Trùm Sủng, Chiến Thần Tiểu Cuồng Phi

Edit: Panh Hoang

     Trong thời gian nháy mắt, Trác Nhiên liền đổi lại xiêm y.

     Dáng người cao lớn, áo khoác ngoài bao lấy bộ đồ đen bó sát người, để lộ ra dáng người hoàn mỹ tinh tế của hắn .

     Cổ áo hơi hơi mở, xương quai xanh như ẩn như hiện, cổ áo lông chồn làm hắn trông vừa khí phách vừa mê người.

     Nhưng, vẻ ngoài anh tuấn kia, trước sau vô cùng lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, nhíu mày, trong đôi mắt sâu không lường được, lóe ra vẻ khôn khéo giảo hoạt.

     Một bóng người chợt tiến vào cung điện, người vừa tới nói : "Đại vương, thuộc hạ đã chuẩn bị xong rất nhiều lưu huỳnh."

     Một người khác nói : "Đại vương, bên ngoài cung điện đâu đâu cũng là bầy rắn, thuộc hạ chuẩn bị cây đuốc, vì ngài mở đường."

     Trác Nhiên nhếch môi cười lạnh, nói : "Tốt lắm."

     Cùng lúc đó, ở trong tường cao ngói đỏ hiện lên một tia sáng như ẩn như hiện, Hoàn Nhan Lục Nhân vừa mới đi qua cánh cửa, nhưng ở bước đầu tiên liền dẫm lên thứ gì đó trơn tuột.


     Nàng cúi đầu vừa nhìn, mắt đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc, vẻ ngoài yêu mị cũng hơi khiếp sợ.

     Nhìn thấy con rắn bất hạnh bỏ mình dưới chân, khuôn mặt yêu mị của Hoàn Nhan Lục Nhân lại thay bằng vẻ sám hối.

     Hai tay Hoàn Nhan Lục Nhân tạo thành chữ thập, nói : "Thật có lỗi thật có lỗi, ta không cẩn thận giết chết ngươi, chờ ta sử lý xong xuôi chuyện trong tay, nhất định quay lại tụng kinh cho ngươi."

     Vừa dứt lời, Hoàn Nhan Lục Nhân đang định rời đi, chợt nghe phía trước có tiếng bước chân vang lên.

     Mắt đẹp vừa chuyển, nàng rất nhanh tránh ở một chỗ trong bụi cây, che kín thân thể của mình.

     Theo trong bụi cây nhìn lại, một đoàn người đi phía trước ước chừng có bảy tám người.

     Trong tay mỗi người bọn họ cầm một cây đuốc, đội ngũ vây thành một hình tròn.

     Mỗi một bước đi, bọn họ liền dùng cây đuốc hù dọa bầy rắn trên mặt đất, đồng thời, một người khác liền vẩy bột phấn trong túi ở trên mặt đất.

     Hoàn Nhan Lục Nhân ngửi ngửi, khứu giác mẫn cảm phát hiện bột phấn trong túi kia, đúng là lưu huỳnh.

     Lại ngẩng đầu nhìn lại, nàng mới nhìn rõ, hóa ra trong đội ngũ hình tròn kia, có một người nhìn qua rất lạnh lùng.

     Bọn họ giống như là đang dùng tính mạng của mình bảo vệ an toàn của hắn.

     Hoàn Nhan Lục Nhân khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hứ, có gì đặc biệt hơn người."

     Cho đến khi đoàn người rời đi thật xa, Hoàn Nhan Lục Nhân bỗng nhiên liếc mắt, nghi hoặc nhìn đám rắn.

     "Nhiều rắn như vậy, không phải là kiệt tác của Chiến Nhi tỷ tỷ chứ." Nàng vươn ngón tay ra, vuốt vuốt cằm, làm ra vẻ mặt trầm tư: "A, ta đi theo bọn chúng, xem rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì."


     Nói xong, nàng liền vỗ tay phát ra tiếng.

     Một giây sau, thân thể tuyệt đẹp bỗng biến thành như ẩn như hiện, nàng không nhanh không chậm đi theo đội ngũ của Trác Nhiên, lại không hề bị bọn chúng phát hiện.

     Cùng nhau đi tới, trong hành lang dài vô tận, khắp nơi đều là rắn bò đầy.

     Trên xà nhà, không nghĩ qua là còn có một con rắn rơi xuống trước mặt ngươi, vô cùng dọa người.

     Đoàn người trải qua ngăn cản, cuối cùng gian khổ đi tới bên ngoài cung điện phồn hoa.

     Trác Nhiên lặng lẽ nhìn cung điện phồn hoa kia, đôi mắt sâu không lường được hơi hơi nhíu lại, hắn cười lạnh nói: " Đúng là ở chỗ này."

     "Đại vương, có muốn vào nhìn đến cùng hay không?"

     Người nọ vừa dứt lời, nhưng lúc đoàn người hấp tấp chạy đến ngoài cửa cung điện, âm thanh chói tai cắt đứt đối thoại của bọn họ.

     "Nhanh lên nhanh lên, hoàng thượng ở trong cung điện, nếu như bị bọn súc sinh này làm bị thương, cẩn thận đầu của các ngươi rơi xuống đất."

     Đoàn người hấp tấp chạy tới chính là các mỹ nhân trong hậu cung của Tử Mặc Hàn, các nàng bây giờ thăng chức làm các loại phi tử cùng nương nương.

     Chỉ thấy đám nữ nhân trang điểm xinh đẹp kia, kèm theo giọng nói chói tai ra lệnh cho đám thị vệ ở phía sau.


     Thái giám tổng quản có chút khó xử nói : "Ấy chết, nhóm nương nương, các ngươi sao có thể tự tiện rời khỏi cung, chạy qua đây chứ."

     Có vị phi tử vẻ ngoài xinh đẹp nói: "Lâm công công, loại thời điểm đặc biệt này, ngươi còn quản mấy loại quy củ này để làm chi, hoàng thượng nếu như xảy ra chuyện không may, chỉ sợ giết cửu tộc ngươi cũng không đủ nguôi giận, ngươi còn không mau dẫn người đi vào xem thế nào."

     Vẻ mặt Lâm công công khó xử: "Này..."

     Bên kia, Trác Nhiên nhìn cảnh tượng vô cùng hỗn loạn trước mắt, ánh mắt lạnh lùng.

     "Đại vương, có diệu kế gì?"

     Trác Nhiên nhếch môi cười lạnh, nói : "Trước nhìn xem."

     Quả nhiên, ngay lúc hắn vừa dứt lời, cùng Lâm công công lâm vào thế khó xử, cửa lớn của cung điện phồn hoa 'két' một tiếng, lại mở ra.

     Lực chú ý của mọi người đồng loạt hướng về phía cửa lớn bỗng nhiên mở ra, lúc nữ tử tuyệt sắc ở sau cánh cửa kia xuất hiện ở trước mắt mọi người thì,  trong mắt mọi người đều hiện ra vẻ kinh ngạc, hô hấp chậm lại...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận