Trùm Tài Nguyên

Tâm lý của Asohon Kagetsu biến đổi khiến mọi người ở đây nhận thấy rõ ràng. Miyamoto, Muto và Phương Minh Viễn đều không ngờ, cán bộ lừng lẫy đại danh có nhiều các quan hệ xã hội của Tuần san thiếu niên này lại ở lại thị trấn Hải Trang, không ngờ là không phải vì thay Tuần san thiếu niên lôi kéo Phương Minh Viễn mà là vì có dụng ý bí mật riêng.

Miyamoto nhìn thẳng Asohon Kagetsu với ánh mắt đầy khiêu khích, ông ta hy vọng người phụ nữ này có thể biết khó mà lui, sau chuyện này ngoan ngoãn rời khỏi thị trấn Hải Trang quay về Nhật Bản, không tiếp tục ở bên cạnh Phương Minh Viễn nữa.

Từ xưa đến nay, Hoa Hạ và Nhật Bản đều có một câu ngạn ngữ tương tự nhau, đó chính là anh hùng khó qua được ải mỹ nhân. Không biết đã có biết bao nhiêu thiên tài nổi danh và người mạnh đã bị quật ngã trước mỹ nhân. Khi Phương Minh Viễn ký hợp đồng, Miyamoto cũng hy vọng sau này hắn không giẫm lên vết xe đổ như vậy, thì bất kể là Công ty cổ phần Enics hay là Nguyệt san thiếu niên hay chính ông ta cũng đều bị tổn thất lớn. Miyamoto hiện giờ đã ở cái tuổi trung niên, gặp được một cơ hội như vậy cũng rất khó, tự nhiên không thể để cho người khác phá hoại giữa chừng được.

Trong lòng Miyamoto vẫn rất bất an, lo lắng về Asohon Kagetsu, ông ta biết rõ một cậu thiếu niên mười bốn tuổi là đang ở thời điểm vô cùng hiếu kỳ đối với người khác phái, cho dù là một nước quản thúc quan hệ nam nữ rất nghiêm khắc như Hoa Hạ cũng vậy. Tuy rằng tuổi của Asohon Kagetsu và Phương Minh Viễn cách nhau khá nhiều, nhưng cô gái hơn hai mươi tuổi này vẫn đang ở thời hoàng kim, ở lứa tuổi có sức hấp dẫn mạnh nhất, đối với mấy cậu thanh niên mới lớn lại càng có lực hấp dẫn cao hơn.

Mà dựa theo trình độ thuần thục của phụ nữ Nhật Bản trong các mối quan hệ khác giới khiến ông ta lo lắng Asohon Kagetsu sẽ lấy sắc đẹp của mình để hấp dẫn Phương Minh Viễn, cho dù không lôi kéo về phía Tuần san thiếu niên thì cũng có thể vì chuyện tình cảm mà ảnh hưởng đến khả năng sáng tác vài năm, có khi là hủy đi cả một thiên tài. Thủ pháp chính mình không đạt được thì cũng không cho đối thủ có được này cũng không hiếm thấy ở Nhật Bản.

Ông ta làm sao nghĩ được là Phương Minh Viễn thực ra là người từng trải, ở kiếp trước hắn đã sớm trải qua nhiều chuyện tình yêu, đã trở nên thành thục, đừng nói là Asohon Kagetsu, cho dù là mỹ nhân cao cấp Nhật Bản cũng khó mà làm gì được hắn, đừng nghĩ rằng chỉ dựa vào đôi mắt quyến rũ, tài ăn nói hấp dẫn gợi ý để lấy được thứ gì từ hắn là chuyện mơ mộng hão huyền, hơn nữa nếu các cô có được gì thì cũng phải trả cái giá không rẻ.

Asohon Kagetsu làm sao không hiểu rõ ý của Miyamoto, cười nói một cách quyến rũ:

- Thực ra phải chúc mừng ông Miyamoto và cậu Phương, hợp tác toàn vẹn hai bên, không thể tốt hơn.

Miyamoto không khỏi ngạc nhiên, không ngờ Asohon Kagetsu lại nói như vậy, xem chừng dáng vẻ cũng thành tâm thành ý. Phương Minh Viễn cũng chỉ liếc mắt nhìn Asohon Kagetsu một cái mà không nói gì.

Lúc này các loại thức ăn đã được bày lên nhiều vô kể, trong đó tự nhiên là sẽ có món ăn át chủ bài của nhà họ Phương là món bánh canh đầu cá. Hơn nữa, vì ăn mừng khai trương tiệm mới, Phương Minh Viễn còn cố tình bỏ thời gian nhớ lại mùi vị của vài món ăn ngon hắn từng ăn ở kiếp trước, những món có cách làm không phức tạp lắm rồi để cho nhóm đầu bếp luyện tập nhưng món ăn mới này trong vòng nửa tháng, cam đoan là ngày khai trương sẽ đem ra cho mọi người thưởng thức.

Mọi người tạm dừng nói chuyện, mắt hướng về phía đồ ăn. Mấy người Asohon Kagetsu sẽ không nói gì vì bọn họ cũng không quen với đồ ăn Trung Quốc cho lắm, nên không có quyền nói. Còn Mã Vĩnh Phúc thì có chút kinh ngạc, bàn đồ ăn này có không ít những món mà bọn họ chưa từng ăn thử. Khẩu vị của bọn họ cũng không tệ, một tiệm cơm thường trong huyện mà làm được đến trình độ này thì quả là khó.

- Tình Nhi, nếm thử kẹo que hấp này nhé.

Phương Minh Viễn cầm một cây kẹo que hình thịt viên lên.

- Ở phố huyện thâm sơn cùng cốc này chẳng lấy đâu ra thứ gì tốt để chiêu đãi chị Thu Hạ cả, chị thông cảm nhé.

Phương Minh Viễn thấp giọng nói với Vu Thu Hạ. Ở kiếp trước hắn cũng biết người Hồng Kông ăn uống rất ngon.

Chỗ thức ăn này quả thực là rất tinh tế, đối với mấy người Mã Vĩnh Phúc, chỗ đồ ăn trước mắt này đủ loại đa dạng, mùi vị độc đáo, nhưng đối với Vu Thu Hạ thì e rằng nhìn cũng chưa lọt vào tầm mắt. Tuy nhiên cũng không có cách nào khác, kiếp trước hắn cũng chỉ ngẫu nhiên đi ăn ở khách sạn vài lần, còn ở đây nguyên liệu để chế biến là hắn phải tự mua lấy, chi phí khá tốn kém, khó mà thực hiện được.

Vu Thu Hạ nhã nhặn thấp giọng đáp lại:

- Minh Viễn, giữa chị em mình có gì mà phải để ý chuyện nhỏ nhặt này, ăn cái gì không quan trọng, quan trọng là cùng ai ăn, em chắc cũng hiểu đạo lý này mà.

Phương Minh Viễn giơ ngón tay cái làm hiệu với câu nói của Vu Thu Hạ

- Đúng!

- Minh Viễn, theo như vừa rồi em nói thì có phải công ty mới thành lập kia em cũng có cổ phần, và tiền góp cổ phần sẽ được trừ vào thu nhập của em không?

Vu Thu Hạ nhẹ giọng hỏi han.

Phương Minh Viễn gật đầu như thể chẳng có gì phải giấu diếm, mình không nói thì theo năng lực của Vu Thu Hạ thì thế nào cũng điều tra ra được.

Khuôn mặt xinh đẹp của Vu Thu Hạ tỏ ra giận dữ, lấy tay chỉ vào trán Phương Minh Viễn oán hận nói:

- Nếu thiếu tiền sao không nói với chị một tiếng, hai mươi triệu Yên Nhật này chị không coi là cái gì, nợ chị so với nợ người ngoài chẳng phải tốt hơn sao.

Càng hiểu biết Phương Minh Viễn, Vu Thu Hạ lại càng yêu thích thiếu niên này. Tình Nhi hiện tại cũng chưa có anh chị em gì, tuy là có anh chị em họ nhưng đối với Vu Thu Hạ bọn họ thật chướng mắt, chỉ vì tài sản thừa kế sau này nên trong nhà họ Quách cũng có vài người tỏ ra thân mật khăng khít.

Vậy mà thiếu niên này cho dù thấy mình có khả năng giúp đỡ nhưng vẫn tự lực cố gắng làm, vậy thì sao không giúp đỡ hắn tiến nhanh hơn coi như là giúp chính mình và Tình Nhi có được một trợ thủ đắc lực. Qua một thời gian quan sát, Vu Thu Hạ đã khá vừa ý với phẩm hạnh của Phương Minh Viễn.

Phương Minh Viễn nhìn thoáng qua, mọi người đều bận thưởng thức đồ ăn trên bàn nên cũng không để ý câu chuyện của hai người, nhưng trong lòng Phương Minh Viễn rất rõ mấy người tinh ý kia làm sao mà bỏ qua câu chuyện của hai người được:

- Chị Thu Hạ, nơi này không phải chỗ để nói chuyện, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé.

Vu Thu Hạ cũng biết nơi này thực sự không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, chỉ có điều không làm như vậy thì sự tức giận hờn dỗi trong lòng cô không có chỗ nào trút ra. Thằng nhỏ này không ngờ thà nợ người Nhật Bản chứ không chịu nợ mình, thật là kỳ cục.

- Được rồi, lát nữa sẽ trị em đến nơi đến chốn.

Cô lại dùng ngón tay thon dài, chọc chọc vào trán Phương Minh Viễn rồi mới chịu buông tha.

Ngồi ở phòng ngay cạnh là mấy người Lý Đông Tinh, còn có một đám vừa vội vàng tới sau đó, trong đó có Bí thư huyện ủy - Quách Thiên Phóng, mấy vị Phó bí thư, lúc này họ đang ngồi vào bàn ăn chất đầy thức ăn bốc khói nghi ngút.

Lý Đông Tinh cũng có hơi buồn bực vì diễn viên chính Phương Minh Viễn của buổi khai trương tiệm ăn Phương gia mới này, đã bị mọi người cuốn lấy, khiến ông ta trở thành vai phụ, Phương Minh Viễn vẫn đang ở phòng bên cạnh tươi cười. Mã Vĩnh Phúc thì không phải nói, người ngoại quốc như Asohon Kagetsu thì một Chủ tịch huyện nho nhỏ như ông ta chẳng dám chọc vào, lại càng đừng nói đến Vu Thu Hạ.

Tuy là buồn bực nhưng trong lòng Lý Đông Tinh cũng rất hưng phấn, ngồi cũng bàn có Tô Ái Quân, có thể kết bạn với con trai của Bộ trưởng Bộ Đường sắt tương lai, có thể nói là một việc tốt, thông qua chuyện ngày hôm nay, ông ta càng hiểu biết thêm về Phương Minh Viễn, tuổi còn nhỏ mà không ngờ đã kết quan hệ được với toàn cán bộ cao cấp, mà theo như vừa rồi thì quan hệ giữa hai bên còn tương đối chặt chẽ, đối với sự phát triển của nhà họ Phương ở tỉnh Tần Tây sau này không thể nghi ngờ gì là sẽ có sự giúp đỡ lớn. Hơn nữa nhà họ Phương phát triển càng mạnh ở tỉnh thì càng giúp con đường làm quan của ông ta tốt hơn.

Nhất là sau khi biết được thân phận của Vu Thu Hạ, trong lòng Lý Đông Tinh lại càng kích động không ngừng. Chính tai ông ta nghe Phương Minh Viễn nói có mở công ty ở Hồng Kông, họ chiếm không ít cổ phần trong đó, công ty ở Hồng Kông chính là công ty con của Tập đoàn vận tải đường thủy Quách Thị. Như vậy chẳng phải chính là Tập đoàn vận tải đường thủy Quách Thị đến huyện Bình Xuyên, đây chính là một loại chiến tích hạng nhất.

Ở trung ương có Bộ trưởng Tô Hoán Đông, ở tỉnh có Chủ nhiệm Mã Vĩnh Phúc và Giám đốc sở Dương Quân Nghĩa, ở Hồng Kông thì có Tập đoàn vận tải đường thủy Quách Thị, có thể nói căn cơ của nhà họ Phương đã không thể coi thường. Lý Đông Tinh lại càng thêm kiên định về việc mình và nhà họ Phương liên kết sẽ có thể cải tạo kinh tế của huyện, nếu có thể tranh thủ thêm đầu tư từ Nhật Bản lại càng tốt hơn.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Lý Đông Tinh không kìm nổi, lộ ra một nụ cười.

Quách Thiên Phóng cũng hơi có chút buồn bực và phiền não, bởi vì ông ta được người ta báo cho mới biết Mã Vĩnh Phúc một mình đến quán ăn Phương gia chúc mừng, vì thế nên lúc này mới lôi kéo thêm mấy vị Phó bí thư huyện ủy vội vã tới. Ai ngờ ngay cả Chủ tịch cũng có ở đó, đến giờ vẫn chưa có cơ hội nói gì với Mã Vĩnh Phúc.

Chuyện thế này làm sao lại không làm nhân vật số một ở huyện Bình Xuyên cảm thấy vô cùng buồn bực được. Đồng thời ông ta cũng thầm kinh hãi thế lực tiềm ẩn của nhà họ Phương, chỉ là khai trương một tiệm cơm ở huyện mà không ngờ có thể kinh động đến đông đủ cán bộ tỉnh, tự mình đi ô tô cả trăm dặm đến đây ăn mừng, bởi vậy có thể thấy ảnh hưởng to lớn của nhà họ Phương ở tỉnh.

Ban đầu ông ta còn tưởng nhà họ Phương mượn danh Lý Đông Tinh để khuếch trương tiệm cơm đến huyện Bình Xuyên. Hơn nữa ông ta còn nghe nói nhà họ Phương còn định mở một trung tâm thương mại ở huyện, hơn nữa trả tiền lương khá cao thuê người nhà của những chiến sĩ đã hy sinh vì nước, trong lòng ông ta cho rằng nhà họ Phương mượn danh nghĩa này để tạo danh tiếng ở huyện Bình Xuyên, để người dân huyện chú ý, rồi sau này khi trung tâm thương mại đã đi vào ổn định có thể tìm cớ nào đó sa thải toàn bộ số người này.

Thực ra nói cho cùng Quách Thiên Phóng không có cảm tình với những xí nghiệp tư nhân và kinh tế tư bản, ông ta nghĩ một nước theo chủ nghĩa xã hội khoa học làm sao để loại người ác ôn như thế này xuất hiện được.

Nhưng những xí nghiệp quốc doanh hiện giờ quá xuống dốc rồi, không có cách nào khác. không phải ông ta không cố gắng những những xí nghiệp này thua lỗ càng nhiều thì tổn hại càng lớn, đến tình trạng như hiện tại thì ông ta cũng bó tay rồi, cho nên sau khi Lý Đông Tinh vào làm ở huyện, Quách Thiên Phóng liền phó mặc chuyện kinh tế này cho Lý Đông Tinh.

Nhưng giờ xem ra, thực lực của nhà họ Phương hùng hậu hơn xa so với tưởng tưởng của ông ta, mặc dù ông ta nhìn nhà họ Phương không vừa mắt nhưng cũng không thể thể hiện ra rõ ràng, nếu không chỉ sợ ngay cả vị trí của mình cũng không giữ được.

Hơn nữa hiện giờ Quách Thiên Phóng cũng tin lời Lý Đông Tinh, kết giao với nhà họ Phương để chấn hưng kinh tế của huyện không phải là lời nói suông. Có Tập đoàn vận chuyển đường thủy Quách Thị ủng hộ, như vậy không phải huyện muốn thay đổi tình trạng kinh tế sẽ dễ dàng hơn sao.

Làm sao ông ta lại không đoán được như Lý Đông Tinh để kết giao quan hệ với nhà họ Phương, ít nhất sẽ không khiến mình bị động như ngày hôm nay.

Nhưng thật ra địa vị của Quan Duyệt Võ và Chu Đại Quân trong Cục cảnh sát với mấy người Mã Vĩnh Phúc còn có trung gian là mấy người Lý Đông Tinh và Quách Thiên Phóng, nếu có thể gia nhập với mấy người này sao họ lại không muốn. Thứ hai là Chu Đại Quân, Cục cảnh sát và nhà họ Phương hợp tác khiến các ban ngành trong huyện cũng gần thêm một bước với nhà họ Phương.

Thế lực nhà họ Phương càng mạnh, tài chính càng hùng hậu thì bọn họ lại càng được lợi. Cho nên họ ăn bữa cơm này rất vui vẻ, nếu không phải vì hơn nữa bộ máy của huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện ở ngay gian kế bên thì e rằng đã sớm uống rượu tưng bừng.

- Kể cả Giám đốc sở Dương Quân Nghĩa, người lãnh đạo trực tiếp của chúng ta, cũng là tự mình đến đây, nên sau này chúng ta phải chú ý đến an toàn của tiệm cơm Phương gia, phải chú ý để không này sinh sự việc gì, đến lúc đó mọi người đều có trái cây ăn.

Quan Duyệt Võ cười ha ha nói.

Chẳng có ai là ngốc cả, thấy được cảnh tượng ngày hôm nay còn không cảm thấy đây đúng là một nơi không nên đụng vào, không thì cũng chỉ là tự tìm chuyện mất mặt, không có chỗ kêu oan.

- Xin mời Bí thư Quách, Chủ tịch huyện Lý, Chủ nhiệm Mã và Giám đốc sở Dương.

Bên ngoài truyền đến tiếng nói của Phương Minh Viễn.

Mọi người vội vàng đứng dậy nhìn người đi ra trong ánh mắt hâm mộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui