"Nhìn qua không giống làm bộ nha, Viên Minh Quyền lương thiện như vậy sao?"
"Người đều sẽ có thay đổi."
"Hơn nữa lá gan hắn có lớn thế nào đi chăng nữa, cũng không dám lừa bịp đại sảnh nhiệm vụ nha."
Hoàng Mỹ Hoa run rẩy giơ tay lên, lạnh giọng chất vấn: "Cậu có dám thề với trời, đây thật là do cậu tìm được từ trên thi thể con gái tôi sao? Nếu có nửa câu nói dối sẽ bị trời đánh, cậu không chết tử tế được!"
Viên Minh Quyền thần sắc bất biến, ôn hòa nói: "Tôi thề, nếu như có nửa câu nói dối sẽ bị trời đánh, không chết tử tế được."
Vẻ mặt hắn thật vô tội, nghị luận bốn phía tức khắc có khuynh hướng thiên về Viên Minh Quyền, Hoàng Mỹ Hoa tức muốn hộc máu, kêu ra một tiếng thét chói tai, nhào lên muốn đánh hắn: "Sao lại có người táng tận lương tâm như vậy! Trợn mắt mà nói dối!"
Bà còn chưa kịp bổ nhào vào Viên Minh Quyền đã bị một người cao gầy mặt trắng chặn lại, Thích Văn Duệ lập tức tiến lên, áo trên người rách toát ra, cơ bắp nổi lên, bảo hộ bác của mình ra phía sau.
Trong đại sảnh hỗn loạn thành một đoàn, Viên Minh Quyền cười lạnh lui về phía sau, mặt lạnh lùng nhìn một màn trước mắt.
Đội bảo vệ bắt đầu ra tay chế phục người nhà họ Thích, mặt trắng cao gầy muốn ấn mặt Hoàng Mỹ Hoa xuống đất, thời điểm đang ấn xuống, một thanh đao đen phá gió lao tới, chặt đứt gọn cánh tay mặt trắng cao gầy, nó rơi xuống đất không một tiếng động!
Đao kia tới quá nhanh, tất cả mọi người còn chưa thấy rõ ràng, mặt trắng cao gầy kêu lên thảm thiết, nắm chỗ tay bị chặt lăn lộn trên mặt đất, đội ngũ dị năng giả toàn bộ hướng vũ khí về cửa đại sảnh, ngay chỗ cửa đứng một cô gái đang thở hổn hển, cô gái vô cùng xinh đẹp, khóe mắt hơi hồng hồng, gương mặt đầy giận dữ.
Thích Miên nâng tay, gằn từng chữ: "Mày dám động bà ấy thử xem!"
Tất cả mọi người đều bị chấn động trước khí thế kinh người của cô gái.
Hoàng Mỹ Hoa ngồi dưới đất, nhìn cô, nước mắt lại lần nữa trào ra, quỳ bò về hướng Thích Miên: "Miên Miên, con gái..."
Một cánh tay Thích Miên ôm chặt lấy thân hình nhỏ gầy của mẹ mình, trong mắt chỉ có tàn nhẫn, đi từ từ vào phía trong, mỗi bước đi ngang qua người nhà họ Thích, mấy dị năng giả đang giữ chặt họ không tự chủ mà buông tay ra.
Thích Miên đỡ mẹ đi đến bên cạnh trúc đao, rút đao ra, dẫm lên ngực mặt trắng cao gầy: "Vừa rồi mày còn chạm vào mẹ của tao ở chỗ nào nữa? Tay kia cũng chạm vào phải không?"
Mặt trắng cao gầy hoảng sợ: "Không, không......!A!"
Thích Miên che lại đôi mắt Hoàng Mỹ Hoa, chém xuống cánh tay thứ hai của hắn, lại đi đến bên cạnh Âu Dương Tĩnh, dị năng giả đứng bên người Âu Dương Tĩnh điên cuồng lắc đầu: "Tôi còn chưa đụng tới bà ấy!"
Thích Miên đảo chuôi đao, nâng thím mình đứng dậy.
Âu Dương Tĩnh ôm lấy Thích Miên khóc rống, mắt ba người đàn ông họ Thích đỏ lên, tiến lại đứng bên người cô, tay Thích Quốc nhẹ nhàng run rẩy vuốt vuốt đầu Thích Miên, môi mấp máy hồi lâu mới nói ra được một câu: "Đã trở lại, đã trở lại thì tốt rồi."
"Cháu gái......"
"Chị!"
"Đó là con gái bà ấy! Cô ta thật sự không chết?!"
"Viên Minh Quyền lừa sảnh nhiệm vụ!"
"Anh ta thế mà thật dám lừa sảnh nhiệm vụ!"
"Lá gan cũng thật lớn quá đi..."
"Anh ta còn sợ cái gì nữa, có anh trai Viên Quang Quyền ở đó, chuyện gì cũng không sợ.
Nhưng thật ra gia đình này là hoàn toàn chọc tới binh đoàn Quang Minh rồi, sau này làm sao ở yên ở Trường Nam..."
Viên Minh Quyền sắc mặt trắng bệch, trăm triệu không nghĩ tới người rớt xuống phi cơ trong nhiệm vụ này lại thật sự còn sống, còn vừa lúc này xuất hiện ở đây, vừa xuất hiện là chặt đứt hai tay tên thủ hạ thân tín mạnh nhất bên người hắn, mà ai cũng chưa phản ứng lại...
Nghe bốn phía nghị luận sôi nổi, sắc mặt hắn biến hóa kịch liệt, hét lớn: "Còn thất thần làm gì! Trong đại sảnh nhiệm vụ không được sử dụng dị năng, còn không bắt lại toàn bộ người nhà này làm trái quy định!"
Đội ngũ hắn mang đến lập tức hành động, vây quanh gia đình đang ôm nhau.
Viên Minh Quyền giơ tay lên cao: "Binh đoàn đang làm việc! Người không có phận sự tránh lui, nếu bị ngộ thương, chúng tôi không phụ trách!"
Nghe vậy, người trong đại sảnh ào ào như ong vỡ tổ chạy ra ngoài.
Đôi mắt Viên Minh Quyền nhíu lại, bàn tay hạ xuống, đám dị năng giả đồng loạt dàn trận muốn động thủ, bỗng nhiên từ đất bằng mọc lên vô số bụi gai đen, bảo vệ quanh người nhà họ Thích.
Đồng tử Viên Minh Quyền co lại, là bụi gai đen ngày hôm đó!
Đòn tấn công vung ra lại không làm rớt một cành lá nào, bụi gai lại đột nhiên nổ tung, cuốn phăng đám dị năng giả, bụi gai điên cuồng vặn vẹo, gai nhọn cứa vào thân thể, tựa hồ muốn cắt đứt những thân thể đang sống.
Viên Minh Quyền trong nháy mắt biến thành người máu, hấp hối giãy giụa giữa không trung.
Một luồng lửa che trời lấp đất xoắn tới, thiêu hơn phân nửa đám bụi gai.
Ánh mắt Giang Hành Chu cực lạnh, nhìn về phía Viên Quang Quyền, phía sau trào ra rất nhiều bụi gai đánh tới hướng anh ta.
Thân hình Viên Quang Quyền lóe lên, cứu Viên Minh Quyền ra ngoài, đồng thời vẫy ra một bức tường lửa ngăn trở bụi gai đen.
Hai loại dị năng chạm vào nhau nổ tung, phát ra ầm ầm năng lượng thật lớn, chấn vỡ nát toàn bộ cửa sổ, trần nhà nứt vỡ, xi măng từng khối rơi xuống nát bấy, mặt tường nứt ra thành nhiều đường rãnh.
Bụi đất tan đi, hai bên đều hoàn hảo không tổn hao gì, bụi gai đen múa may trong đại sảnh, lộ ra người nhà họ Thích đang được bảo vệ bên trong.
Người xem kêu sợ hãi: "Đó là ai? Quá mạnh đi, ngang ngửa với Viên Quang Quyền!"
"Chưa từng nghe qua, là người hôm nay mới tiến vào sao?"
Viên Minh Quyền cơ hồ sắp chết ở chỗ này, vừa thấy Viên Quang Quyền xuất hiện, lập tức nhào lên ôm lấy chân anh mình: "Anh! Bọn họ muốn giết em, bọn họ muốn giết em! Không thể để họ sống sót!"
Viên Quang Quyền dồn dập thở d.ốc, một chân đá văng hắn ra: "Chính mình làm gì thì mình tự biết!"
