Trùm Tài Nguyên

Khi trở về thị trấn Hải Trang thì đã là cuối tuần.

Miyamoto chỉ ở lại mấy ngày, cuối cùng không đợi được đến ngày nhà xuất bản có câu trả lời, chỉ có thể hẹn với Phương Minh Viễn, rằng khi có thông tin thì thông báo cho hắn. Và ngày thứ ba sẽ rời Hoa Hạ với những bản thảo mới nhất, rồi quay trở về Nhật Bản.

Mẹ con Vu Thu Hạ dạo chơi xong thì rời khỏi núi, sau hai tiếng ở suối nước nóng dưới chân núi đã không ngớt lời khen Hoa Thanh Trì, hơn nữa ngày hôm sau liền làm việc với chính quyền tỉnh Tần Tây về việc đầu tư xây dựng một viện điều dưỡng suối nước nóng cao cấp ở Hoa Thanh Trì, chủ yếu dành cho khách là thương gia Hồng Kông an dưỡng. Đúng như Phương Minh Viễn nghĩ, chính phủ tỉnh Tần Tây rất coi trọng yêu cầu của cô, gần một ngày sau, vào buổi sáng thứ tư đã có câu có trả lời chính xác.

Ủy ban nhân dân tỉnh vô cùng hoan nghênh đề nghị của Vu Thu Hạ, và đảm bảo sẽ chỉ đạo các cơ quan chức năng có liên quan để giúp đỡ. Đồng thời cũng sẽ dành những chính sách ưu đãi không thua kém gì khu vực duyên hải Đông Nam. Hơn nữa còn cho phép Vu Thu Hạ xây dựng nhà ở gần Hoa Thanh Trì. Nhà họ Quách sau khi nhận được thông tin tốt như vậy, ngay trong buổi chiều hôm ấy đã đến sân bay Phụng Nguyên để trở về Hồng Kong.

Trước khi đi Vu Thu Hạ còn dặn đi dặn lại Phương Minh Viễn là phải nhớ liên lạc thường xuyên với cô. Ở Hồng Kong cô sẽ hết lòng giúp hắn làm cho tốt. Nhiều nhất một tháng sau việc sở hữu công ty ở Hồng Kông có thể hoàn thành nhưng cuối cùng là công ty này dùng để làm gì thì Phương Minh Viễn trước sau vẫn không nói.

Đoàn người Phương Minh Viễn trở về thị trấn Hải Trang, nhưng không đi bằng ô tô đường dài. Chủ nhiệm Mã sau khi biết họ về thị trấn hải Trang, đã chủ động điều một chiếc xe con có rèm che của Úy ban nhân dân tỉnh đưa năm người họ về, để năm người được tận hưởng đãi ngộ của lãnh đạo.

Sau khi về nhà, người trong nhà nghe thông báo, nghe xong ai nấy đều choáng váng. Nếu như không có Phương Bân làm chứng, còn thấy được cả xe có rèm che biển số của Ủy ban nhân dân tỉnh thì Phương Thắng quả thực là sẽ nghĩ con trai mình nói ba hoa. Nhưng về việc Vu Thu Hạ mời hắn đến Hồng Kong thì Phương Minh Viễn trước khi về đã bảo trước với chú Hai và chú Út là không cần nói về việc này.

Tuy nhiên khi mọi người biết mình có khả năng nhập hộ tịch vào Phụng Nguyên, Ủy ban nhân dân tỉnh còn đồng ý trợ giúp giải quyết công việc sau đó, cả nhà đều vui sướng hoan hô. Khi nghe nói Phương Minh Viễn đem số tiền năm triệu do Vu Thu Hạ cho, toàn bộ đưa lại cho chính phủ thì họ lại than lên. Nhất là hai người cô của Phương Minh Viễn tức giận trừng mắt, có năm triệu kia thì tất cả mọi người nhà họ Phương không cần làm việc, từ nay có thể sẽ có một cuộc sống đầy đủ hạnh phúc rồi. Nhưng Phương Minh Viễn lại không hỏi ai, mà đã đem cho hết.

- Câm mồm

Ông Phương đập bàn lạnh lùng nói :

- Tiền là của Phương Bân và Minh Viễn có được, giải quyết thế nào là quyền của bọn chúng, các cô đừng có ngồi đó mà bảy mồm tám mỏ bép xép. Tiền tiền tiền, chỉ thấy tiền, các cô cứ thấy tiền là sáng mắt lên. Đó không phải là tiền, không chừng đó là bom, không biết khi nào sẽ nổ tan xương nát thịt nhà họ Phương chúng ta.

Ông Phương với kinh nghiệm hơn mười năm đã cảm nhận được Phương Minh Viễn làm như vậy là có dụng ý trước tất cả mọi người trong nhà. Căn bản nhà họ Phương vốn yếu kém, nếu có thế lực bên ngoài xâm nhập thì khó mà kháng cự được. Số tiền này giữ lại sẽ đưa tới nhiều sói đói. Câu nói này của ông Phương làm mọi người đều yên lặng.

- Người xưa đã nói, chỉ cần trong tay có kỹ năng thì sợ gì ngày sau không kiếm được bạc triệu! Các cô cả ngày không nghĩ làm việc như thế nào cho tốt mà chỉ nghĩ đến chuyện tìm đường tắt để có được những điều tốt đẹp. Nếu như Minh Viễn không đưa tiền cho chính phủ thì chính phủ có thể cho các cô hộ tịch Phụng Nguyên sao? Có thể giúp các cô chuyển công tác sao? Thật là hồ đồ!

Ông Phương kéo Minh Viễn đến trước mặt với dáng vẻ kiên quyết, đứa cháu này đúng là khiến nhà họ Phương không thua kém ai. Từ khi nghe theo hắn cho Phương Bân mở quán bánh bao đến nay thì Phương gia ngày một khá giả hơn, ngay cả từng có vài kẻ tiểu nhân chèn ép nhưng cũng không ngăn được bước chân Phương gia. Ngày hôm nay Phương gia không ngờ có thể bước một bước qua cấp huyện và thành phố Nhã Nam trực tiếp tiến vào thành phố Phụng Nguyên, ít nhiều đều là do đứa cháu này. Thật không uổng tình thương của mình, bảo gì nghe nấy.

- Minh Viễn, cháu có dự định gì cho tương lai không?

Ông Phương quyết định hay là nghe ý kiến của cháu trai trước.

- Ông bà bố mẹ và cô, trước khi về cháu đã bàn bạc với chú Hai và chú Út rồi. Bọn cháu nghĩ phải tất cả chúng ta có thể nhập hộ tịch vào Phụng Nguyên, nhưng lại không cần tất cả phải chuyển đến ở Phụng Nguyên. Ông bà nội đã quen với cuộc sống ở đây rồi bỗng nhiên lại chuyển đến Phụng Nguyên có lẽ sẽ khó thích nghi.

Cha cháu vừa được thăng chức ở nhà máy, chắc cũng không muốn tới Phụng Nguyên. Còn hai cô thì cháu nghĩ đến Phụng Nguyên có thể tìm được một công việc ổn định, thu nhập cũng không đến nỗi nào nhưng tốt nhất là nên kết hôn rồi hẵng đi, như thế thì các dượng cũng có thể nhập khẩu vào Phụng Nguyên.

Hai cô của Minh Viễn đến giờ vẫn chưa kết hôn, nhưng đều đã có người yêu và cũng đã tính đến chuyện hôn nhân rồi.

- Như vậy chẳng phải là phải mất thời gian sao, Minh Viễn?

Phương Thắng có một chút lo lắng, việc tốt như thế này hay là làm sớm một chút thì hơn. Ở Phụng Nguyên, cho dù là làm việc cho Ủy ban nhân dân thành phố hay là Ủy ban nhân dân tỉnh thì cũng đều tốt hơn làm công nhân ở đây. Nhưng đối với những phán đoán của con trai về anh ta thì Phương Thắng lại ngầm đồng ý.

Anh ta biết khi mình chuyển đến Phụng Nguyên thì hai ông bà sẽ cảm thấy cô đơn. Mà hai em gái lại rời thị trấn Hải Trang, Phương Bân bây giờ đang bận bịu với công việc của quán ăn nhà họ Phương ở huyện. Nếu như vợ chồng anh ta cũng đi thì sẽ không có ai bên cạnh hai ông bà. Dù sao thì chỉ cần có hộ tịch Phụng Nguyên sau này muốn chuyển đến đó cũng không mấy khó khăn, cộng với việc lại phải làm quen công việc mới ở Phụng Nguyên không bằng cứ làm việc ở nhà máy trước đã. Mà đã nghe tin đồn ở nhà máy, rất có khả năng vợ mình cũng được đề bạt.

- Anh cả, khả năng là trừ phi nói tập đoàn Vận chuyển tàu biển nhà họ Quách đóng cửa, nếu không lãnh đạo của Ủy ban nhân dân tỉnh sẽ không dám mạo hiểm thất hứa với nhà họ Quách đâu.

Phương Bân giải thích:

- Mà muốn Tập đoàn vận chuyển tàu biển nhà họ Quách đóng cửa, ha ha, sẽ rất khó đấy. Ít nhất còn khó hơn nhiều so với việc nhà máy Thiết bị cán ép Tần Tây đóng cửa nữa.

Qua thời gian, Phương Bân đã không còn là một thanh niên không biết gì cả đối với tập đoàn vân chuyển tàu biển nhà họ Quách.

Ông Phương vui mừng nhìn đứa con nhỏ của mình, lần này đi cùng Phương Minh Viễn một chuyến không phá bĩnh gì, lại còn làm bạn được với nhà họ Quách, việc này rất có lợi cho y sau này. Hóa ra cái thằng tiểu tử kia cứ tưởng chỉ biết dùng vũ lực, bây giờ cũng có vài phần dáng vẻ của người đàn ông trưởng thành.

