Edit: Panh Hoang
Chẳng biết lúc nào, mọi người ca hát đàn múa đều đã rời đi, trong cung điện xa xỉ mà phồn hoa, vẻn vẹn chỉ còn lại hai người Tử Mặc Hàn và Kiều Vô Song.
Tư thế của bọn họ vẫn mờ ám như trước, Kiều Vô Song dạng chân ngồi ở trên đùi Tử Mặc Hàn, sau khi nàng say rượu, càng thêm quyến rũ chọc người hơn so với nàng lãnh khốc trước kia.
Trên bậc thang cao cao, trên long ỷ xa xỉ, nữ tử tuyệt mỹ và nam tử yêu nghiệt, ở trong cung điện phồn hoa đã hình thành tư thế mập mờ ngợp trong trong vàng son.
Kiều Vô Song duỗi tay ra, hình như muốn vuốt ve gương mặt của hắn, nhưng lại nhớ ra cái gì đó, bàn tay mảnh khảnh trắng nõn, dừng ở giữa không trung.
Giọng nói trong trẻo mang theo sương mù nói: "Tại sao lại không thấy ca hát nhảy múa nữa."
Cho dù biết rõ lúc này ý thức của nàng còn chưa đủ tỉnh táo, nhưng Tử Mặc Hàn lại tự nguyện mê muội trong đó, chỉ thấy hắn cười nói: "Bây giờ là không gian thuộc về hai người chúng ta." _
Nhìn nữ tử tuyệt sắc trước mặt, trái tim lạnh giá của Tử Mặc Hàn càng thêm mất phương hướng, hắn giơ tay lên, nâng cằm nàng lên, đầu hơi nghiêng mỉm cười nói, hai mắt khóa chặt đôi môi đỏ mọng ẩm ướt của nàng, từ từ cúi đầu xuống.
Ngay lúc môi của hắn sắp chạm vào môi của nàng thì Kiều Vô Song bỗng nhiên nhíu này, trong nháy mắt, bóng dáng đỏ sẫm chợt lóe, nàng bỗng thoát ra khỏi tư thế mập mờ.
Tử Mặc Hàn ngẩng đầu lên, hai mắt trầm mê biến thành hơi kinh ngạc xen lẫn bi thương.
Chẳng biết lúc nào, khoảng cách giữa Kiều Vô Song và Tử Mặc Hàn đã kép ra xa rất nhiều, chỉ thấy trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng lóe ra tươi cười mê người, tiếp theo đó giọng nói trong trẻo truyền đến: "Tôi hát cho anh nghe nhé."
Tử Mặc Hàn nhíu mày, vui vẻ đón nhận nói : "Được."
Nữ tử xinh đẹp như thế, giọng nói động lòng người như thế, ca hát, nhất định vô cùng dễ nghe...
Nhưng mà, Tử Mặc Hàn quên một việc, con người không có ai hoàn mỹ tuyệt đối cả.
Kiều Vô Song tùy ý ngồi ở trên một bậc thang, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, giọng nói trong trẻo động lòng người, mang theo ca từ đặc biệt, từ từ truyền đến ——
"Xuân lai tảo, thanh mộng nhiễu, lâu sĩ tiểu tụ vịnh kim triêu, nguyệt Như eo, cầm chỉ đạo, túy thì cuồng ca túy thì tiếu..."
Có ca từ đậm chất cổ phong, là ca khúc trong lúc vô tình Kiều Vô Song từng nghe, cô nhớ kỹ ca từ, nhưng... Giống như có chút quên âm điệu.
Cho nên, ca từ rõ ràng rất tuyệt vời, giọng nói rõ ràng rất êm tai kia, hát ra tới âm điệu, lại giống như có chút—— không đủ ngũ âm.
Tử Mặc Hàn vốn chuẩn bị hưởng thủ, nhưng Kiều Vô Song vừa mới mở miệng hát câu 'Xuân lai tảo, thanh Mộng nhiễu." thật ra rất thích hợp. Nhưng mà nghe đến đoạn sau, lại đột nhiên cảm thấy giống như tạp âm, tưởng chừng như để hủy đi ca khúc cảm động này.
Khuôn mặt yêu nghiệt của Tử Mặc Hàn giống như tối lại, hắn vội vàng nói: "Đừng, đừng hát nữa."
Hiện tại hắn vô cùng hối hận bảo nàng ca hát!
Vẻ mặt Kiều Vô Song không cao hứng nói: "Vì sao, tôi hát không dễ nghe à?"
Tử Mặc Hàn thất vọng đau khiêm tốn lời: "Không, không phải ý tứ này..."
Hai mắt thông minh lanh lợi nheo lại, cô ngẩng đầu lên vẻ mặt không chịu thua nói : "Vậy vì sao anh ngắt lời tôi?"
Vừa dứt lời, ngay sau đó cô lại nói: "Nhất định là anh cảm thấy tôi hát không dễ nghe."
Khóe miệng Tử Mặc Hàn run rẩy, âm thầm nói thầm: "Quả thật không dễ nghe."
Kiều Vô Song hừ lạnh một tiếng, nói : "Anh cũng dám nói tôi hát không dễ nghe, được lắm!"
Khuôn mặt yêu nghiệt của Tử Mặc Hàn cứng đờ, bỗng nhiên có loại cảm giác tai vạ đến nơi.
Giọng nói trầm thấp mang theo chút run rẩy nói : "Ngươi muốn làm gì?"
Kiều Vô Song cười thần bí, đôi mắt thông minh lanh lợi bỗng nhiên lộ ra hơi thở cuồng dã, tiếng nói trong trẻo hữu lực vang lên: "Đương nhiên là để cho anh tiếp xúc với đám bạn nhỏ của tôi!"
Kiều Vô Song nói xong, liền nhắm chặt hai mắt, tay ngọc tạo thành chữ thập, đặt ở bên môi, bắt đầu thì thầm đọc câu gì đó.
Tử Mặc Hàn lúc nhìn thấy động tác kỳ quái của Kiều Vô Song trước mặt, thì mặt trở nên xám như tro tàn. Hắn vươn tay muốn ngăn cản, lại phát hiện tay mình cứng ngắc trên không trung vốn không thể nhúc nhích.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, vài giây sau, trong cung điện phồn hoa, bốn phía bỗng nhiên truyền ra tiếng 'khè khè'.
Theo kia tiếng 'khè khè' truyền đến kia không lâu sau, bên ngoài cung điện, chính là tiếng hét chói tai long trời lở đất.
Mắt Tử Mặc Hàn trừng lớn, trong mắt lộ tơ máu, hắn kinh hách đẩy qua đẩy lại, bởi vì quá mức khiếp sợ, ngay cả nuốt nước miếng cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.
Trong đôi mắt khiếp sợ kia, ảnh ngược hiện lên một màn hình ảnh quỷ dị.
Trong cung điện phồn hoa, từ từ, từ từ, lan tràn một phòng ——
Xà!