Edit: Panh Hoang
'Kẽo kẹt' một tiếng, cửa chính cung điện ở trong tình cảnh hỗn loạn, bỗng nhiên mở ra.
Tay nữ tử khẽ nắm ở mép cửa chính, tư thế dễ thương.
Khẽ ngước mắt lên, trong đôi mắt thông minh lanh lợi lộ ra vẻ mông lung, mày cao hơi nhíu, môi đỏ mọng của nàng khẽ nhếch, tươi cười tuyệt mỹ nhất thời làm cho toàn bộ phi tử ở đây hoa nhan thất sắc.
Có người nói nhỏ: "Nữ nhân này là ai..."
Bên kia, Trác Nhiên vẫn luôn trầm mặc, ánh mắt vốn lạnh nhạt, sau khi nhìn thấy Kiều Vô Song, trong đáy mắt sâu không lường được bỗng hiện lên vẻ kinh diễm.
Có người lấy ra một bức họa, đưa tới trước mặt Trác Nhiên, e sợ nói : "Đại vương."
Ánh mắt Trác Nhiên... lướt qua, đường nét đơn giản trong bức họa kia, rõ ràng đã lộ ra dung mạo xuất chúng cùa nữ tử.
Nhưng, lúc người thật xuất hiện ở trước mắt thì, hắn mới biết được, vưu vật là như thế nào, kinh diễm là như thế nào.
Ánh mắt kinh ngạc của Trác Nhiên chớp lên, trong nháy mắt, liền khôi phục vẻ lạnh nhạt lúc trước.
Môi mỏng của hắn khẽ nhếch, cười lạnh nói: "Nàng chính là Kiều Vô Song."
"Đại vương, hóa ra Tử Mặc Hàn vẫn luôn vụng trộm che giấu nàng, khó trách chúng ta làm sao cũng không tìm thấy."
Trong đôi mắt sâu không lường được của Trác Nhiên thoáng hiện lên vẻ giảo hoạt, hắn lạnh lùng nói: "Xem ra, kế hoạch của chúng ta lại phải tăng tốc."
Vừa dứt lời, Trác Nhiên bỗng xoay người, phất tay áo rời đi._PHDDLQD**_
...
Mái hiên kia, tất cả mọi người không có phát hiện, Trác Nhiên đứng ở phía xa nhìn thấy toàn bộ động tác của bọn họ, mãi cho đến lúc hắn biến mất, các nàng vẫn ở trong khiếp sợ vì sự xuất hiện của Kiều Vô Song không thể hoàn hồn.
Nhóm phi tần nương nương, lúc nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của Kiều Vô Song thì, có tự ti, có khinh thường, lại có ghen tị nói : "Ngươi là ai, tại sao lại ở trong cung điện của hoàng thượng?"
Còn có người oán hận nói : "Chính là, các ngươi làm thị vệ như thế nào, để cho hồ ly tinh này đứng ở bên cạnh hoàng thượng."
Hai mắt Kiều Vô Song mông lung, ngước mắt nhìn về phía người nọ, ánh mắt nhanh nhẹn, dung mạo tuyệt mỹ không chút thay đổi nói : "Ngươi nói ai là hồ ly tinh?"
Ánh mắt nhanh nhẹn của nàng, lại vô hình trung lộ ra khí phách mạnh mẽ, phi tử kia bị nàng nhìn cả người run lên, lại cảm thấy sau lưng có chút lạnh cả người.
Chỉ thấy nàng kia khí thế yếu kém phản bác nói : "Thì... Thì là ngươi, bộ dạng hồ ly tinh."
Lông mày Kiều Vô Song nhíu lại, trong ánh mắt sương mù mênh mông lại tản mát ra vẻ lạnh như băng rét thấu xương.
Cô nhẹ nhàng nhấc chân, bước chân có chút lảo đảo.
Nhưng mà, ngay cả như vậy, lại vẫn không mất đi khí phách phong độ.
Mỗi một bước cô bước ra, không khí chung quanh liền áp lực một phần, cho đến lúc cô một đường đi đến trước mặt phi tử kia, phi tử kia đã bị áp lực sắp ngạt thở.
Kiều Vô Song lạnh lùng nhìn phi tử kia, môi đỏ mọng khẽ nhếch, bỗng nhiên giọng khác thường nói: "Ta sinh ra đã là bộ dạng hồ ly tinh, như thế nào, đến cắn ta à."
"Ngươi..." Phi tử kia bị cô làm tức giận không nhẹ, cả gương mặt xinh đẹp tức giận đến đỏ bừng.
Thấy nàng kia kinh ngạc, các phi tử khác vui sướng khi người gặp họa che miệng cười trộm, vì thế, phi tử kinh ngạc kia, lại càng thẹn quá hoá giận, lập tức tức giận quay đầu bước đi.
Kiều Vô Song lạnh lùng nhìn về phía các phi tử khác, nhếch môi cười lạnh nói: "Như thế nào, các ngươi tính toán lưu lại, chiếu cố đám tiểu đồng bọn này của ta sao?"
Tiểu... Tiểu đồng bọn?
Các phi tử khiếp sợ đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt xinh đẹp lại biến thành xám trắng._PHDDLQD**_
"Chẳng lẽ, đám rắn này là ngươi thả sao?"
Kiều Vô Song từ trong mũi hừ lạnh một tiếng, nói : "Không phải ta thả, là ta triệu hồi ra."
Vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó nuốt một ngụm nước bọt.
Hóa ra toàn bộ rắn trong hoàng cung này, đều là nữ nhân này triệu hồi ra...
Nàng vậy mà —— sẽ triệu hồi rắn!
Mọi người nhìn ánh mắt Kiều Vô Song, từ kinh ngạc lúc trước biến thành hoảng sợ, sợ hãi.
Bên kia, Hoàn Nhan Lục Nhân đi theo Trác Nhiên tới, buồn cười nhìn tình cảnh hoang đường này.
Lúc sau, trong lúc nàng phát hiện đây là hậu quả của việc Kiều Vô Song mượn rượu nổi điên, bỗng nhiên cười ha ha: "Chậc chậc, giọng Chiến nhi tỷ tỷ vẫn luôn trầm thấp, tại sao uống rượu, liền trở nên cao như vậy."
Ôm ôm cái gáy, Hoàn Nhan Lục Nhân tiếp tục lầu bầu nói: "Hoàn Nhan ca ca đúng là khẩu vị nặng."
Nói tới chỗ này, thính giác nhạy bén của nàng, giống như nghe được một vài âm thanh dị dường, tìm theo âm thanh nhìn lại, nàng bỗng nhiên kinh ngạc dụi dụi mắt, nói : "Đợi một chút, những đồ vật rơi từ trên trời xuống kia..."
Mở to hai mắt nhìn kỹ, Hoàn Nhan Lục Nhân bỗng khiếp sợ: "Trời ạ, thứ này là ai ném tới!"