Trùm Tài Nguyên

Không thể không nói, Quách Lượng trang trí Du Thượng Nhân Gia này quả là lộng lẫy, nội thất phòng ốc khá tinh tế, hơn nữa còn theo phong cách Tứ Xuyên, ở đất Tần Tây này, đúng là khá hấp dẫn ánh mắt, còn để lại ấn tượng sâu đậm cho người tới. Chỉ có điều Phương Minh Viễn cảm thấy phòng này có hơi chút bày biện quá mức, bày một cái bàn tròn to và ghế dựa xung quanh, nên không còn nhiều chỗ để người đi lại xung quanh.

Hắn nhàn rỗi nhàm chán, ngồi gõ gõ tay vào tường phía sau, tạo thành một âm thanh trống rỗng. Phương Minh Viễn lập tức xác định, khẳng định đây không phải là tường gạch, hắn nhìn lại cẩn thận, giấu trong mặt trên của vách tường và trần nhà là một khe hở, loáng thoáng, mơ hồ truyền đến tiếng người nói ở cách vách.

Thực ra Quách Lượng đã cải tạo lại Du Thượng Nhân Gia này hai lần, vì kinh doanh phát triển quá nhanh, phòng cung không đủ cầu, cho nên khi tu sửa lại thì chỉ để lại ba gian phòng rộng để dành riêng cho lãnh đạo huyện dùng để tiếp khách, các phòng còn lại thì không dùng.

Như vậy trong tiệm còn lại bốn gian phòng, để về sau tiện thay đổi, nên tường của những gian phòng này không phải xây bằng gạch mà là dùng tấm ván gỗ, tuy rằng không thể hoàn toàn cách âm, nhưng cũng tạm được. Người bình thường chẳng ai để ý chuyện này, Chu Đại Quân đặt bàn cũng không sớm lại không nói chức vị, cho nên tiệm chỉ sắp xếp cho ông ta một gian phòng bình thường.

Sau khi gọi món, Tiểu Mã xin ra ngoài, không lâu sau liền quay trở lại ngay, trong phòng cũng không có người ngoài, gã nhỏ giọng nói với Chu Đại Quân:

- Chu cục trưởng, vừa rồi tôi đi ra ngoài tình cờ thấy hai người vừa tranh giành chỗ đỗ xe với chúng ta ngoài kia đang ở ngay gian phòng bên cạnh uống rượu với Giám đốc trung tâm thương mại Vương Đắc Bảo.

- Ngay gian bên cạnh sao?

Phương Minh Viễn thính tai, ngồi gần chỗ Chu Đại Quân và Tiểu Mã, tuy là nói nhỏ nhưng cũng nghe được rõ ràng, không kìm được hỏi:

- Cậu Phương, chính là chỗ phía sau cậu đó.

Tiểu Mã tự biết thân phận, không dám giống như Chu Đại Quân và Chu Viên Triều xưng hô là “Minh Viễn”, gọi ông chủ Phương thì dễ lẫn lộn với Phương Bân, gọi ông chủ nhỏ Phương sợ Phương Minh Viễn không thích, sau đó nghe Trần Trung gọi hắn là ‘cậu Phương’ liền biết ngay nên gọi thế nào.

Phương Minh Viễn lập tức áp tai vào vách tường nghe ngóng, âm thanh rất mơ hồ, rất khó nhận ra nội dung cụ thể. Chu Đại Quân thản nhiên cười nói:

- Tiểu Mã, cậu ra cửa xem, bảo mấy người đưa đồ ăn chờ một lát.

Lúc này, ở gian phòng bên cạnh có ba người đang ngồi chè chén. Trong đó đúng là có một người là Giám đốc trung tâm thương mại Vương Đắc Bảo, cũng chính là người mập mạp vừa rồi đứng tranh cãi với Phương Bân ở ngoài cửa của tiệm. Mà ngồi cùng với Vương Đắc Bảo chính là hai người trẻ tuổi vừa rồi đi ra từ xe Toyota. Bọn họ đến từ huyện Nghiêu, là hai anh em Tề Ái Quốc và Tề Vệ Quốc.

Cha bọn họ nổi tiếng giàu có trong huyện Nghiêu, dựa vào nghề bán đồ sứ. Đồ sứ gia truyền nhà bọn họ hiện giờ không chỉ tiêu thụ khắp nơi trong cả nước, thậm chí còn có thể nói là bán ra tận Hồng Kông. Nhà họ Tề có bốn con, chỉ có một cô con gái, trong đó đứa lớn nhất và đứa nhỏ nhất kế thừa sự nghiệp gia đình, còn hai anh em bọn họ thì không có hứng thú với nghề làm đồ sứ, bán đồ sứ, nên gia nhập vào làm ăn buôn bán, bọn họ nhận thầu quản lý một trung tâm thương mại lớn nhất huyện Nghiêu, một năm rồi, lợi nhuận cũng tương đối khả quan.

Vì thế hai người định bụng mở rộng kinh doanh. Đây không phải lần đầu hai người này đến huyện Bình Xuyên, đến vì muốn nhận thầu quản lý trung tâm thương mại huyện Bình xuyên, làm mô hình giống như trung tâm thương mại ở huyện Nghiêu mà phát triển lên.

- Ông chủ Tề, hai người biết vừa rồi tôi nhìn thấy ai không?

Vương Đắc Bảo gắp một miếng thức ăn với vẻ mặt dữ tợn, uống ngụm rượu, ra vẻ thần bí nói.

- Không biết Giám đốc Vương nhìn thấy ai?

Tề Ái Quốc thuận miệng đáp, Vương Đắc Bảo này quả thật sự là rất tham, cho đến hôm nay, hai anh em gã đã đưa cho y quà tặng tổng cộng không dưới mười nghìn tệ, vậy mà chuyện thuê trung tâm thương mại huyện Bình Xuyên còn chưa có tin tức gì chính xác, thật sự làm người ta thất vọng mà sinh ghét, đã thế tên đầu heo này vẫn ngồi trong này khoe khoang võ mồm, nếu không phải vì y là người có quyền quyết định quan trọng trong việc trung tâm thương mại, nếu không vì đang cần cầu cạnh y thì hiện tại Tề Ái Quốc đã phất tay áo bỏ đi, còn muốn đánh cho y một trận nên thân. Gã chỉ còn cách nện tay xuống ghế, để y hiểu được là gã phiền chán đến thế nào.

- Mấy ngày hôm trước có một thằng nhà quê tới, không ngờ cũng muốn thuê trung tâm thương mại của chúng ta, anh có biết y đòi điều kiện gì không?

Vương Đắc Bảo cười nói với vẻ mặt đắc ý.

Tề Vệ Quốc cố nén lại sự chán ghét trong lòng, cười đãi bôi nói:

- Thằng nhà quê thì có thể ra được điều kiện gì? Chỉ sợ giá trị của trung tâm thương mại này là bao nhiêu bọn họ cũng không biết được?

- Yes, yes, yes.

Trình độ tiếng Anh của Vương Đắc Bảo thật ra chỉ biết gật đầu là yes, lắc đầu là no học đươc từ con y, nhưng cũng không ngại khoe khoang trước mặt người khác.

- Thằng nhà quê ra giá trả tiền thuê trung tâm thương mại này của tôi một năm là ba trăm nghìn tệ, còn nói giữ lại tất cả nhân viên, tăng hai mươi phần trăm lương bổng, nếu không phải vì tôi đã hứa với các vị, thì điều kiện hậu hĩnh như vậy làm sao tôi lại không đáp ứng?

Vương Đắc Bảo cười tủm tỉm nói:

- Chúng ta cũng là chỗ bạn bè, quan hệ qua lại với nhau bao lâu, tôi thế nào cũng phải ưu tiên hai người chứ, có phải hay không?

Tề Ái Quốc và Tề Vệ Quốc khó tin nổi nhìn nhau ngơ ngác, tiền thuê một năm là ba trăm nghìn tệ! Còn giữ lại tất cả nhân viên ở trung tâm thương mại, còn tăng hai mươi phần trăm tiền lương! Vậy không phải là quá hời rồi sao? Chưa nói những mặt khác, chỉ cần đồng ý với giao dịch này, cũng có khả năng thu được lợi nhuận từ trung tâm thương mại!

Quyết định thuê cửa hàng mặt tiền của trung tâm thương mại Bình Xuyên không phải là do nhất thời hai người nảy lòng tham, mà là có trải qua điều tra rõ ràng.

Có thể nói trung tâm này nằm đúng đoạn đường hoàng kim của huyện Bình Xuyên, chẳng những giao thông thuận tiện mà lưu lượng khách qua lại cũng tương đối khả quan, theo lẽ thường mà nói, tuy rằng mấy năm nay phần lớn những trung tâm quốc doanh này do đủ loại nguyên nhân mà hiệu quả kinh doanh và lợi nhuận không tốt, nhưng như trung tâm thương mại huyện Bình Xuyên là hiếm thấy hiện giờ, hàng hóa tồn đọng một lượng lớn, trừ những nhân viên tuyến đầu thì còn lại đại bộ phận công nhân viên chức hậu cần từ năm trước đã chỉ có thể nhận sáu mươi phần trăm tiền lương, mà năm nay đến hiện tại là gần tháng năm, vẫn khất nợ một phần tiền chưa trả.

Nhưng thật ra, đối với nhóm quản lý như mấy người Vương Đắc Bảo thì chẳng những vẫn nhận đầy đủ tiền lương, mà còn được rất nhiều khoản trợ cấp. Tên đầu heo này còn thường xuyên dùng vốn lưu động mở tiệc chiêu đãi các cơ quan chính phủ một cách đương nhiên, dùng tiền cho lợi ích cá nhân của gã.

Có thể nói, toàn bộ lãnh đạo trung tâm thương mại đều giống như quả đào chin vậy, chỉ cần đâm một nhát, sẽ chảy nước ra ngay.

Công nhân viên chức của trung tâm thương mại thì rất nhiều, tổng cộng hơn bốn trăm năm mươi người, mỗi tháng phần lớn lợi nhuận của trung tâm đều là chi vào việc trả tiền lương cho bọn họ.

Theo như tính toán của anh em Tề Ái quốc, tổng số nhân viên trong trung tâm cũng không thể hơn trăm người! Thậm chí còn ép xuống khoảng tám mươi người, trong đó phải có ít nhất là tám mươi phần trăm là nhân viên tuyến đầu.

Tề Ái Quốc nhìn em gã ta với ý, tên kia đang ở đây nói hươu nói vượn, bịa ra một người không thể tồn tại, để khiến gã nghĩ là điều kiện của hai anh em gã chưa đủ. Nói cho cùng là muốn kiếm hời từ anh em gã thêm nữa, nên vì vậy hai người càng không nên bị rối loạn.

- Giám đốc Vương, có thể kể cho chúng tôi thêm các chi tiết cụ thể về thằng nhà quê này không? Có thể bỏ ra một khoản kinh phí như vậy đúng là một nhân vật lớn, anh em chúng tôi cảm thấy rất hứng thú.

Tề Ái Quốc nâng chén rượu lên kính Vương Đắc Bảo một chén.

Vương Đắc Bảo cười ha hả, y nói chuyện này chính là để cho anh em nhà họ Tề một áp lực lớn hơn nữa, trung tâm thương mại huyện Bình Xuyên hiện giờ đã thành nề nếp khó sửa, không tiến hành cải cách hoàn toàn thì khó có thể phục hồi được, mà muốn hoàn toàn thay đổi có nghĩa là phải có quan hệ với cấp trên và có nguồn vốn ban đầu lớn.

Hiện giờ tài chính huyện Bình Xuyên đã hoàn toàn vô lực làm chuyện này. Cơ quan tài chính huyện đã chuyển cho trung tâm thương mại hơn một trăm nghìn tệ, có thể nói, nơi này đã bị vắt kiệt triệt để, chỉ sợ sau này trung tâm thương mại sẽ dần dần mà suy tàn. Mấy ngày qua, y không ngừng mở tiệc chiêu đãi các cơ quan chính phủ, chính là vì muốn bản thân được điều động từ quản lý trung tâm thương mại đi đến làm ở một xí nghiệp khác, hôm nay đã có triển vọng rồi.

Nhưng trước khi đi, y còn muốn làm một việc cuối cùng, cũng là vớt nốt chút béo bở cuối cùng, đó là cho thuê lại trung tâm thương mại, thứ nhất là có thể ở giữa kiếm lời, thứ hai là cũng coi như một chiến tích cho bản thân phải không?

Còn anh em Tề Ái Quốc chính là đối tượng y đã lựa chọn để chuyển nhượng. Tuy rằng huyện Nghiêu và huyện Bình Xuyên ở cạnh nhau, nhưng nói chung vẫn coi là người bên ngoài, đối với tình hình nội bộ trong huyện Bình xuyên sẽ không nắm rõ bằng y là ‘rắn địa phương’, rất nhiều chuyện sẽ phải trông cậy vào y, nhưng Phương Bân thì không như vậy

Tuy rằng lúc đó y tỏ ra ngạo mạn không thèm nghe Phương Bân tự giới thiệu, nhưng biết anh ta là người địa phương, sau khi tiếp quản trung tâm thương mại, chẳng những không mò được chút béo bở nào, hơn nữa y cũng sợ thời gian trôi qua, lại bị Phương Bân phát hiện ra gì đó, chẳng phải là ăn trộm gà không được còn mất cả thóc mồi sao! Cho nên mới làm bộ coi anh ta là loại người không đủ khả năng nhận thầu.

Vương Đắc Bảo đương nhiên là không có khả năng nói rõ với anh em nhà họ Tề, ngay cả tên của Phương Bân y còn không nhớ rõ, khoát tay ngăn lại nói:

- Đừng nói nữa, nói đến cái thằng nhà quê đầy ghê tởm ấy làm gì, dáng vẻ trông rõ là quê mùa, tôi đã từ chối y rõ ràng rồi mà còn giằng co. Vừa rồi tình cờ gặp ở ngoài cửa tiệm, vậy mà không biết xấu hổ còn tiếp cận người ta, còn nói cái gì là thương lượng một chút, thật sự là làm người ta chán ghét! Tuy nhiên nói thật là không vì hai anh em anh thì tôi chắc chắn sẽ đồng ý với y.

Vừa mới nói tới đây, cửa phòng đột nhiên bị một người đạp bật ra, sau đó bồi thêm một tiếng phẫn nộ hết sức:

- Vương Đắc Bảo, ngươi ra đây cho ta!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui