếu ban đầu không có sức mạnh của con người, mày có đạt được như ngày hôm nay không? Mày không xứng làm người!"
Thích Miên giận tím mặt, trúc đao trong tay chém xuống, dị năng cuồn cuộn luôn ra, mặt đất trong nháy mắt chấn động, sàn nhà đặc chế nức toạc, ngay cả tường cũng nhanh chóng bị nứt vỡ.
Giang Hành Chu theo sát đó, Lý Dân Quý ôm Lý Tâm Tâm lui lại, bị trọng lực kéo xuống, nhánh cây như xúc tua đập vào thường bang bang, sau một thời gian mới đứng vững lại được, cả người không ngừng tránh né.
Lý Tâm Tâm vẻ mặt đờ đẫn, một lần nữa thét lên chói tai, triệu hoán đám dị chủng còn tồn tại phát động công kích, não Thích Miên và Giang Hành Chu ù đi.
"Chu ca! Không thể để cho bọn họ rời đi nơi này!" Thích Miên hô to, tuyệt đối không thể để vua dị chủng mới vừa ra đời tồn tại mà rời đi, nếu không tất sẽ trở thành hạo kiếp cho nhân loại!
Thích Miên nhớ tới đời trước những người bị vua dị chủng gϊếŧ chết, trong lòng quặn đau, cùng Giang Hành Chu luân phiên tấn công.
Lý Tâm Tâm vừa mới ra đời, thực lực thật yếu, cô bé bản thân chỉ là một đứa trẻ nhỏ, tư tưởng dễ bị ảnh hưởng bởi mẫu hoàng còn có phần dại ra, không hiểu được tình huống như thế nào.
Lúc trước vì để ấp nở nó ra, Lý Dân Quý đã tàn sát một đám dị chủng làm chất dinh dưỡng, trong một thời gian ngắn lại phải triệu hoán dị chủng, bị Thích Miên và Giang Hành Chu chống lại công kích tinh thần lực làm cô bé không còn sức nữa.
Lý Dân Quý không thể không lấy một địch hai, vừa ôm Lý Tâm Tâm vừa chống cự hai người, bị hai người càng đánh càng hăng, ngay cả Dưa Dưa trên đầu Thích Miên cũng thỉnh thoảng phun ra dịch hỏa trên nhánh cây của hắn, lửa lan tràn theo cành cây, Lý Dân Quý không thể không vứt bỏ mấy cành cây bị đốt, thế tiến công lại bị hạn chế thêm một phần.
Thích Miên lại lần nữa chém xuống một đao, gọt hơn phân nửa đám rễ mọc dưới eo hắn, máu tươi trong nháy mắt phun đầy khắp.
Lý Tâm Tâm phát giác cha mình bị thương, vừa khóc thút thít vừa thét chói tai không ngừng, từng đợt công kích tinh thần đâm vào lỗ tai hai người.
Hai mắt đỏ bừng nhưng càng ngày càng hung hãn, Lý Dân Quý như bị Giang Hành Chu tay không xé xác.
Lý Dân Quý sắp phát điên, đúng lúc này, bỗng nhiên nghe được tiếng động cơ nổ vang trên không.
Lý Dân Quý mừng như điên, ôm Lý Tâm Tâm bò lên trên.
Thích Miên cũng nghe ra được đó là tiếng trực thăng: "Có người tới tiếp ứng, ngăn hắn lại!"
Giang Hành Chu dưới sự trợ giúp của Thích Miên, nhảy lên, đối diện với mặt Lý Dân Quý, hung hăng dẫm hắn một chân.
Lý Dân Quý không kịp phòng ngừa bị trúng một chân, lại bị trọng lực xé rách mà rơi xuống, cuối cùng gian nan treo ở một vách tường, phun đầy máu.
"Ba......" Lý Tâm Tâm không biết làm sao, mờ mịt mà vuốt ve khuôn mặt hắn.
Mặt Lý Dân Quý đầy máu, lại lộ ra một nụ cười có thể nói là ôn hòa: "Ba không có việc gì, không sợ, bọn họ tới cứu Tâm Tâm của chúng ta ——"
Đáp lại lời của hắn, vách núi trên đỉnh đầu bọn họ nổ tung!
Đất đá bay khắp nơi, mặt đất thông lên tầng trên viện nghiên cứu bị đạn pháo bắn tung.
Giang Hành Chu phi thân nhào lên bảo vệ Thích Miên, cho dù được dị năng trọng lực của cô bảo hộ, anh vẫn bị sóng xung đáng sợ này quăng mạnh lên vách tường.
Ánh mặt trời đột nhiên tràn vào, một người đàn ông tóc húi cua mặc đồ thể thao hip hop buông nòng súng pháo xuống, nắm tay vịn trực thăng nhìn xuống dưới, dáng vẻ lưu manh: "Ai là người dung hợp gien dị chủng? Đi lên!" Tóc hắn bị cuồng phong từ cánh quạt phi cơ tung bay.
Lý Dân Quý mừng như điên, dùng sức bám nhánh cây vào mặt tường, nhanh chóng bay về phía trước: "Là tôi! Con gái tôi cũng vậy, con bé được mẫu hoàng sinh ra, nó sẽ trở thành vua dị chủng!"
Hắn kích động hô to: "Là vị đại nhân kia phái anh tới sao? Cứu cứu chúng tôi, chúng tôi sắp bị bọn họ gϊếŧ chết!"
"Không phải nói dung hợp gien sao, còn yếu ớt như vậy, chỉ hai dị năng giả cũng đánh không lại, không gạt tao chứ?" Người đàn ông bĩu môi.
"Bọn họ rất mạnh!"
"Có thể mạnh tới cỡ nào." Người đàn ông cười nhạo, dựa vào tinh hạch mà thăng cấp chính là phế vật, tuy rằng ở cấp hai, chỉ sợ đều đánh không lại hắn đây chỉ ở cấp một.
Lý Dân Quý không cam lòng: "Cũng là do tôi bị thương! Nếu không như thế......"
Hắn mới vừa giơ lên Lý Tâm Tâm, muốn đưa tới tay người đàn ông, trực thăng bỗng nhiên rơi thẳng xuống, cánh quạt phát ra tiếng vặn vẹo, hai bên trực tiếp bị so le.
Sắc mặt người đàn ông biến đổi, hắn nhanh chóng đánh ra một chưởng xuống dưới, cuồng phòng nâng trực thăng lên trở lại, giữa hai bên đấu sức khó khăn lắm mới ổn định lại được.
"Cái quỷ gì?" Ngữ khí chơi chơi cũng người đàn ông rốt cuộc thay đổi, hắn cúi đầu nhìn vào bên trong phế tích, chỉ thấy một người phụ nữ chậm rãi đứng lên từ đám đất đá ngổn ngang.
Chẳng sợ chật vật như thế, lại vẫn như cũ có thể nhìn ra đây là một cô gái tuyệt diễm, đôi mắt đen nhánh như đêm khuya, tràn đầy tàn nhẫn.
Dị năng trọng lực?!
Ngay lúc đó cô gái tay nắm đao dài lại quơ vài cái về hướng hắn, trực thăng lần nữa lại rơi xuống, chẳng sợ hắn thi triển toàn lực dị năng, cuồng phong cũng hắn vẫn như cũ vô pháp chống lại lực lượng của cô!
Cô ta là mạnh hơn hắn!
Người đàn ông không cấm tức giận, mắng: "Đồ khốn! Sao mày lại đem tới một dị năng giả lợi hại như vậy?"
Lý Dân Quý hoảng loạn: "Cô ta rất mạnh! Còn có người đàn ông bên cạnh cô ta, chính là chủ nhân của thanh đao đen mà chủ nhân có nói qua!"
"Đao đen? Vậy nếu tao có thể mang nó và hắn ——" Ánh mắt người đàn ông lộ ra tia tham lam, lại cùng lúc đó thấy được một thân ảnh màu đen phá gió mà tới, đôi tay đối phương vung lên, người đàn ông lập tức cảm giác áp bách tột cùng, phát ra lưỡi dao gió chém ra về hướng đó.
Lưỡi dao gió xoay tròn, nhưng tan rã ngay giữa không trung!
Người đàn ông ngửa đầu ra sau, cảm giác được gò má có thứ gì nhẹ nhàng phất qua, hắn giơ tay lên sờ thì thấy đầy tay là máu tươi.
Hắn cơ hồ trong nháy mắt ý thức được đánh không lại người trước mặt, lập tức giơ pháo ống lên, bắn một phát vào thân ảnh màu đen.
Giang Hành Chu không thể không lui, được Thích Miên đưa ra trọng lực, nhanh chóng rơi xuống né tránh, khi sắp rơi xuống đất thì nghiêng người, đáp xuống an toàn.
Cây súng pháo này hiển nhiên đã được cải tiến, núi đá lại lần nữa ầm ầm vang lên, cả nửa vách núi bị bắn nát, bụi mù tràn ngập, đất đá bay tứ tung.
Nhân cơ hội này, người đàn ông hung hăng nhổ nước bọt: "Đưa con gái mày đây!"
Lý Dân Quý lập tức giơ Lý Tâm Tâm lên, cuồng phong cuốn cô bé ôm gấu bông vào trong trực thăng, Lý Dân Quý cũng muốn leo lên, bị người đàn ông đạp một chân: "Mày còn muốn chạy đi đâu? Cô ta có dị năng trọng lực, mày không đi ngăn cô ta, phi cơ của chúng tao sẽ không bay được, con gái mày cũng tiêu đời!"
Lý Dân Quý bị một chân đạp văng, như choáng váng mà nhìn người đàn ông.
Dường như để xác định lời hắn nói, trực thăng lại một lần nữa rơi xuống một khoảng lớn, cơ hồ muốn đụng vào trên mặt đất.
Trước mắt Lý Dân Quý chảy ra huyết lệ, nhánh cây dùng sức gian nan nâng trực thăng lên, lại xoay người quay vào bên trong phế tích.
"Ba!" Lý Tâm Tâm kêu lên, tinh thần lực công kích gần như thế, lỗ tai người đàn ông lập tức chảy ra máu tươi, hắn tức giận mắng một tiếng, xoay người mở ra một hộp da bên người, lấy ra cái ống chích đâm vào cổ Lý Tâm Tâm.
"Đừng cố chạy!" Từ giữa đám phế tích đen nhánh chạy ra một người, người đàn ông tưởng rằng trọng lực đã đạt tới cực hạn thế mà lại điền cuồng tăng cường chồng chất!
Người đàn ông chửi thề, từ trong cùng cái hộp da lấy ra một ống thuốc ném xuống: "Cho mày!"
Lý Dân Quý từ giữa không trung cắn ngang ống thuốc, chất lỏng màu máu bắn đầy miệng hắn.
Trường đao Thích Miên nâng lên, cô liều mạng cũng muốn kéo cái trực thăng này xuống, lại thấy thân thể Lý Dân Quý trước mặt bỗng nhiên bành trướng, từ bên trong tuôn ra vô số nhánh cây, đâm xuyên qua khỏi da thịt hắn!
Đây là cái gì?!
Nhánh cây đen nhánh nhanh chóng sinh trưởng, che trời lấp đất, trong chớp mắt mọc đầy toàn bộ không trung, mặt ngoài chúng thấm ra chất lỏng sền sệt, đất đá tiếp xúc tới thì bị hòa tan ngay, một vài giọt rơi xuống tay chân đầu vai Thích Miên, nháy mắt hòa tan da thịt cô.
Thân hình Thích Miên vừa bay đi vừa né tránh, ngay cả Dưa Dưa cũng muốn đốt đám nhánh cây đen này, nhưng lại không nhanh bằng tốc độ chúng sinh trưởng ra.
Nhánh cây đen bao trùm xuống dưới, Giang Hành Chu xuất hiện trước người Thích Miên, đôi tay mở ra làm lá chắn, phân giải toàn bộ chất lỏng nhỏ xuống.
"Không thích hợp, chạy mau!" Giang Hành Chu ôm lấy Thích Miên bay ngược đi, Thích Miên đè lại bả vai bị thương, không thể nào tiếp tục phát ra trọng lực cường độ cao nữa.
Trực thăng rốt cuộc nhờ vào cuồng phong và máy móc tránh thoát được trọng lực Thích Miên đè xuống, người đàn ông mặt đầy máu giơ lên cô bé đang hôn mê, cười một tiếng: "Có con gái mày là đủ rồi."
Ánh mắt Thích Miên xuyên qua đám nhánh cây sinh trưởng dày đặc, nhìn đến chiếc trực thăng bay lên cao, hoàn toàn biến mất, cô hận đến hốc mắt đỏ lên.
Nhánh cây vẫn tiếp tục trưởng thành, cô cúi đầu, vùi đầu lên vai Giang Hành Chu, bức mình bình tĩnh lại: "Khẳng định là thuốc gì đó có thể nhanh chóng kích phát năng lực, nhưng sẽ căng không được bao lâu! Đi về chỗ chú Vương, không thể làm hắn vượt qua khe núi!"
Con quái vật to lớn truy đuổi phía sau, Giang Hành Chu ôm Thích Miên, dẫm lên gạch đá vụn chạy nhanh, trước anh còn có một cậu nhóc tè ra quần, vừa gào vừa mắng: "Đồ khốn nạn rùa đen, ĐM mày, tụi bây thiếu chút nữa hại tao, một ngày nào đó ông mày gϊếŧ chết chúng bây...."
Vương Binh vẫn còn luôn canh giữ ở khe núi, cho dù lúc trước dị chủng điên cuồng lao vào trong viện nghiên cứu, trong lòng ông muốn nhưng lại không động, hiện giờ nhìn đến có thêm một đứa trẻ, ông ngẩng ra một giây rồi vớt đứa trẻ qua bên này, Giang Hành Chu đạp chân lấy đà nhảy theo sau, mắt cá chân lại bị nhánh cây mọc dài ra nắm lấy.
Giang Hành Chu phản ứng thật nhanh, anh lập tức nghiêng người ngăn trở toàn bộ dung dịch ăn mòn, không chút do dự đưa Thích Miên ra trước, được Vương Binh tiếp nhận.
Thích Miên xoay người vươn tay, ngón tay chỉ cọ qua tay Giang Hành Chu, cô trơ mắt nhìn anh bị kéo vào biển cây đen ngòm trùng trùng điệp điệp, biến mất không thấy!
"Hành Chu!!!" Thích Miên được Vương Binh lôi kéo sang bên kia núi.
Nhánh cây đen tầng tầng bao lấy Giang Hành Chu, anh không ngừng thi triển dị năng muốn phá vây, vừa mới phân giải cành này, cành khác lại nháy mắt mọc dài ra, hoàn toàn che lấp bóng dáng anh.
Giang Hành Chu vật lộn với quái vật, cuối cùng cùng nhau rơi xuống bên trong khe núi, theo dòng thác ào ạt rơi vào hồ nước.