Giọng nói giàu từ tính của Hoàn Nhan Tuyệt Thế đã tràn ngập chua sót, trên dung nhan Tuyệt Thế kia, vẻ thống khổ lại làm cho người ta đau lòng.
Một câu : "Nha đầu, em quả nhiên quên tôi không còn một mảnh..."
Một câu đơn giản thế thôi, lại làm cho Kiều Vô Song nghe đến lòng đau như dao cắt.
Một đại soái ca hại nước hại dân như vậy, nếu Kiều Vô Song cô thật sự biết, cô làm sao có thể quên chứ?
Trong đầu Kiều Vô Song nghĩ ra rất nhiều đáp an, cuối cùng, giọng nói trong trẻo dễ nghe của cô vang lên, mang theo một ít run rẩy nói : "Anh nhận lầm người rồi."
Lời của cô không hề có chút sức lực nào, giọng nói run rẩy đã bán rẻ tâm động trong lòng cô.
Cô hi vọng hắn nhận lầm người, cứ như vậy cô liền có thể khôi phục lại bình tĩnh trước kia, nhưng nếu như hắn thật sự nhận lầm người, trong lòng cô lại cảm thấy...
Ngón tay thon dài vuốt ve dung nhan tuyệt mỹ của cô, ngón tay ấm áp, dạo chơi trên từng đường nét khuôn mặt anh khí của cô, chạm lên mày rậm thon thon của cô, rồi lại chạm vào chóp mũi đáng yêu của cô.
Cuối cùng, lúc ngón tay của hắn di chuyển đến đôi môi phấn nộn đỏ mọng của cô thì con ngươi đen láy mê hoắc lòng người thâm tình nhìn cô, nói : "Cho dù đã trải qua nỗi khổ luân hồi, dung nhan của em vẫn mị hoặc mê đắm lòng người như trước, làm sao anh có thể nhận lầm người được chứ?"
Kiều Vô Song càng nghe càng mơ hồ, đã trải qua nỗi khổ luân hồi?
Đây là ý gì...
Trong lúc nàng muốn mở miệng hỏi, ngoài cửa chợt vang lên một hồi tiếng đập cửa, ngay sau đó, liền truyền đến giọng nói ngọt ngào của Hương Nhi: "Tỷ tỷ, muội nghe thấy bên trong hình như có tiếng động, tỷ không sao chứ?"
Hoàn Nhan Tuyệt Thế và Kiều Vô Song đồng thời đưa mắt nhìn nhau, con ngươi thông minh lanh lợi của Kiều Vô Song thoáng hiện lên một chút ánh sáng, mà Hoàn Nhan Tuyệt Thế cũng chỉ nhướn nhướn mày cười, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên, rất nhanh liền rời đi, ngược lại Kiều Vô Song gục ở trên người, bộ dáng xem kịch vui.
Bị loại ánh mắt trêu trọc kia nhìn thẳng, tiểu tâm can của Kiều Vô Song lại không nhịn được phù phù phù phù nhảy mấy tiếng, cô trả lời có chút khó chịu: "Cô nghe lầm, tôi muốn ngủ, cô đi nghỉ ngơi đi."
Ngoài cửa lần thứ hai truyền đến giọng nói ngọt ngào của Hương Nhi: "Được, quấy rầy tỷ tỷ rồi, chúc ngủ ngon."
Qua một lúc lâu sau, Kiều Vô Song xác nhận không nghe được tiếng bước chân nữa thì mới nhẹ thở ra.
Nhưng, trong lúc cô vừa mới xoay mặt, liền thấy khuôn mặt khuôn mặt tuấn tú hại nước hại dân của Hoàn Nhan Tuyệt Thế, chợt hiện ra tươi cười lóa mắt thì trước tiên trái tim của cô đập điên cuồng, tiếp theo, cả khuôn mặt giống như bị đun trong nước ấm, nóng hầm hập._
Vì sao... Cô lại có loại cảm giác có tật giật mình này chứ?
Cảm giác được Kiều Vô Song khó chịu, Hoàn Nhan Tuyệt Thế nhếch miệng cười, tiếp tục dùng khuôn mặt hại nước hại dân của hắn từ từ mê hoặc Kiều Vô Song không có năng lực cự lại.
Hắn hơi động một chút, chỉnh đầu thuận tiện chôn lên cái gáy thơm mắt của cô, giọng nói giàu từ tính rõ ràng mang theo hưng phấn, rồi lại cố ý giảm thấp giọng xuống: "Đang lo lắng anh sao?"
Hơi thở ấm áp của hắn phả vào trên da thịt của cô, làm cho cô một trận tâm động.
Nhưng cô lại không quen thân mật như vậy, cho nên phản xạ tính né tránh, cũng khó chịu nói : "Ai lo lắng anh chứ."
"Lúc nãy em hoàn toàn có thể nói cho bọn họ biết, nơi này còn có một người tồn tại." Hoàn Nhan Tuyệt Thế càng thêm tươi cười rực rỡ.
Kiều Vô Song nhanh mồm nhanh miệng tiếp tục phản bác: "Anh đừng tự mình đa tình, chúng ta cô nam quả nữ ở chung một phòng, bị truyền ra sẽ làm tổn hại phong hóa, làm như vậy hoàn toàn là vì suy nghĩ cho danh tiếng của tôi thôi, tôi với anh cũng không có nửa xu quan hệ."
Lông mày của Hoàn Nhan Tuyệt Thế hơi nhíu lại, dưới tay vừa động, khóe miệng khẽ nhếch lên xấu xa nói : "Như vậy, kêu cùng anh không có một chút quan hệ nào sao?"
Không biết là tức giận hay là thẹn thùng, khuôn mặt Kiều Vô Song đỏ như máu, vẻ mặt khó chịu, ánh mắt không thể tưởng tượng, thoạt nhìn hết sức sinh động.
Giọng nói trong trẻo dễ nghe gần như hét lên: "Hoàn Nhan Tuyệt Thế, anh đi chết đi —— "
Chết tiệt, hắn vậy mà lại dám can đảm sờ nơi đó của cô!
Thân mình Kiều Vô Song không ngừng vặn vẹo muốn phản kích hắn, nhưng, cô lại không biết, bờ vai thơm mát của cô lộ ra một nửa lại cỡ nào chọc người...
Hoàn Nhan Tuyệt Thế chậc chậc nói : "Chậc, tiểu mèo hoang lại bắt đầu phát uy."
Dưới bụng Hoàn Nhan Tuyệt Thế dưới bụng căng thẳng, lại có loại cảm giác xúc động.
Kiều Vô Song liều chết giãy dụa: "Mau buông tay!"
"Ngày tốt cảnh đẹp như vậy, chúng ta cũng không nên lãng phí thời ở trong này." Hoàn Nhan Tuyệt Thế nhếch miệng cười, lại lộ ra một chút tươi cười ta ác: "Vẫn là nên nhanh chóng làm chính sự đi.