Trùm Tài Nguyên

- Nhiều! Có rất nhiều! Chung quanh thôn chúng tôi có đến mười đỉnh núi, toàn bộ là những cây to nhỏ, hàng năm có lượng hoa quả dại rất lớn trong khe núi.

Mao Nhị Cẩu nói

-Các anh chỉ cần đi qua thôn, đi về phía trước một dặm đường là có thể thấy được.

- Nếu bây giờ là mùa thu thì ở trong thôn đều có thể ngửi thấy mùi hoa quả dại chín. Hơn nữa như đồng chí nhỏ này nói, ở cánh bắc huyện Xích chúng tôi đúng là nơi sản sinh ra lượng hoa quả rất lớn, hàng năm có thể cung ứng cho các huyện thị xung quanh và cả thủ đô mà vẫn dư dả, vậy ai còn để ý đến hoa quả dại nữa?

Phương Minh Viễn hỏi tiếp:

-Vậy hàng năm người trong thôn đều hái hoa quả đó sao?

-Hái? Ngoài một vài thanh niên muốn ăn một chút thì sẽ đi vào trong núi và mang một ít về hoặc là giống như chị Trình lấy về làm rượu, còn người bình thường không đi. Trong thôn đang dự định chặt hết cây đó đi để trồng cây, nhưng vấn đề là không có tiền nên ngay cả việc chặt cây cũng khó khăn.

Uông Đông Khải liên tục lắc đầu nói

-Đây là thôn Quả Tử Câu, mọi người nói sống dựa vào đất núi và nước nhưng xung quanh núi đều là cây ăn quả hoang dại, chẳng lẽ chúng ta ăn cả hoa quả dại này?

Phương Minh Viễn thấy hơi giật mình, có lẽ ở kiếp trước khi mình đến đây thì các cây ăn quả hoang dại trên núi đều đã bị chặt hết chăng? Hắn còn nhớ rõ, trên đường núi, trải qua các sườn núi đều trụi lủi chỉ có một ít cây nhỏ và cây cỏ. Hắn lấy bản đồ trong túi ra đưa cho hai người Uông Đông Khải xem, bảo bọn họ chỉ địa điểm có thôn Quả Tử Câu.

Hướng về phía bắc

-Chính là ở đây!

Uông Đông Khải dùng tay chỉ vào bản đồ nói.

-Ừ, chính là chỗ này!

Mao Nhị Cẩu cũng gật đầu liên hồi.

Phương Minh Viễn không khỏi khó hiểu, nếu như bản đồ không sai thì ở kiếp trước vào thôn trước núi thì phải là ở đây, hắn nhớ mang máng hình như thôn đó được gọi là thôn Quách gì đó, chẳng nhẽ mình nghe theo lãnh đạo, còn người ta nói là thôn Quả?

-Theo các bác thì đi ra ngoài thôn bên này thì phải đi thế nào?

Phương Minh Viễn lấy lại bản đồ và hỏi tiếp.

-Vậy thì đi vào núi, con đường này thông với ngọn núi lâm trường đang làm việc.

Mao Nhị Cẩu nhấp một ngụm rượu.

-Tuy nhiên hiện nay lâm trường cũng sắp bỏ hoang rồi.

Phương Minh Viễn cảm thấy vui, vì trong kiếp trước thì con đường đó cũng thông lên một lâm trường làm việc, vậy xem ra mình đã không tìm lầm địa điểm.

-Con đường này thông lên lâm trường, trên lâm trường khai thác gỗ thô vậy làm thể nào mang ra ngoài được?

Trần Trung thấy kỳ lạ hỏi, con đường kia ngay cả xe Jeep đi còn khó huống hồ là xe tải chở gỗ thô.

-Phía bên kia còn có một con đường khác, có thể đi trực tiếp ra bên ngoài. Nhưng mấy năm gần đây cũng không tu sửa nên tình hình giao thông cũng khó mà nói được.

Uông Đông Khải giải thích.

Phương Minh Viễn ngầm gật đầu với Trần Trung, Trần Trung hiểu ý hỏi tiếp

- Bí thư Uông, trên núi này có động vật hung dữ không? Chúng tôi đi du ngoạn, nhân tiện muốn đánh vài con thú hoang mang về.

-Thú hoang? Một vài năm trước trên núi này còn có thể tình cờ thấy một hai con sói, giờ thì không, chỉ sợ các bạn chỉ đáng được thỏ và gà rừng thôi muốn có lợn rừng hay cáo đều không thể tìm ra.

Mao Nhị Cẩu thuận miệng đáp

-Nếu muốn tìm nơi có thể đánh được thú hoang còn phải đi tiếp về hướng bắc, tốt nhất là đi vào khu vực bên kia còn có thể có.

Ba người Phương Minh Viễn nghe xong liền cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, ngay cả lợn rừng và hồ ly cũng khó tìm thì không có gì nguy hiểm, hai thanh cung nỏ của Trần Trung chắc cũng đủ rồi.

-Các ông thường ngày có hay lên núi săn thú không? Có thể cho chúng tôi mượn hai thanh súng săn được không?

Trần Trung hỏi thử.

-Súng săn? Ở đây không ai có! Nếu ai đó lên núi chẳng may bị thương thì phải chịu trách nhiệm sao?

Uông Đông Khải hoảng sợ nói:

-Súng săn trong thôn chúng tôi đã nộp lên trên lâu rồi. Hiện giờ người trong thôn bắt thỏ đều dựa vào việc đặt bẫy, v.v.

Mặc dù Trần Trung hơi thất vọng nhưng cũng không ngờ đến là dù sao họ cũng là người ngoài thôn, người trong thôn không dám cho mượn cũng là chuyện bình thường.

- Bí thư Uông, chúng tôi có thể ở lại trong thôn của các bác được không? Chỉ sợ chúng tôi sẽ phải ở lại trong thôn một vài đêm. Chúng tôi sẽ trả phí ở lại.

Phương Minh Viễn trầm ngâm hỏi. Bây giờ đã qua giờ ngọ, buổi chiều sẽ đi theo hướng lên lâm trường, tìm theo những gì nhớ lại trước kia chắc cũng đến lúc trời tối, giờ vào núi cũng không phải là thời điểm tốt, tốt hơn là để sáng mai vào núi.

-Cái gì mà nộp phí dừng chân? Điều kiện trong thôn chúng tôi không thể so sánh với thành phố các bạn nhưng nhà ở có thể lớn hơn, nếu ba đồng chí không chê thì có thể ở lại ở nhà tôi, phòng to ấm áp, chắc chắn ngủ được.

Uông Đông Khải cười lớn nói. Ông ta nhìn thấy ba người không phải là người bình thường, có thể lái xe ra khỏi thủ đô xa như vậy để săn thú, còn mang theo tùy tùng không biết là có giá như thế nào? Hơn nữa hai người tùy tùng này cũng không phải là người thường, rất có thể là xuất thân từ người lính, người như vậy ngày thường ông ta muốn gặp cũng không có. Nếu để lại ấn tượng tốt trong bọn họ, biết đâu sau này lại có thể giúp đỡ mình việc lớn gì.

Trong thôn này cái gì thiếu cái gì thì thiếu nhưng phòng ở thì không thiếu, có thể ở lại cùng gia đình, có thể là nhà ngói ba gian? Chiêu đãi hắn ở lại một đêm biết đâu lại được trả công nhiều?

-Ông Uông, nhà ông nhiều người không bằng tới nhà tôi ở, ta tôi chỉ có năm người chắc cũng sẽ yên tĩnh.

Mao Nhị Cẩu cũng không ngốc, Uông Đông Khải có thể nghĩ đến, ông ta cũng tự nhiên nghĩ đến.

Cuối cùng Phương Minh Viễn đồng ý ở lại nhà Uông Đông Khải, chủ yếu là do Phương Minh Viễn thấy hai người này ăn nói cũng có trật tự hơn nữa ông ta cũng là bí thư, cũng có quyền lực trong thôn, có chuyện gì cũng dễ thu xếp.

Đợi cho Uông Đông Khải và Mao Nhị Cẩu ăn no, Trần Trung tính tiền, bữa cơm rượu thịt này có năm người không ngờ chỉ phải trả có năm mươi tệ, Trần Trung để lại tiền thừa của bữa trưa lại, gọi làm thêm bốn bàn cơm nữa để buổi tối mời gia đình Uông Đông Khải cùng ăn. Uông Đông Khải mừng đến híp cả mắt.

Họ ở trong thôn hàng năm thu nhập được hơn hai nghìn tệ, trong nhà chỉ ăn một chút cơm, ăn giống như vậy thì phải vào ngày lễ hoặc có khách quý, giờ tự dưng được vậy.

-Bí thư Uông, trưởng thôn Mao, các ông lên đi, đi về nhà các ông để nhớ đường, buổi chiều trở về chúng tôi có thể tìm được.

Trần Trung mở cửa xe, Phương Minh Viễn ngồi xuống ghế phụ lái để tiếp đón hai người

Hai người cảm thấy như được sủng ái, lên phía sau xe, tò mò xem xét đông tây.

-Buổi tối trưởng thôn Mao cũng dẫn theo gia đình đến đây đi, mọi gười cùng ăn một bữa cơm.

Phương Minh Viễn nói khiến trong lòng đang có chút mất mát của Mao Nhị Cẩu mừng rạng rỡ.

Mọi chuyện sau đó rất đơn giản. Buổi chiều ba người Phương Minh Viễn lái xe đi tới ngọn núi đến khi ánh mặt trời tắt hẳn mới về. Lúc về thấy chị Trình đã bày bốn bàn rượu và thức ăn, người nhà Uông Đông Khải và Mao Nhị Cẩu đều đang chờ ăn cơm. Trong bữa tiệc, Trần Trung và Vệ Hưng Quốc đều có nhiệm vụ nên chỉ uống hai chén đầu cho phải phép nên hơi buồn bực, Phương Minh Viễn vẫn uống rượu hoa quả, Uông Đông Khải và Mao Nhị Cẩu cũng không dám chủ động mời hắn uống rượu, hơn nữa uống vài chén thì có thể làm chủ được mình, sợ uống hơn sẽ thất thố gây phản cảm. Cho nên đồ ăn nhiều, mọi người ăn uống vui vẻ, có uống rượu cũng giống như bình thường.

Sáng sớm hôm sau, ba người Phương Minh Viễn lại đi vào núi, lại đến tối mới trở về, ba người có vẻ hơi mệt mỏi và vất vả mang về hai con thỏ đưa cho chị Trình Nương Tử, Trần Trung lại đưa cho hai trăm tệ, buổi tối mọi người lại được ăn uống no nê.

Ngày thứ ba lại như vậy.

Ngày thứ tư vẫn như thế.

Đến ngày thứ năm, trời đã tối mà không thấy người trở về, trong lòng Uông Đông Khải và Mao Nhị Câu cũng thấy không yên, liền gọi người trong thôn mang theo mười ngọn đuốc và chiếc máy kéo lần theo còn đường đến một triền núi thì tìm được chiếc xe Jeep nhưng không có ai trong xe. Trong lòng Uông Đông Khải và Mao Nhị Cẩu thầm nghĩ người ta là khách từ thủ đô tới, mà mình lại ăn của người ta bốn ngày cơm, mình cũng không thể bỏ đi như vậy. Cuối cùng mang máy kéo đến là lập lều trại, đồng thời tổ chức mọi người tìm kiếm các ngọn núi xung quanh. Đến nửa đêm cũng không thấy gì.

Sáng sớm hôm sau, Uông Đông Khải và Mao Nhị Cẩu cử người về thôn đem theo nhều người đến tìm kiếm, hai người gấp đến mức chân tay khuơ khoắng, nhìn thấy bầu trời chuyển sắc rất có thể có tuyết rơi. Nếu lại không tìm thấy sẽ báo cục cảnh sát huyện tìm hoặc mặt khác huy động các tổ chức khác trong thôn tìm kiếm.

Khi tuyết bắt đầu rơi, hai người đều thấy tuyệt vọng, đang tính đến lúc phải báo lên huyện thì thấy tin tức tốt từ trên núi báo xuống đã tìm được ba người Phương Minh Viễn. Không mất nhiều thời gian, người dân trong thôn đã đưa được Phương Minh Viễn, Vệ Hưng Quốc và Trần Trung xuống dưới chiếc xe Jeep dưới chân núi.

Mặt mũi ba người đều mệt mỏi, sức khỏe của Phương Minh Viễn tốt nhất được người dân tìm được trước sau đó thấy được Vệ Hưng Quốc và Trần Trung. Không gặp được dân trong thôn đi tìm, chỉ đường núi này cũng đủ để bọn họ đi đến nửa đêm.

Ba người đều bị trầy da, đầy bụi đất, quần áo rách tươm nhưng may mắn là không có ai bị thương, Uông Đông Khải và Mao Nhị Cẩu lúc này mới thở phào một cái, nói chung là nhẹ hết cả trong lòng.

Còn chuyện trong núi xảy ra chuyện gì thì ba người đều im lặng không nói, sau khi hỏi vài lần ba người đều không nói Uông Đông Khải và Mao Nhị Cẩu cũng không hỏi nhiều nữa, dù sao ba người đều bình yên vô sự là tốt rồi. Trên đường về hoa tuyết tung bay thành tuyết rơi, mọi người ngồi trong xe jeep cũng khá tốt, còn ngồi trên máy kéo thì hơi khổ một chút.

Đợi tất cả mọi người trở lại trong thôn, cũng xấp xỉ mười giờ tối. Ba người Phương Minh Viễn rửa mặt, chải đầu xong, Trần Trung lấy ra ba nghìn tệ đưa cho Uông Đông Khải và Mao Nhị Cẩu phân chia cho những người dân trong nhóm đi tìm kiếm.

-Chỗ này nhiều lắm!

Uông Đông Khải và Mao Nhị Cẩu giật mình kinh hãi, nhiều tiền như vậy, chia đều cho mọi người thì mỗi người cũng phải đươc năm sáu chục tệ, ở trong thôn này là số tiền không nhỏ. Tuy biết rằng ba người Phương Minh Viễn vung tay rất hào phóng nhưng cũng không thể ngờ là sẽ cho nhiều tiền như vậy.

-Cứ cầm lấy đi, nếu không có mọi người trợ giúp e rằng bây giờ chúng cháu vẫn còn ở trong núi, đây là mọi người đáng được như vậy.

Phương Minh Viễn ôm cái túi nước, dùng chăn bọc ngồi ở ấm nói. Bởi vì trên người bọn họ cũng chỉ còn lại hơn vài nghìn tệ, nếu không hắn sẽ đưa nhiều hơn. Tự lúc tái sinh đến nay đây là lần khổ cực nhất. Mọi việc đều được tính toán nhưng không ngờ trời thay đổi, hôm nay có trận tuyết lớn ra đến cửa núi, nếu không phải ở lại đến ngày mai khi tuyết ngừng rơi, ra được càng khó khăn. Nghĩ đến đây hắn càng cảm kích người dân thôn Quả Tử Câu.

-Bí thư Uông, trưởng thôn Mao, chúng tôi đã làm phiền hai bác hai ngày, đợi đến lúc tuyết ngừng rơi chúng cháu sẽ trở về luôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui