Trùm Tài Nguyên

âm Liên và Lâm Dung khuôn mặt giống nhau như đúc, nhìn qua các nét trên khuôn mặt đều thấy hai chị em họ đều xinh đẹp. Mắt long lanh như nước, làn da trắng hồng, dưới ánh tà dương, dáng người yểu điệu thướt tha. Nếu muốn nói tới sự khác nhau thì có lẽ Lâm Dung so với chị có cao hơn một chút. Đương nhiên là đôi chân thon và dài hơn. Bộ ngực so với chị gái cũng nở nang hơn một chút. Không nghĩ rằng một cô gái mười sáu tuổi lại có bộ ngực nở nang như vậy. Hơn nữa, Lâm Dung mạnh mẽ hơn so với Lâm Liên.

Bình thường khi hai chị em họ đi cùng nhau giống như hai đóa hoa tươi, họ khiến cho không ít thanh niên trai trẻ phải si mê. Tuy nhiên lúc này vẻ đẹp kiều diễm trước đây của hai cô không còn nữa, khuôn mặt như không có sức sống, ánh mắt vô hồn và sưng đỏ. Hai cô giống như những bông hoa mong manh, yếu đuối vừa trải qua một cơn phong ba bão táp mà người ta không nỡ đưa tay đụng vào.

- Tại sao lại như vậy? Tại sao lại có thể như vậy?

Hạ Thiên xoa đi xoa lại hai bàn tay. Dù trên bàn bày đầy rượu và thức ăn, nhưng lúc này mọi người đã không còn tâm trạng vui vẻ để mà ăn uống nữa.

Mặc dù bệnh viện đã bố trí cho Lâm Khải Đông một giường bệnh, nhưng chi phí chữa bệnh cũng cần phải nộp. Ban đầu ước tính cũng phải nộp tới một đến hai nghìn nhân dân tệ, dù vợ con Lâm Khải Đông đều làm việc trong nhà máy, nhưng trước đây kinh tế gia đình còn khá giả chứ từ ngày ba cô con gái lớn lên gia đình cũng không khá giả gì, nhất là hiện nay Lâm Khải Đông và Lâm Liên đi làm mà không có tiền lương. Lâm Liên và Lâm Dung xoay sở khắp nơi nhưng cũng chỉ lo được có hơn tám trăm nhân dân tệ. Số tiền này so với khoản bệnh viện yêu cầu còn thiếu rất nhiều. Hai chị em Lâm Liên và Lâm Dung buồn rầu ngồi ở đằng kia, Hạ Thiên ở trong phòng chăm chú nhìn thẳng ra phía họ.

Hạ Thiên đột nhiên đứng lên và bước đi nhưng thoáng nhìn qua vợ rồi nói

- Mạng người là quan trọng nhất, cứu người quan trọng hơn. Chúng ta hãy lấy số tiền giành dụm cho Tiểu Văn đi học đại học sau này ra dùng đi, sau này tiền thuốc men nhà máy chi trả chúng ta lấy lại cũng không muộn.

Vợ Hạ Thiên đứng dậy đi vào buồng, miệng khẽ nói.

- Chờ nhà máy chi trả tiền thuốc men ư? Ông có nằm mơ không?

- Chú Hạ. Làm sao có thể như thế được, không phải là số tiền đó năm sau phải trang trải cho Tiểu Văn học đại học sao?

Lâm Liên nghe được, đôi mắt to tròn lúc này lộ rõ sự phấn khởi, giọng khàn khàn nói. Hóa ra Hạ Thiên có hai người con trai, đứa đầu gọi là Văn, đứa thứ hai gọi là Vũ. Hạ Văn năm nay thi tốt nghiệp đại học thành phố Phụng Nguyên còn Hạ Vũ năm nay mới vào trung học.

- Đó không phải là sang năm sao? Thời gian còn dài mà. Chú và thím vẫn còn có thời gian để lo kịp, nhưng chuyện chữa bệnh cho ba cháu thì không thể chậm trễ được!

Hạ Thiên khoát tay áo ngắt lời.

- Thực ra Tiểu Văn năm nay có thể dự kỳ thi đại học, trong việc này cũng có công lớn của ba cháu. Làm người là không được vong ơn bội nghĩa, việc này không cần phải nói nữa! Chú sẽ cho cháu mượn! Chú và bố cháu trước kia cùng làm một chỗ, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ? Nhưng Liên Liên, Dung Dung à, chú dốc hết cũng chỉ có từng này tiền thôi, có muốn cũng không kiếm đâu ra nữa. Ngần này cũng xem như đã gần đủ tiền viện phí, nhưng tiền chi phí chữa trị tiếp sau này thì làm sao bây giờ?

Hạ Thiên trong lòng rất phân vân, toàn bộ số tiền dành dụm đều cho gia đình ông Lâm mượn, ông chắc rằng tám mươi phần trăm là sẽ không lấy lại được. Nếu như cách đây một năm, ông Lâm không ốm đau thì may ra còn có thể lấy lạ được, nhưng hiện nay hai người Giám đốc, và Bí thư đảng Uông Dương lại chẳng coi y ra gì, cũng không phải ngày một ngày hai đâu. Cơ hội tốt như vậy, nế không thừa thế ép nhà họ Lâm, giết một được trăm thì gã Không là Uông Dương. Mà hiện giờ tài chính của nhà máy điện tử Đức Quang gặp nhiều khó khăn, cho gã lý do không thể tốt hơn. Đem toàn bộ số tiền cho gia đình họ Lâm mượn, anh ta cũng đã chuẩn bị tâm lý phải nhiều năm sau hoặc thậm chí là không thể đòi lại được.

Lâm Liên và Lâm Dung hai hàng nước mắt lại tuôn trào. Đúng vậy, hiện nay nhà máy làm ăn không hiệu quả, trong nhà ai cũng không có dành dụm được chút nào. Nếu nhà máy có thể chi trả tiền thuốc men kịp thời thì thật là tốt. Như vậy mọi người ít nhiều còn tin tưởng có thể vượt qua khó khăn. Nhưng nếu Uông Dương lấy cớ tình hình tài chính nhà máy gặp khó khăn mà từ chối chi trả tiền thốc men kịp thời thì khoản tiền mượn này không biết tới khi nào mới trả nổi. Khi đó chẳng phải sẽ liên lụy tới chú thím hay sao. Ba cô đều là người tri thức, ở tỉnh Tần Tây này đều không có họ hàng. Cô chị cả bên kia sang năm sẽ đi lấy chồng, hàng tháng chỉ góp cho gia đình có năm mươi nhân dân tệ, cũng chẳng đáng là bao, sang năm cô em út lại thi đại học, cũng phải cần đến tiền. Quả thật, nếu không gặp tình cảnh này, gia đình cô cũng không đến mức quá khó khăn, nhưng bây giờ biết phải làm sao?

Lâm Liên cắn răng suy nghĩ một lúc lâu, như vậy vay tiền cũng không phải là biện pháp hay mà còn làm cho sự việc khó giải quyết hơn. Toàn bộ công nhân trong nhà máy mấy tháng nay không được trả lương, nhưng nhà máy lại không hề thiếu tiền, chi phí tiếp khách, chi phí đi lại và các phí linh tinh khác của một số cán bộ lãnh đạo nhà máy rất cao và không rõ ràng. Hơn nữa, chi phí cho những khoản này hàng tháng phải lên tới hàng ngàn nhân dân tệ, nhất là ngày lễ, ngày tết những khoản chi tiêu lại tăng thêm. Toàn bộ khoản chi phí này chỉ cần Giám đốc đồng ý một câu là được. Chỉ cần khiến Giám đốc đồng ý, mấy nghìn nhân dân tệ tiền thuốc men kia sẽ không bằng tiền một bữa ăn sáng!

Đứa con trai của Giám đốc là Uông Hải đã từng theo đuổi cô. Chỉ có điều cô lại ghét cay ghét đắng loại người đó. Y cậy ba mình là người đứng đầu nhà máy, mới hai ba, hai tư tuổi đầu đã làm phó trưởng phòng hậu cần của nhà máy, đi làm lúc nào cũng nay đánh cờ, mai đánh bạc, có khi cả tháng đều không thấy anh ta xuất hiện trong nhà máy, lúc nào cũng qua lại với bọn xã hội đen. Cho nên việc hắn theo đuổi Lâm Liên cũng không để ý. Lâm Khải Đông bị như thế này nguyên nhân sâu xa cũng bởi ông bất bình muốn lên lớp khiến Uông Dương bất mãn, ngoài ra chắc cũng có con gã xúi bẩy bên trong.

Không lâu sau khi Lâm Khải Đông bị cách chức, Uông Hải từng đi tìm cô, anh ta đề nghị nếu cô đồng ý làm bạn gái của anh ta, lập tức Lâm Khải Đông sẽ được khôi phục địa vị như ban đầu. Nếu cô không đồng ý, lập tức đẩy ba cô xuống làm tạp vụ cho tới khi về hưu.

Lâm Liên không dám đem chuyện này nói cho mọi người trong gia đình, chỉ nói qua với em gái Lâm Dung. Dù có chết cô tuyệt đối cũng không làm con dâu Uông Dương. Hơn nữa, cô rất rõ ràng, đó là con trai Uông Dương muốn cô làm bạn gái, mà y một năm đổi bốn năm cô bạn gái, điều này mọi người đều biết tới. Không biết rốt cục y có bao nhiêu cô bạn gái? Nói là bạn gái chẳng khác nào là một thứ đồ chơi cho anh ta, khi chơi chán rồi cô sẽ bị anh ta đá phăng đi một chỗ không thương tiếc!

Nhưng bây giờ cô còn có lựa chọn nào khác nữa? Nghĩ tới điều này cô lại không cầm được nước mắt, hai dòng nước mắt cứ thế trào ra và rơi xuống.

Vợ Hạ Thiên mang ra một quyển sổ tiết kiệm đặt trước mặt, chị em Lâm Dung này mới để ý thấy rượu và thức ăn trên bàn chưa ai động đũa. Mấy người Phương Bân đã đi khỏi, liền vội vàng hỏi Hạ Thiên

- Chú Hạ, hai vị khách lúc nãy đi đâu rồi?

Vợ con Hạ Thiên lúc này mới nhận ra, lập tức kêu khắp nhà. Chính vì mải mê hỏi bệnh tình Lâm Khải Đông nên không hề biết mấy người Phương Bân đã rời khỏi phòng từ lúc nào.

- Vừa mới đây còn nhìn thấy họ, ngoảnh đi ngoảnh lại đã không thấy tăm hơi đâu cả?

- Ngoảnh đi ngoảnh lại là sao, ông lúc nãy vòng vo trong phòng này cả nửa ngày cũng không thèm để ý một chút. Người ta mua thịt, mua rượu mà chưa uống một ngụm đã toan bước đi, thử hỏi chuyện này tính như thế nào?

Vợ Hạ Thiên có chút bực tức, dường như cô đã nhận ra, hai người kia một lớn một bé xem ra cũng không phải là người bình thường. Người đàn ông trung niên vào nhà cũng không ngồi, đứng đàng sau hai người, rõ ràng là vệ sĩ. Hơn nữa, lúc nãy Hạ Thiên và mấy người cũng nói chuyện phiếm rất vui vẻ. Nếu thấy ưng mắt có thể giúp đỡ gia đình Hạ Thiên một dịp. Có phải từ đó sẽ sống khá giả hơn. Kết quả là như thế nào, không hiểu sao lại ngu ngốc để cho họ đi mất?

- Người ta tên là gì? Đang ở đâu? Chúng ta hãy gọi họ lại nói lời xin lỗi đi, ông thử nói xem việc ông gây ra được gọi là gì!

Vợ Hạ Thiên nói với vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Hạ Thiên cứng họng không nói được lời nào. Lúc này mới nhớ ra, nói chuyện lâu như vậy rồi mà không ngờ rằng danh tính mấy người Phương Bân ông đều không biết qua. Quả thực không phải là y ông hỏi mà là Phương Bân cố tình tảng lờ câu hỏi.

- Ôi, Hạ Thiên ơi, thực sự tôi muốn giết ông cho rồi. Óc ông là óc lợn hay sao mà lại không nghĩ tới.

Vợ Hạ Thiên thoáng nhìn qua chị em nhà họ Lâm lắc đầu nói:

- Thôi thôi, sẽ tính toán với ông sau. Dung Dung, Liên Liên đừng nghĩ nhiều như vậy. Số tiền ta đưa cho cháu là để nộp tiền viện phí cho cha! Đừng khóc, đừng khóc, thím nói với cháu, chắc không đến nỗi nào đâu, có lẽ vài ngày nữa, bác sĩ sẽ chữa khỏi bệnh cho cha cháu.

- Ăn trước đi, ăn đi. Hôm nay có cá và thịt, các cháu ăn xong phải khẩn trương quay lại bệnh viện đưa cơm cho mẹ các cháu. Buổi tối chú sẽ đưa Tiểu Vũ vào trông cùng các cháu để mẹ cháu về nhà nghỉ ngơi. Ông ta ở lại trực đêm còn Tiểu Vũ đưa mẹ cháu về. Hạ Thiên! Sao ông còn ngẩn người ra thế? Còn không mau tìm hộp đựng cơm đi! Tiểu Vũ đi đâu rồi? Nó lại chạy đi đâu rồi?

Đó là lúc vợ Hạ Thiên đang chỉ huy mọi người. Tiểu Vũ vội vàng ôm hộp cơm từ cửa đi vào, thiếu chút nữa là xô ngay vào mẹ nó.

- Ô hay, học sinh trung học rồi mà sao chân tay còn lóng ngóng thế này! Đây không phải là hộp không sao?

Vợ Hạ Thiên tức giận mắng cho nó một trận.

- Ba, ba! Mẹ! Mọi người xem đây là cái gì.

Tiểu Vũ đặt hộp cơm lên giường và mở ra.

Vợ chồng Hạ Thiên và chị em Lâm Dung không ai bảo ai cùng kêu lên, một chiếc hộp toàn tiền trước mặt.

- Tiền này ở đâu ra?

Hạ Thiên là người tỉnh táo đầu tiên, nắm lấy cổ áo con trai mình lớn tiếng hỏi,

- Con trai, không phải là con…

- Cha! Không phải vì chúng ta nghèo mà con đi ăn cắp.

Hạ Vũ mặt ủ rũ nói.

Không phải là thời gian này đã cách lúc con ăn cắp tiền trong nhà mấy năm rồi sao, sao cha vẫn chưa quên vậy.

Hạ Thiên nghĩ hộp tiền này phải có tới vài nghìn nhân dân tệ, làm gì có nhà nào trong khu bình dân này lại có nhiều tiền như vậy. Hơn nữa, lúc này đang là lúc các gia đình ăn cơm, thằng nhóc này cũng không có bản lĩnh dám tự mình đi tới lấy trộm.

- Mẹ hỏi, Tiểu Vũ con nhặt tiền ở đâu?

Bà Hạ nghiêm túc hỏi:

- Số tiền này chúng ta cũng không thể nhận, chúng ta nghèo thì nghèo những cũng không thể đi lấy tiền của người khác!

Hạ Vũ vùng tay ra khỏi tay cha, vẻ mặt ủ rũ nói

- Không phải, không phải. Lúc nãy hai người kéo con đi tập lái xe. Sau đó khi ngồi vào trong xe họ mới đưa cho con


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui