Chu Đại Quân không ngồi yên trong phòng làm việc, trong hơn nửa giờ qua , người đến hỏi han ngoài kia ngựa xe như nước nối liền không dứt. Bình thường phía trước này còn không có người đi ra, còn lúc này cứ một tí là có người vào, không có nổi một lúc yên tĩnh. So với ngày thường thực là khác một trời một vực, cách đó vài ngày, ở nơi này trừ khi có công vụ mới tìm đến ông ta, còn không thì cả ngày cũng không có ai.
Tuy mỗi người đến hỏi han cho rõ, rồi báo giờ công tác, tổng cộng cũng không mất vài phút, nhưng mọi người đều hiểu rõ, họ vì danh sách ba mươi người kia mà đến. Tuy nói rằng hôm qua các vị cục phó cục trưởng đập bàn, trừng mắt suốt nửa ngày, nhưng người ra cuối cùng vẫn là người nhà họ Phương. Họ đã nói rât rõ, phải qua được sự khảo hạch, tùy theo khả năng, không phải do cục cảnh sát định đoạt đâu. Tình hình như vậy, ý kiến của Chu Đại Quân tất nhiên không kém phần quan trọng, có lẽ nhờ ông ta nói một câu mà người cần việc còn có cơ hội. Cho nên những người này bất chấp tất cả, đến trước mặt Chu Đại Quân lăn lộn, để đến lúc đó có mở miệng nhờ vả cũng dễ hơn.
Chu Đại Quân cuối cùng không chịu nổi sự quấy nhiễu như thế, đóng cửa đi ra ngoài tìm mấy người Phương Minh Viễn. Mới đạp xe ra khỏi Cục cảnh sát chưa được mấy bước, một chiếc xe cảnh sát đã dừng trước mặt ông ta, rồi Tiểu Mã lái xe trong cục nhày xuống, nồng nhiệt nói:
- Cục trưởng Chu, ngài muốn đi đâu, tôi đưa ngài đi.
Chu Đại Quân ngạc nhiên nhìn cậu ta, trong Cục cảnh sát huyện Bình Xuyên, ngoại trừ mười chiếc xe cảnh sát thường trực, chỉ có cục trưởng và hai cục phó thường trực là có xe, còn tình hình chung là các cục phó ra ngoài cũng không lấy xe, trừ phi có việc gì, phải thông báo cho ban bố trí ô tô sắp xếp mới có thể có xe đi. Chu Đại Quân đến cục lâu như vậy, thường là đạp xe đạp ra ngoài, mà Tiểu mã này đúng là tài xế của phó cục trưởng thường trực.
Thấy Chu Đại Quân nghi ngờ, Tiểu Mã cười nói:
- Cục trưởng Chu, cục trưởng Quan nói, trong thời gian này, tôi đi theo ngài, nhất định phải bảo đảm được nhu cầu dùng xe của ngài.
Chu Đại Quân lập tức hiểu rõ, đây là tạo điều kiện cho mình công tác. Nếu Quan Duyệt Võ đã sắp xếp như vậy, Chu Đại Quân cũng không từ chối.
Khi bọn họ đi vào quán ăn Phương Gia, Phương Minh Viễn và Trần Trung đang từ quán ăn bước ra.
Chu Đại Quân vội vàng kêu Tiểu Mã dừng xe, gọi Phương Minh Viễn lên xe. Phương Minh Viễn tất nhiên không khách sáo với ông ta, lên xe.
- Muốn đi đâu, chú đưa cháu đi. Chu Đại Quân cười nói. Thì ra Chu Viên Triều tìm giúp được một nơi mở cửa hàng. Phương Minh Viễn cảm thấy huyện Bình Xuyên chung quy còn nghèo, ngoại trong thị trấn có mấy cửa hàng tạm được, còn lại chỉ giống các quán nhỏ bên đường trong đời sau, không nói đến diện tích quá nhỏ, cách bày trí cũng rất khó làm người ta vừa lòng.
Chu Đại Quân suy nghĩ một lúc lâu về vấn đề này. Muốn có được diện tích kinh doanh mà Phương Minh Viễn yêu cầu, các cửa hàng mặt tiền trong thị trấn đúng là không nhiều lắm.
- Minh Viễn, cháu có nghĩ đến việc thuê cửa hàng mặt tiền thương mại trung tâm thị trấn.
Chu Đại Quân chợt nhớ. Ông ta nghe nói tòa nhà ba tần trong trung tâm huyện đó, năm trước thua lỗ vô cùng nặng nề, còn thiếu nợ nhân viên gần một trăm ngàn tệ, hơn nữa trong kho còn đầy vật tư, nghe nói muốn gán nợ. Nếu Phương Minh Viễn có thể thuê lại nơi đó, thứ nhất là diện tích đủ lớn, thứ hai là nằm ngay trung tâm huyện, chẳng những giao thông thuận lợi mà lượng khách cũng lớn, chẳng phải vẹn cả đôi đường sao.
- Sao cháu lại không nghĩ tới chứ?
Phương Minh Viễn cười khổ nói.
- Bác Chu, cháu và chú út từng nói với họ muốn thuê hết ba tầng lầu ấy, kết quả bác có biết họ ra điều kiện thế nào không?
- Điều kiện gì?
Không chỉ Chu Đại Quân ảm thấy tò mò, ngay cả Tiểu Mã và Trần Trung ngồi phía trước cũng đang dựng lỗ tai lên.
- Chúng cháu hàng năm phải trả họ ba trăm ngàn tệ tiền thuê. Như vậy cũng được đi, tuy cháu có thiệt chút ít nhưng vẫn còn có đường sống.
Phương Minh Viễn tức giận nói:
- Vấn đề là họ yêu cầu cháu thu nhận tất cả mọi người, từ quản lý cho đến người dọn vệ sinh, không được sa thải người nào. Hơn nữa, tền lương của mọi người phải tăng từ 30% trở lên. Nhận hết toàn bộ, tiền của nhà cháu là rác sao? Bác Chu, bác có biết hiện giờ họ còn bao nhiêu nhân viên không? Gần bốn trăm người. Chỉ ba tầng lầu mà có gần bốn trăm người! Bình quân mỗi tầng có hơn một trăm ba mươi người. Ngay cả phó giám đốc đã có tám người!
- Hơn bốn trăm người?
Ba người kia không khỏi hít một hơi, số lượng này thật đáng kinh ngạc.
- Quản lý tầng của họ, nhân viên thu mua, nhân viên phòng, nhân viên hậu cần… tổng cộng có hơn một trăm tám mươi người, cứ như vậy tính xuống, nhân viên bán hàng thực sự ở tầng trệt hơn hai trăm người mới phù hợp, bọn họ nếu không lỗ mới là lạ.
Phương Minh Viễn cười nhạt nói.
- Lợi nhuận của trung tâm này hàng năm cũng không đủ trả lương. Hơn nữa, đáng giận nhất là chúng ta cần bao nhiêu người quản lý tầng như vậy làm gì? Các anh nếu có năng lực thật sự thì không thể để trung tâm thua lỗ được. Từ quản lý tầng đến người về sinh đều giữ lại, chúng cháu đưa nhân viên bán hàng tới làm gì?
Thật ra trong lời Phương Minh Viễn nói, trong trung tâm này có ít nhất ba mươi người ngồi chơi lãnh lương, vốn không cần đi làm.
Chu Đại Quân gật gù. Điều kiện như vậy quả là khắc nghiệt, coi nhà họ Phương là kẻ ngốc sao? Nếu nhà họ Phương đã trả tiền thuê, sao cái trung tâm này lại còn lợi dụng nhà họ Phương? Giữ lại nhân viên bán hàng còn hợp lý, nhưng giữ lại tất cả quản lý tầng, tài vụ, thu mua, hậu cần thì chẳng phải là nhà họ Phương trả tiền thuê, tiền lương, mà còn mời nguyên đám cũ tiếp tục kinh doanh sao? Khó trách Phương Minh Viễn vừa nhắc đến việc này đã nổi giận.
Trong lúc nói chuyện, xe đã đến nơi, họ xuống xe, Phương Minh Viễn gọi Chu Viên Triều lại. Chu Đại Quân và Chu Viên Triều lúc trước ở thị trấn Hải Trang cũng biết nhau, nhưng từ lúc Chu Đại Quân lên huyện đến nay không có qua lại.
- Cục trưởng Chu, hân hạnh được gặp.
Chu Viên Triều bước tới chào trước.
Chu Đại Quân tất nhiên cũng nói với ông ta vài câu khách sáo rồi mới nói chuyện chính.
- Chú Chu, chú nói nơi này hả?
Phương Minh Viễn nhìn xung quanh, đánh giá. Đúng là một căn nhà trệt bên đường cái, có vẻ lộn xộn, cũ nát, đường sá cũng lởm chởm, ổ gà. Một bên đường có một bức tường vây lại, dường như là nhà máy. Khoảng cách từ đây đến huyện hơi xa, giao thông cũng hơi kém, hoàn cảnh chung quanh cũng vậy, khiến người ta cảm thấy không vừa ý. Nếu nói khai trương ở đây, chỉ sợ phải lo thêm chuyện tu sửa nữa.
Chu Viên Triều bất đắc dĩ mà giơ tay nói:
- Minh Viễn, cháu gấp như vậy, lại muốn diện tích lớn, ngoại trừ cái phòng kho cũ phía ngoài, vốn không đạt được tiêu chuẩn của cháu. Chỗ này so sánh với bên kia tuy kém một chút, chú tìm không ra.
Mấy ngày nay, ông ta chạy khắp huyện, muốn tìm được một nơi vừa ý, thật sự không dễ dàng.
Tiểu Mã đứng một bên nghe vậy mắt bỗng sáng ngời, cậu ta thò đầu vào bên trong tường nhìn vào, bên trong thật ra cũng khá lớn, một bên là kho, chiếm một diện tích lớn, còn bên kia thật ra chỉ là một bãi đất trống, tận cùng bên trong là một dãy nhà trệt, còn có hai con chó.
Cậu ta ghé bên tai Chu Đại Quân nói nhỏ vài câu, Chu Đại Quân kinh ngạc nhìn cậu ta rồi suy tính, trên mặt không khỏi tươi lên.
- Cậu xác định là tốt hơn chỗ này?
- Tôi không nói vị trí và phương tiện giao thông tốt hơn, cái kho đó của tôi, lớn hơn cái bên trong này nhiều.
Tiểu mã vỗ ngực cam đoan.
- Chuyện thế này, tôi sao dám nói đùa với ngài? Nếu hỏng chuyện của cục, mỗi người đấm tôi một cái cũng làm tôi chết rồi.
- Tốt, tốt, tốt. Nếu nhà họ Phương thật sự thích nơi đó, tôi sẽ nói cục trưởng giành công đó cho cậu.
Vẻ vui mừng lộ rõ trên mặt Chu Đại Quân, Tiểu Mã cũng mừng rỡ không kém.
Phương Minh Viễn lúc này đã theo Chu Viên Triều đi vào, Trần Trung theo phía sau họ.
Phương Minh Viễn đánh giá bốn phía, càng xem càng không hài lòng. Phòng kho chỉ e là đã năm sáu mươi năm rồi, cũ nát không chịu nổi, nếu phải làm thì trước tiên phải sửa chữa một trận. Hơn nữa ở đâu toàn là đất trống, không có lấy một cây to, mưa xuống sẽ toàn là sình lầy, không mưa thì bụi đất mù mịt, thực tế không tốt chút nào, chỉ sợ giai đoạn đầu sẽ rất nhiều việc, vả lại, hoàn cảnh xung quanh cũng không làm hắn hài lòng.
Chu Viên Triều cũng nhìn ra ý nghĩ của Phương Minh Viễn, gượng cười nói:
- Nơi này cũng rẻ, giá cho thuê chỉ mười ngàn tệ một năm.
Phương Minh Viễn thở dài. Chuyện này không phải chỉ rẻ là được. Tiền thuê rẻ một tí, nhưng tập kết nhân lực vật lực lại rất phiền phức. Nếu thực sự chọn nơi này, không chỉ phải sửa bên trong, mà ngoài đường cũng phải sửa lại, ít nhất phải đảm bảo an toàn cho người đến mua sắm chứ!
Chu Đại Quân lúc này mới đến gần, ôm cứng Phương Minh Viễn nói:
- Anh Chu à, được rồi, chuyện này không ổn, tuy yêu cầu của Minh Viễn không cao, nhưng cũng không đến nỗi như vậy. Bác vừa mới nghe được có một chỗ, không chứng thích hợp cho cháu sử dụng, khẳng định là tốt hơn chỗ này, chúng ta cùng đi xem đi.
Lòng Phương Minh Viễn rung động, hỏi liên tiếp:
- Ở đâu? Diện tích là bao nhiêu? Có xây dựng sẵn không?
- Chệch về phía nam trung tâm thị trấn, trên đường đi trung tâm thương mại, khoảng cách cũng vừa phải, là kho của đồn cảnh sát chúng tôi, dùng để giữ tang vật. Diện tích hà? Cũng không rõ lắm, nhưng bác nghĩ vị trí và giao thông tốt hơn nơi này nhiều. Sao giờ chúng ta không không đi xem luôn đi? Anh Chu, cùng đi đi, đến trưa tôi mời cơm.
Chu Đại Quân vừa giúp Phương Minh Viễn ra ngoài, vừa đon đả với Chu Viên Triều.
Đây mới là sơn cùng thủy tận lại có đường, trong tuyệt vọng lại có hi vọng.