Viên Minh Quyền ngơ ngác ngã ngồi trên mặt đất, lúc này mới nhớ tới toàn bộ nguyên nhân gây ra chuyện này, nhìn tới người phụ nữ cầm đao đứng đối diện cùng người đàn ông khí thế cực sắc bén, cuối cùng hiểu ra được mình đã chọc tới người nào.
Hắn quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, kêu r.ên: "Tôi không dám, thực xin lỗi! Tôi thật tham lam, tôi tham một trăm tích phân kia, tôi không nên lừa các người! Tha thứ cho tôi đi, tôi sẽ không dám nữa!"
Viên Quang Quyền ngẩng đầu, đầu của anh ta vừa rồi bị đá vụn cắt qua, trên đầu trọc còn lưu lại vài vết máu: "Mọi việc đều có lý do, anh có thể không truy cứu.
Nhưng đây là căn cứ Trường Nam, làm sao để trừng phạt người phạm tội đều có quy củ của nó."
Thích Miên cười lạnh: "Anh muốn bao che cho em mình hay sao?"
Một câu hỏi ra, ánh mắt mọi người đều dồn về phía Viên Quang Quyền.
Tay Viên Minh Quyền run như cầy sấy, một lần nữa bò qua ôm chân Viên Quang Quyền: "Đừng, anh ơi, em không muốn đi ngục giam.
Anh!"
"Khẳng định sẽ không nha, chỗ ngục giam đó là chỗ nào......!Đi một lần là mất một tầng da, lừa gạt sảnh nhiệm vụ là hình phạt một tháng, anh ta làm sao đồng ý."
"Chẳng lẽ cứ tính như vậy sao? Nếu không phải con gái nhà này vừa vặn trở về vạch trần bọn họ, gia đình này sẽ thật thảm."
"Cũng đúng nha, nhưng mà ai bảo họ làm người có quyền có thế."
Viên Quang Quyền đứng thẳng, cắn răng: "Viên Minh Quyền, đưa nộp tin tức giả tạo, lừa gạt nhân viên xét duyệt, đưa vào ngục giam một tháng, răn đe cảnh cáo!"
Viên Minh Quyền: "Anh!"
Dị năng giả kéo Viên Minh Quyền xuống, Viên Quang Quyền hiển nhiên cũng không còn tâm tư mượn sức Thích Miên, xoay người rời nhanh đi.
Hỗn loạn dần dần khôi phục bình thường, dị năng giả hệ thổ bắt tay vào tu sửa phòng ốc, nhân viên công tác chui ra từ dưới cái bàn bị sụp, cúi người xin lỗi Hoàng Mỹ Hoa: "Thật xin lỗi, là tôi làm việc bất lực, đã làm chuyện sai.
Tích phân làm việc tháng này của tôi sẽ bị khấu trừ chuyển tới tài khoản của bà, ngoài ra Viên Minh Quyền lừa gạt một trăm tích phân của bà sẽ được bồi thường lại gấp ba lần."
Người một nhà trước mặt hiển nhiên không quan tâm tới lời anh ta nói.
Hoàng Mỹ Hoa cầm chặt tay Thích Miên, lại khóc lại cười: "Miên Miên đã trở lại, đi, chúng ta đi về nhà."
Giọng Thích Miên hơi khàn, cô nhẹ giọng: "Được, về nhà."
Căn biệt thự nhỏ của nhà Thích Miên là bất động sản trước mạt thế, cho nên vẫn dưới danh nghĩa của họ.
Bành Lăng Tân mang đoàn người đi thuê nhà, cuối cùng thuê được căn kế bên nhà Thích Miên.
Khu này giá cả xa xỉ, nhưng khi trước anh giết thây ma cứu người, tất cả đều được tính ra tích phân đưa vào thẻ.
Thích Miên nghe Hoàng Mỹ Hoa nói luyên huyên một hồi mới hiểu được đại khái.
Trước Hồng Dạ, Tần Diễm cho hai cấp dưới mang ni tơ lỏng tới, mấy người trong nhà dựa vào an bài của Thích Miên dự trữ đồ ăn nên bình an vượt qua đêm dài, Thích Quốc cũng từ đó thức tỉnh dị năng.
Thích Văn Duệ và Tiêu Thụy ngồi máy bay trở lại Trường Nam, nói chuyện Thích Miên ngoài ý muốn rơi máy bay, cả nhà bàn bạc, liều mạng vất vả tích cóp được một trăm tích phân đi đưa ra nhiệm vụ, bị Viên Minh Quyền tiếp nhận.
Kết quả Viên Minh Quyền phái người đi trộm đồ của Thích Miên để ở nhà, ý đồ lấy thứ này lừa bịp sảnh nhiệm vụ.
Tiêu Thụy vẫn chờ ở trong nhà, người nhà họ Thích đi tranh đấu không dám dẫn cậu bé theo, vừa thấy người một nhà mênh mông cuồn cuộn trở về, trong đó còn là người mà cậu vẫn nằm mơ tới, Tiêu Thụy oa một chút, gào khóc thật to, vừa lau nước mắt, vừa cao hứng cười khanh khách, khuôn mặt nhỏ nhìn cực kỳ buồn cười.
Thích Miên cong lưng bế lên Tiêu Thụy, Thích Văn Duệ mếu máo, cậu thanh niên sau khi biến dị cao cả hai mét, muốn khóc mà cố nén: "Chị...!Em không bảo vệ được cho chị."
Thích Miên bật cười, vỗ vỗ bả vai cậu, tỏ vẻ mình không có việc gì.
Buổi tối, Thích Miên và Hoàng Mỹ Hoa một phòng.
Thích Miên gối đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Hoàng Mỹ Hoa bên cạnh đã ngủ, bà quá ốm, cơ thể toàn xương, vì tích cóp tích phân mà cái gì cũng làm, thậm chí trét bùn ở tường thành, bận rộn cả ngày mới tích được nửa tích phân cũng làm.
Mỗi ngày bận rộn làm bà vừa tiều tụy vừa suy yếu, khuôn mặt lúc trước mỹ lệ ung dung, giờ bị tàn phá mà đầy nếp nhăn.
Thích Miên yên lặng lên kế hoạch, tình huống cha mẹ như vậy khẳng định không thể đi ngay lập tức, cô vừa mới về, cha mẹ còn chưa kịp an tâm, cô đi rồi sẽ chỉ làm bọn họ lại một lần nữa lo lắng.
Còn nữa, Viên Minh Quyền một tháng sau sẽ được thả ra, bọn chúng muốn trả thù cũng sẽ là một chuyện phiền toái.
Viên Quang Quyền tuy rằng nhìn có vẻ chấp pháp công bằng, nhưng thật khó nói nếu cô đi rồi, về sau sẽ phát sinh chuyện gì.
Nhưng căn cứ đế đô cô không thể không đi, một là vì chân tướng của căn cứ Lĩnh Nam, sau đó là mẹ Giang Hành Chu và bạn gái Bành Lăng Tân, đều là những nhân tố hoàn toàn không ổn định.
Từng cái từng cái, đều phải tính toán kỹ càng.
Nghĩ nghĩ, thời gian nhanh trôi đi, bóng đêm càng đậm, Thích Miên vừa nhắm mắt lại, bỗng nhiên nghe được một tiếng hô thê thảm: "Miên Miên!"
Hoàng Mỹ Hoa bừng tỉnh từ ác mộng, chân tay luống cuống sờ vị trí chỗ Thích Miên nằm, tay bà co rút lại, bởi vì vô cùng sợ hãi mà run rẩy, hốc mắt hãm sâu trào ra từng dòng từng dòng nước mắt.
Thích Miên vội vàng duỗi tay ra cầm lấy tay bà, Hoàng Mỹ Hoa xác nhận sờ được đến một thân thể ấm áp, khi này mới thả lỏng lại, tự lẩm bẩm: "Miên Miên đã trở lại, Miên Miên không có việc gì......"
Cảm xúc hỗn loạn dần dần khôi phục bình thường, mở mắt nhìn thấy Thích Miên, bà vội vàng lau nước mắt, ngượng ngùng: "Dọa con hả? Xin lỗi, mẹ không phải cố ý, mẹ mơ thấy con không trở về, nửa người con nằm trong dòng suối, nước lạnh như vậy, vớt mãi mà vớt không được..."
Thích Miên ôm chặt lấy bà: "Mẹ, con ở đây, con thật khỏe, đừng sợ."
Mỏi mệt Hoàng Mỹ Hoa lúc này mới lại ngủ thiếp đi, Thích Miên nhẹ nhàng cong cong ngón tay, ánh mắt hiện lên một tia tức giận.
Một khi đã như vậy, từ vấn đề thứ nhất mà giải quyết đi.
Làm hắn không về là được..