Trùm Tài Nguyên

Trung tâm thương mại huyện sẵn lòng lấy năm trăm nghìn tệ tiền hàng siêu thị Carrefour với giá bằng 80% giá niêm yết của chợ, mà chỉ giới hạn đồ điện gia dụng, hàng tiêu dùng, và những hàng hóa bán chạy khác. Nếu như bình thường với cái giá này của gã cũng xem như tạm được. Phương Minh Viễn coi như một đơn hàng mua sỉ lớn thôi, nhưng cái giá này với thời điểm hiện nay thì quả là ức hiếp người quá đáng. Hàng hóa bây giờ giống như con gái hoàng đế không lo ế, bầy ra giá hàng bao nhiêu bán hết bấy nhiêu, đừng nói là giảm giá 20%, nếu tăng giá lên 10 hoặc 20% cũng tuyệt đối không lo đầu ra. Nói cách khác thì Vu Đắc Thủy chỉ cần tuồn hàng qua tay một lần là đã kiếm được ít nhất là một trăm nghìn nhân dân tệ tiền lợi nhuận.

Còn đối với đề nghị của Phương Minh Viễn, Vu Đắc Thủy trầm ngâm nửa ngày mới đồng ý trợ giúp cho ba mươi nhân viên thu ngân, hơn nữa còn yêu cầu những nhân viên thu ngân này trong thời gian làm việc ở siêu thị Carrefour phải được hưởng đãi ngộ giống với nhân viên chính thức của chợ. Thật ra điểm này cũng không vấn đề gì, Phương Minh Viễn cũng không định kiếm chác gì từ những nhân viên thu ngân này, nhưng so với tên sư tử há miệng trước mặt Vu Đắc Thủy này thì cũng thật là bủn xỉn. Một trăm nghìn tệ lợi nhuận Phương Minh Viễn nhường lại so với sự trợ giúp cỏn con này thực sự là có phần không thoải mái.

Phương Minh Viễn cười nói:

-Giám đốc Vu, vụ giao dịch lớn như thế này tôi không thể tự mình quyết định được, đợi tôi về bàn bạc cùng ông nội và chú út đã rồi sẽ trả lời ông sau.

Vu Đắc Thủy cười ha hả rồi gật đầu lia lịa nói

-Không sao, không sao, ý kiến của ông chủ tiểu Phương cũng đúng thôi, tôi ở đây đợi tin tốt lành của cậu. Chỉ cần chúng ta kí hợp đồng chính thức, ba mươi người của tôi lập tức sẽ được đưa tới.

-Giám đốc Vu, vậy tôi xin cáo từ!

Phương Minh Viễn cùng Trần Trung rời khỏi phòng giám đốc

Một lúc lâu sau, Vu Đắc Thủy đứng trên lầu nhìn hai người Phương Minh Viễn và Trần Trung đã lên xe, lúc này mới đứng đối diện buồng xép mà gọi:

-Ra đi thôi, họ lên xe đi rồi.

Từ trong buồng xép lúc này bèn bước ra một người, chính là Quách đầu to, Quách Lượng, người mà đã từng có xích mích với nhà họ Phương.

Quách Lượng khẽ chau mày ngồi xuống đối diện với Vu Đắc Thủy

-Lão Vu này, tôi thấy việc này e là không ổn, tôi cứ có cảm giác thằng ranh này ưa mềm chứ không ưa cứng, anh làm như vậy sợ là làm hắn không phục.

Vu Đắc Thủy không cho là đúng bèn lắc đầu nói:

-Đầu to à, vì đơn hàng này tôi đã nói qua với mấy vị lãnh đạo huyện, họ Phương nhà hắn có lãnh đạo tỉnh ủy, giám đốc sở cảnh sát, chủ tịch huyện Lý Đông Tinh chiếu cố, nhưng bọn họ kiểu gì cũng phải chăm chút tới tình hình trong huyện chứ. Nhà họ Phương của hắn miệng rộng ăn hết thịt, chúng ta uống ngụm canh thôi mà? Chả nhẽ bọn chúng muốn độc chiếm hết? Hiện giờ cả cái trung tâm thương mại huyện mục nát hết rồi, nếu không phải phong trào tranh mua này đến bất thình lình, e là trong tay tôi cũng chả có nổi đến mười nghìn tệ, tiền lương tháng sau của công nhân viên không biết phải lấy ở đâu ra. Trên huyện còn không nhân cơ hội này mà giúp trung tâm thương mại tăng thêm thu nhập sao? Hơn nữa, Lý Đông Tinh chẳng thèm quan tâm tới ý kiến của người khác, nhưng cũng phải nể mặt bí thư Quách một chút chứ.

Quách Lượng lắc đầu, với vị chú bác họ hàng xa này hắn không mấy tin tưởng cho lắm. Tuy nói trong vài năm gần đây, Quách Thiên Phóng loáng thoáng giúp đỡ y chút ít, nhưng trong lòng Quách Lượng hiểu rất rõ, Quách Thiên Phóng không tán thành lối sống hiện giờ của y, cũng bởi vì hiện giờ việc ác y làm vẫn chưa lộ ra, nếu không vị chú bác họ xa này chắc chắn sẽ không tha cho y. Vì thế Quách Thiên Phóng liệu có ủng hộ ý kiến của mấy người Trương Lực trong cuộc họp hay không, trong lòng y cũng không chắc chắn cho lắm.

-Đầu to, tôi hỏi anh, bên kia đã liên hệ được chưa?

Vu Đắc Thủy nghiêm túc hỏi,

-Đơn hàng này, nhiều nhất cũng chỉ có được 20 đến 30%, chúng ta có thể bán chuyển tay, nhưng dù có là vậy đi chăng nữa thì cũng đã là một khoản tiền lớn khoảng hơn một trăm nghìn tệ, anh phải tìm một đối tác thật tin tưởng và giao đủ toàn bộ tiền mặt, tôi không cho khất nợ được đâu.

Quách Lượng xoa xoa cái đầu trọc của mình, cười hỉ hả:

-Lão Vu à, cái này anh không phải lo lắng, chỉ cần anh lấy đủ số hàng ghi trong hóa đơn, tôi cam đoan là sẽ giao dịch trực tiếp và một tay đưa tiền một tay nhận hàng! Tuyệt đối không khất nợ dù chỉ một xu. Hơn nữa bên kia cũng nói trước là đồng ý mua hàng với giá cao hơn giá bán hiện nay của thị trường Bình Xuyên 30%. Hê hê, lão Vu à, vụ chuyển tay này thế là ông đã có mười mấy nghìn tệ lặng lẽ đút túi rồi.

Vu Đắc Thủy cười đắc ý:

-Đầu to, cậu yên tâm, phần của cậu cũng không chạy đi đâu được! Cả hai bên cậu đều có phần, vụ mua bán này cậu kiếm cũng không ít mà!

-Chủ tịch Lý, ông nói lại xem nào?

Quách Thiên Phóng cảm tưởng tai mình bị ảo giác. Dù gì đi nữa, ông ta cũng là nhân vật có tiếng trong huyện Bình Xuyên, vừa nãy cũng có nói số tiền cụ thể sẽ đưa cho nhà họ Phương đâu, hai bên nếu như tán thành hiệp nghị, đồng ý chuyển nhượng được thì là tốt nhất, nếu không đồng ý, bề ngoài cũng nên chuyển nhượng một ít, coi như nể mặt mình cũng được thôi. Tuy nói, thằng cháu họ xa Quách Lượng đích thân đến, thỉnh cầu ông ta ra mặt để thúc đẩy việc này, nhưng Quách Thiên Phóng vẫn cảm thấy việc này mình không nên nhúng tay quá sâu thì tốt hơn. Đợt tranh mua hàng đến đột ngột lần này đã mang lại cho hắn quá nhiều bất ngờ rồi, ông ta không muốn chỉ vì một người nào đó mà dẫn đến càng nhiều bất ngờ hơn nữa. Vì vậy hôm nay ở trong cuộc họp, dù có đề nghị của Trương Lực và cục trưởng cục thương nghiệp, kết luận cuối cùng mà ông ta đưa ra vẫn đầy tính thao tác. Nhưng ông ta không ngờ được rằng, đã như thế rồi mà Lý Đông Tinh vẫn cự tuyệt một cách thẳng thừng.

--Bí thư Quách, tôi không đồng ý với ý kiến của ông!

Lý Đông Tinh lặp lại một lần nữa, các vị lãnh đạo huyện lúc này mới tỉnh lại sau cơn kinh ngạc, ánh mắt nghi hoặc quét qua quét lại nhìn hai người. Từ sau khi nhận chức chủ tịch huyện Bình Xuyên, tuy rằng tương đối cường quyền, nhưng đối với Quách Thiên Phóng thì ngoài mặt vẫn duy trì sự tôn trọng phải có. Còn Quách Thiên Phóng cũng không nhúng tay quá nhiều vào sự vận chuyển của bộ máy chính phủ huyện, có thể nói cho đến nay, hợp tác giữa hai vị này cũng khá ổn, lẽ nào hôm nay chỉ vì nhà họ Phương mà hai bên lại xích mích với nhau?

Sắc mặt Quách Thiên Phóng lập tức sầm xuống, giọng lạnh như băng:

-Chủ tịch Lý, tại sao ông lại không đồng ý?

Một nhân vật quyền uy sao có thể nhẫn nhịn người khác tát thẳng vào mặt mình như vậy.

-Lí do rất đơn giản! Nếu làm như vậy sẽ chỉ làm cho thời gian ứng cứu khẩn cấp của chúng ta càng thêm ngắn lại!

Lý Đông Tinh coi như không nhìn thấy khuôn mặt sa sầm của Quách Thiên Phóng,

-Hàng tồn của nhà họ Phương hiện giờ, tôi lúc nãy cũng đã nói qua, vẫn có thể duy trì được từ ba tới bốn ngày, cũng có nghĩa là trong ba bốn ngày này nếu chúng ta vẫn không tìm được đủ nguồn hàng, hoặc không bình ổn lại được phong trào tranh mua này xuống, vậy thì sau đó sẽ phát sinh cái gì, tôi nghĩ các vị ở đây trong lòng ai cũng đều rõ cả. Huyện Nghiêu có lẽ chính là vết xe đổ của chúng ta! Nhưng chỉ cần ngày nào mà siêu thị Carrefour còn hoạt động bình thường, người dân vẫn còn chút hi vọng thì cục diện của huyện sẽ không trở nên không thể cứu vãn nổi. Nếu như nhà họ Phương chuyển nhượng một số bộ phận hàng hóa sang trugn tâm thương mại huyện, số hàng hóa này cũng sẽ đưa lên để bán, chúng ta không vội tính đến chuyện làm như vậy sẽ làm nhà họ Phương giảm đi bao nhiêu lợi nhuận, sẽ làm nhà họ cảm thấy ghê sợ ra sao trong khi đến nay vẫn không tăng giá bất kì mặt hàng nào. Tôi chỉ muốn hỏi một câu rằng, nếu làm như vậy kết quả là thời gian để chúng ta ứng biến chỉ còn lại hai ngày thậm chí có thể là một ngày, bí thư Quách, ông còn muốn kiên trì nữa không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui