Edit: Panh Hoang
Thảo nguyên xanh thăm thẳm xa xa, mây mù mênh mông.
Trong mây mù, những ngọn núi tuyết lớn cao thấp khác nhau, cùng một vùng đồng cỏ rộng lớn, đã hình thành quang cảnh duy mỹ hoàn toàn trái ngược.
Một vùng Tuyết Sơn duy mỹ này, được dân bản xứ xưng là thần thánh 'Thiên Sơn' .
Chung quanh Thiên Sơn, mây mù trùng điệp kia, thật giống như một chiếc áo khoác bảo hộ bao lấy Thiên Sơn. Không ai biết, ở trong điều kiện cực lạnh tại đây, trên đỉnh núi, lại có một tòa sơn trang địa thế to lớn.
—— Sơn trang Tuyệt Thế.
Lão giả áo trắng béo đô đô, thở phì phì nói : "Ai, Xú tiểu tử này, lão phu có ý tốt chữa thương giúp ngươi, nói với ngươi nói như thế nào cũng không để ý ta?"
Bên trong băng tuyền, Hoàn Nhan Tuyệt Thế để xích quả trên hai tay, nằm ở cạnh băng tuyền, khuôn mặt tuấn tú khẽ tựa ở trên cánh tay, trên tuấn dung hại nước hại dân, lại có một loại ưu thương thật sâu.
Trong băng trì hiện ra mây mù, làm thân hình như ẩn như hiện của Hoàn Nhan lộ ra, lão giả béo đô đô kia, lúc nhìn thấy hình ảnh đẹp mắt này, trong lòng không khỏi nói thầm: "Chậc, bộ dạng soái có gì đặc biệt hơn người, lão phu lúc trẻ cũng rất soái."
Hoàn Nhan Tuyệt Thế uể oải ngước mắt, coi rẻ khinh phủi hắn liếc mắt một cái, nói : "Ai không biết, ngươi lúc trẻ cũng là một tiểu tử béo."
"Ngươi!" Lão giả béo thở phì phì nói : "Chờ ngươi hết bệnh rồi, xem lão phu làm sao chỉnh ngươi."
Nhìn thấy lão giả béo thực tức giận, Hoàn Nhan Tuyệt Thế bất đắc dĩ, nói : "Thực xin lỗi."
Nghe hắn nói một tiếng xin lỗi kia, lão giả xem như thỏa mản gật gật đầu, nói : "Này còn không sai biệt lắm."_PHDDLQD**_
Nói xong, hắn đã thu về pháp lực, chờ một lúc sau, hắn lại hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào, trong ngực còn cảm thấy không ổn không?"
Tuấn dung hại nước hại dân của Hoàn Nhan Tuyệt Thế khẽ động, đôi mắt giàu từ tính, che kín ưu thương thật sâu.
Chỉ thấy hắn nói : "Ngực rất đau, hơn nữa cả người vẫn vô lực như cũ,"
Hoàn Nhan Tuyệt Thế thở dài, liếc mắt nhìn hắn nói : "Ta nói, có phải ngươi đang vận chuyển pháp lực trong lúc nhàn hạ với ta hay không, bằng không tại sao qua mấy ngày rồi, một chút tiến triển cũng không có."
"Đi đi đi, ta là ai, làm sao có khả năng nhàn hạ được."
Lão giả nói lời thấm thía nói : "Tuy rằng nha đầu kia quả thật rất xuất sắc, nhưng ngươi cũng không cần chết tâm như vậy."
Hắn lại thở dài nói: "Ngươi nam nhân si tình xưa nay chưa từng có này, vậy mà lại yêu đơn phương mấy trăm năm."
Khuôn mặt tuấn tú hại nước hại dân của Hoàn Nhan Tuyệt Thế bỗng tối sầm lại, đôi mắt giàu từ tính, giống như một lưỡi kiếm sắc bén lạnh buốt, nhìn chằm chằm hắn.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói : "Ta đang nói chuyện chữa thương, ngươi làm gì kéo đến phương diện này."
Lão giả béo hừ một tiếng, nói : "Không phải vậy sao, bốn trăm năm ngươi nộ hỏa công tâm, cũng bởi vì nha đầu kia cự tuyệt ngươi. Bốn trăm năm sau, ngươi lại nộ hỏa công tâm, vẫn là nha đầu kia kích thích ngươi. Theo ta nói, ngươi đây căn bản chính là bệnh tương tư."
Khuôn mặt tuấn tú của Hoàn Nhan Tuyệt Thế lại lần nữa tối sầm, cũng không giận ngược lại cười lạnh lùng nói: "Tuyết Sơn Lão Quân, có tin ta đánh ngươi hay không!"
Tuyết Sơn Lão Quân nheo mắt, tự nhận mình nói sai rồi.
"Được được được, lão phu đi." Tuyết Sơn Lão Quân đứng lên, thở phì phì nói với Hoàn Nhan Tuyệt Thế: "Ngươi vẫn là ngâm mình ở trong băng trì này, tinh lọc tâm hồn đi."
Vừa dứt lời, Tuyết Sơn Lão Quân quả nhiên xoay người, cũng không quay đầu lại rời đi.
Mãi cho đến lúc không nghe thấy tiếng bước chân của hắn, trong mũi của Hoàn Nhan Tuyệt Thế, mới thở ra một hơi dài nặng nề.
Yêu đơn phương bốn trăm năm. . .
Hắn quả thật là nam nhân si tình xưa nay chưa từng có!
Hắn như là đang cười nhạo mình, trong đôi mắt mê hoặc lòng người, bỗng nhiên giống như nghĩ tới điều gì đó mấu chốt, ánh mắt chợt lóe, hắn bỗng đứng dậy.
'Ào' tiếng nước từ trên thân thể cường tráng của Hoàn Nhan Tuyệt Thế, mang theo biên độ mê người, tí tách rơi xuống._PHDDLQD**_
Thiên Sơn lạnh như băng, trên thân thể hắn có xích quả, lại cũng không cảm thấy được rét lạnh.
Khẽ nhấc chân lên, hắn quay về phía kia, từ từ đi đến không gian bí mật hắn giữ gìn thật lâu. . .