- Đối với chú Út thì không quan trọng, hiện giờ chú ấy một lòng một dạ muốn mở quán ăn ở huyện Bình Xuyên, mà nếu xét về sự nghiệp của chú ấy thì việc quay về Phụng Nguyên sớm hay muộn cũng không sao cả.

Phương Minh Viễn nói.

- Tiểu Viễn, thế còn cháu? Cháu còn muốn ở đây đi học sao? Bằng không thì chuyển tới Phụng Nguyên học, ở đó trình độ giáo dục cao hơn.

Bà nội vẫn là quan tâm đến tương lai của Minh Viễn nhất.

- Bà nội, nếu cháu tới Phụng Nguyên, chi bằng đến thẳng thủ đô tìm ông Tô, để ông ấy chuyển học bạ của cháu vào trường ở thủ đô. Nền giáo dục ở đó không phải càng tốt hay sao?

Phương Minh Viễn kéo tay nói.

- Thằng bé này, như vậy mà giống nhau sao? Thủ đô rất xa, còn Phụng Nguyên lại không xa lắm, nếu cháu ở Phụng Nguyên, ông nội bà nội nhớ cháu, thì có thể đến chỗ chú Hai ở một thời gian, hoặc là cháu nhớ bà nội thì cuối tuần có thể bắt xe về thăm ông bà. Nhưng cháu lên thủ đô thì chỉ có nghỉ hè và nghỉ đông mới có thể về thăm ông bà.

Bà nội rất buồn, không muốn để cháu trai lên thủ đô, nhưng không còn cách nào khác, nếu so với thủ đô thì nền giáo dục thị trấn Hải Trang không bằng được rồi. Nhưng nếu đến Phụng Nguyên thì bà hy vọng có thể giữ cháu trai ở lại bên mình.

Phương Minh Viễn cười cười, vấn đề này thì hắn không nói gì.

- Bà à, thôi kệ nó đi, trong lòng cháu nó đã muốn đi, Phụng Nguyên thì làm sao có thể có thể tốt hơn thủ đô? Chim ưng giương cánh, tự nhiên là cần không gian lớn hơn để bay lượn. Hơn nữa kinh tế của gia đình ta bây giờ cũng không đến nỗi, bà nhớ Minh Viễn thì chỉ cần một đêm đi tàu là tới thủ đô rồi. Ở đó khoảng nửa tháng, chúng ta vẫn có thể chịu được mà.

Ông Phương hạ giọng an ủi bà. Ông cũng ủng hộ việc Phương Minh Viễn lên thủ đô. Chỉ có như vậy Minh Viễn mới được mở mang tầm mắt. Tỉnh Tần Tây sau thời Đường đã không còn là trung tâm chính trị của Hoa Hạ. Hiện giờ nơi đây chỉ còn một từ ‘lạc hậu’. Nếu chỉ ở đây thì e rằng sẽ không tốt cho tương lai của Phương Minh Viễn.

Kế tiếp, nghe Phương Bân nói Tô Ái Quân tham gia cổ phần trong quán ăn, ông Phương rất vui. Có Tô Ái Quân tham gia, thì còn có thế lực kế nhiệm nào dám ra tay với nhà họ Phương, nếu muốn cũng phải suy nghĩ nhiều rồi sau đó mới làm, cứ như vậy thì Phương gia vững chắc rồi.

- Việc này để cha đến chỗ Triệu Kiến Quốc nói, mọi người cứ yên tâm. Ông Triệu là người thông minh, chắc sẽ rất vui mừng thôi, không oán giận gì đâu.

Mà trong những ngày kế tiếp, Phương gia ai nấy đều bận rộn hẳn lên, vì Phương Bân chuẩn bị các thứ cho tiệm cơm ở Bình Xuyên.

Ngày cuối tuần, trong thị trấn có thông tin là Phó trưởng trấn Thành công chính thức bị mất chức, bị đưa tới sở cảnh sát. Còn tên Tôn Khoa, Tôn mập kia xét thấy y chỉ là tuân mệnh làm việc. Hơn nữa chưa có nhiều vết nhơ nên chỉ khai trừ y ra khỏi đội ngũ cán bộ nhân viên của chính quyền, trở thành một tên không công ăn việc làm ở thị trấn Hải Trang. Còn Triệu Quế Vinh thì theo lệnh của tân Chủ tịch huyện, tiếp nhận chức vụ của Thành Công, vượt qua vài tên phó trưởng trấn khác. Còn Bí thư thị trấn Hải Trang cũng bị huyện phê bình. Trong Đảng ghi một lỗi nặng.

Trong lúc nhất thời, Phương gia trở thành vô cùng nối bật trong thị trấn Hải Trang


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui