Trùm Tài Nguyên

Sau sự việc khôi hài này, cuối cùng Nakata và Osamu Honda cúi đầu rời khỏi đây. Tin chắc ngày thứ hai, giới truyền thông Hongkong sẽ có đề tài hot mới.

Vu Thu Hạ với khuôn mặt ngạc nhiên lúc đó mới lên, tuy không biết ở đây xảy ra chuyện gì nhưng thấy hai người vừa rồi ở dưới lầu có chút hồn bay phách lạc, chút nữa đụng cô ta. Mà cô ta cũng cảm nhận được không khí ở đây có chút lạ thường.

- Mấy người sao còn đứng đó?

- Xảy ra chút việc nhỏ!

Phương Minh Viễn cười hà hà nói.

- Chị Thu Hạ, mấy người kia còn chưa đến sao?

Chủ đến trước là điều đương nhiên, nhưng nếu chờ lâu quá, thì không phải là quá mất mặt sao. Đương nhiên, Phương Minh Viễn không lo việc mấy người kia lại không đến, chỉ là đánh lạc hướng sự chú ý của Vu Thu Hạ mà thôi.

- Đang trên đường đến, lập tức có mặt.

Vu Thu Hạ là người thế nào, việc này Phương Minh Viễn có thể giấu được cô ta sao. Nhưng Phương Minh Viễn đã không muốn nói, cô ta tuyệt đối cũng không nhiều chuyện.

- Chú Triêm, anh Trình, chúng ta vào trước đợi họ đi.

Vu Thu Hạ chào hỏi mọi người bước vào phòng.

Phương Minh Viễn nháy mắt với Trần Trung, bĩu môi về hướng bọn người Khâu Thụ Quốc, Trần Trung hiểu ý đứng lại.

Lão già kia cung kính đưa mấy người Vu Thu Hạ vào phòng, lúc quay lại vẫn còn thấy mấy người Khâu Thụ Quốc đứng ngơ ngác trước quầy phục vụ.

- Mấy vị tiên sinh, theo lý mà nói, tôi không có tư cách nào gì nói mấy ông, nhưng tôi lại không thể không nói, mấy ông mới là “ham một bó mà bỏ một gánh”! Vì hai người Nhật mà tranh phòng với thiếu phu nhân của tập đoàn vận tải Quách Thị, thế mà mấy ông cũng nghĩ ra! May mà chưa xảy ra chuyện gì. Nếu không, các ông cũng không dễ chịu đâu.

Lão già cười nhạt.

Vì sự việc của Nakatavà Osamu Honda, trong bụng lão già cũng không vừa lòng mấy người Khâu Thụ Quốc.

- Thiếu phu nhân của tập đoàn vận tải Quách Thị?

Khâu Thụ Quốc bất giác chết trân tại chỗ, tập đoàn vận tải Quách Thị tiếng tăm lừng lẫy, là bá chủ trong ngành vận tải Hongkong, vận chuyển hàng hải của nó hầu như đi khắp các cảng nổi tiếng trên toàn cầu, là nhà giàu trong các nhà giàu Hongkong, là một phó chủ tịch thành phố Uy Giang lại đến để kêu gọi đầu tư ở Hongkong, làm sao có thể không biết, nhưng biết chỉ là biết, Khâu Thụ Quốc căn bản không dám mơ có thể gặp nhà họ Quách tiến hành thảo luận, ông ta tuy là một phó chủ tịch, khu vực trực thuộc bất luận là diện tích hay nhân khẩu đều vượt qua Hongkong, nhưng ông ta muốn gặp Quách Đông Thành thì lại chưa đủ tư cách.

Khâu Thụ Quốc ảo não thở dài, đó mới đúng với câu “ham một bó bỏ một gánh” của lão già. Vì hai cán bộ trung tầng của công ty cổ phần Trung Đảo, mà việc đầu tư trước mắt chưa rõ ràng đã đắc tội với thiếu phu nhân tập đoàn vận tải Quách Thị, sự thật thì được không bằng mất.

- Mấy vị, cái phòng kia còn cần không?

Lão già nhẹ giọng hỏi.

- Nếu các vị không cần, thì…

Khâu Thu Quốc vẫy vẫy tay, đã mất mặt đến mức này, còn ăn uống gì nữa? Sợ Quách phu nhân không nhớ sao?

Trần Trung bước tới, cười hỏi:

- Cho hỏi vị lãnh đạo này xưng hô thế nào?

Khâu Thụ Quốc run người, vội vàng giơ tay nói:

- Khâu Thụ Quốc, phó chủ tịch thành phố Uy Giang tỉnh Sơn Tây, cho hỏi gọi ngài thế nào?

Tuy rằng trong suốt sự việc vừa rồi, Trần Trung chỉ đứng bên Phương Minh Viễn không nói lời nào nhưng Khâu Thụ Quốc biết, người đứng bên một nhân vật lớn, chỉ là một bảo mẫu cũng phải cẩn thận không đắc tội, nếu không rất có khả năng làm cho bạn hối hận cả đời. Rốt cuộc Phương Minh Viễn là người như thế nào, ông ta không biết. Nhưng có thể cười cười nói nói sánh vai với Vu Thu Hạ bước vào phòng, lẽ nào lại đi so với một phó chủ tịch nhỏ bé như ông ta. Vì thế Khâu Thụ Quốc tự động hạ thấp bản thân.

- Thành phố Uy Giang?

Trần Trung biết chỗ đó.

- Chủ tịch Khâu, tôi là Trần Trung, không tính là người trong biên. Vừa rồi cậu chủ nhà tôi thực sự là nhịn không nỗi hai tên quỷ người Nhật đó, làm phiền đến công việc của chủ tịch Khâu, tôi thay cậu ấy bày tỏ xin lỗi đến chủ tịch Khâu.

- Đâu có, đâu có, là người Hoa Hạ, đối diện với những từ ngữ xỉ nhục như thế đều phẫn nộ, khiển trách nghiêm khắc.

- Đáng tiếc tôi không biết tiếng Nhật.

Khâu Thụ Quốc không biết xưng hô Minh Viễn thế nào.

- Cậu chủ nhà tôi họ Phương, mọi người thường gọi là cậu Phương.

Trần Trung hiểu ý nói.

Hai người nói chuyện “tùy ý” ở bên ngoài phòng.

Trần Trung thì muốn thay Phương Minh Viễn tìm hiểu về bọn người Khâu Thụ Quốc hơn, còn Khâu Thụ Quốc thì muốn để thông qua miệng của Trần Trung giải thích việc hiểu nhầm vừa rối với Vu Thu Hạ.

Mấy đại gia giới điện ảnh Hongkong lần lượt đến, có thể biết được bộ mặt thật Lư Sơn của “Điểm Kim Chi Thủ” đã sáng tạo nên kỳ tích trong giới điện ảnh Hongkong, cơ hội như thế, mấy vị đại gia này đương nhiên sẽ không bỏ qua. Sau khi biết được tin tức này, có thể nói họ luôn nghĩ về nó. Làm thế nào để có thể kéo người này về công ty của mình.

Nhưng khi họ bước vào phòng, trong phòng lúc này chỉ có Phương Minh Viễn và Lâm Liên là người lạ. Những đại gia này không khỏi nghi hoặc. Vị “Điểm Kim Chi Thủ” thần bí này là cô gái trẻ kia? Tuy xem từ tướng mạo hình dáng, Lâm Liên có đủ tố chất trở thành một ngôi sao giải trí, những kịch bản làm lay động lòng người này là của cô ta, thì là khó mà tin nổi, cô gái trẻ kia làm, cũng khó mà tin. Nếu như tin tức này truyền ra ngoài, sợ rằng các nhà biên tập Hongkong không muốn ngẩng đầu trước mặt các nhà cùng nghề của thế giới. Còn Phương Minh Viễn, do thấy tuổi của hắn còn trẻ hơn so với Lâm Liên nên càng làm cho các vị đại gia này hoàn toàn phủ định khả năng này.

Vu Thu Hạ nhìn thấy khách đã đến đông đủ, lúc đó mới ra hiệu cho thuộc hạ đóng cửa chính của phòng, đứng dậy cười nói:

- Các vị, mọi người nên làm quen với “Điểm kim chi thủ” mà hôm nay tôi đã đưa đến, cậu ta là Phương Minh Viễn!

Thời gian gấp gáp, Phương Minh Viễn lại nhiều việc, mấy vị đại gia giới điện ảnh lúc này mới biết ai mới chính là “Điểm kim chi thủ”.

Khi vào cửa, luôn nghĩ làm sao có thể lấy được một số tin tức từ miệng Vu Thu Hạ, vì thế Vu Thu Hạ cũng không nói mấy lời gặp mặt, mà trực tiếp nói về Phương Minh Viễn.

Mấy vị đại gia này lập tức ồn lên, cuối cùng dưới sự đảm bảo nhiều lần của Trình Long và Hoàng Triêm, mới miễn cưỡng tin cái kết quả này. Nhưng Phương Minh Viễn nhận ra, mấy người này đang nhìn mình, trong mắt đầy hoài nghi và khó tin không thể lý giải.

- Điện ảnh Hongkong có thể gởi gắm phản ánh hiện thực xã hội Hongkong, vì thế cũng nhìn thấu được diện mạo tinh thần quan trọng của người Hongkong. Có thể nói, tôi lớn lên từ việc xem các băng hình của điện ảnh Hongkong. Xem nhiều quá thì không khỏi có những cách nghĩ, có một số trở thành tài liệu cho tranh hoạt hình của tôi, có cái lại được tôi viết thành chuyện. Các vị gọi tôi là Điểm kim chi thủ, cái này quả thật không dám nhận. Hôm nay mời các vị tiền bối trong giới điện ảnh đến đây, là do có nguyên nhân này, tôi gần đây cần gấp một ít vốn. Vì thế mới dự định mở hội đấu giá này, đấu giá quyền hợp tác quay phim mấy kịch bản trong tay của Quách phu nhân!

Phương Minh Viễn đứng trước sân khấu, nói một cách tự nhiên.

Tổng giám đốc công ty điện ảnh Gia Hòa là người đầu tiên tỉnh ngộ từ tin tức chấn động kia, nghi hoặc nói:

- Phương…, cậu Phương, xin hỏi cậu định đấu giá như thế nào về quyền hợp tác quay phim mấy kịch bản kia? Tôi có thể hỏi ai quay kịch bản rồi thì có quyền cùng hợp tác quay phim với Quách phu nhân trong thời gian sau này không?

- Đúng vậy, chính là ý này!

Phương Minh Viễn gật đầu nói,

- Giá của mỗi kịch bản là một triệu đôla Hongkong, mỗi lần báo giá không thấp hơn 150.000 đôla Hongkong!

Mọi người không kìm chế nổi ồn lên, nói từ góc độ thu nhập của các biên tập Hongkong hiện nay, yêu cầu này của Phương Minh Viễn đi quá xa so với khả năng chụi đựng của họ. Tuy nhiên nói đến ba bộ phim của Phương Minh Viễn đến bây giờ đều thu được thành quả không tầm thường, nhưng đó không có nghĩa là mấy vị này có thể đồng ý với yêu cầu quá cao của Phương Minh Viễn. Nếu không phải Vu Thu Hạ ngồi một bên, Trình Long, Hoàng Triêm ngồi hai bên, tính khí mấy vị này bộc phát một chút, sợ đã nhảy qua chất vấn Phương Minh Viễn rồi.

- Các vị xin đừng có kinh ngạc, tôi không phải nói sai giá cả kịch bản và quy tắc báo giá, nhưng cái đạt được khi bán những kịch bản này, chỉ sắp xếp được thời gian một năm của tôi, một năm sau tôi sẽ trả lại toàn bộ cho các vị tiền bối. Còn vấn đề an toàn của số tiền này Quách phu nhân có thể lấy lợi nhuận từ các kịch bản này đảm bảo.

Phương Minh Viễn cất cao giọng nói:

- Tất cả mà các vị phải bỏ ra, chỉ là lãi trong một năm của số tiền này.

Mọi người lúc đó mới bình tĩnh lại, trong bụng ngầm tính xem sao. Nếu mà như thế, cũng không đến nỗi bị thiệt.

Nói đến Michael Clayton, chắc chắn 99,99% người Hoa Hạ đều hỏi:

- Ông ta là ai?

Có thể có người hỏi, có phải bạn đã nói sai không, hay là Michael Jackson?

Nhưng năm 2000, mọi người tin rằng đối với bộ phim “Công viên kỷ Jura” của đạo diễn Hollywood ông Stephane Spielberg thì không xa lạ gì. Đây có thể nói là bộ phim Mỹ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người với kỹ xảo đặc biệt của nó, tổng cộng thu được gần một tỷ đôla tiền vé trên toàn thế giới. Đứng thứ tư về số vé điện ảnh trên toàn thế giới, có thể nói công ty quay bộ phim này thu được lợi nhuận rất lớn. Đồng thời “Công viên kỷ Jura” cũng tạo nên một series phim của công ty này,và tiếp tục quay “Thế giới đã mất” và “Công viên kỷ Jura 3”. Tuy đầu tư vào hai bộ phim sau nhiều hơn so với bộ thứ nhất, nhưng do tình tiết câu chuyện của kịch bản không có sự sáng tạo mới rõ ràng, vì thế thu được tiền vé không bằng so với bộ đầu tiên. Làm cho mọi người không khỏi tiếc nuối.

Mà kịch bản điện ảnh “Công viên kỷ Paolo” chính là sự sửa lại kịch bản cùng tên “Công viên kỷ Jura”, mà tác giả của nó là Michael Clayton.

Ở nước Mỹ, Michael Clayton có thể nói là nổi tiếng lẫy lừng, ông ta là tác giả của loại sách thị trường và đạo diễn điện ảnh, nhà sản xuất phim nổi tiếng nước Mỹ. Tác phẩm số nhiều là thể loại hành động. Mang nặng thành phần kỷ thuật. Vì thế mà có danh hiệu là “cha đẻ của kỉ thuật kinh hoàng”. Lấy tác phẩm biểu đạt cách nhìn thế giới của cá nhân từng bước trở thành điểm đặc sắc của Michael Clayton.

Đọc tác phẩm của ông ta, thấy rõ mang tính dung nạp với văn hóa nước Mỹ. Tính dung nạp này không chỉ thể hiện ở mối liên hệ với khoa học mà ông ta viết. Số lượng lớn sử dụng các kiến thức khoa học liên quan vật lý học, y học, di truyền học, thiên văn học. Mà lẫn lộn giữa các loại này, đưa đến sự thần kỳ trong tác phẩm của ông ta, phong cách tưởng tượng mạnh dạn, sắc bén, con đường tư tưởng thấu đáo, phóng khoáng, phương pháp và tóm lược câu chuyện rộng lớn, đặc điểm ngôn ngữ có sức lôi cuốn.

Ông ta là người Mỹ duy nhất thu được thành tựu phi thường trên cả ba lĩnh vực sách thị trường, điện ảnh, phim, đồng thời còn đảm nhận các chức vụ trong các hiệp hội như hiệp hội tác giả, hiệp hội đạo diễn, hiệp hội nghệ thuật điện ảnh Mỹ.

Không ít tác phẩm của ông ta được đưa lên màn bạc điện ảnh. Còn Phương Minh Viễn còn ấn tượng với “Cry Of The Congo”, “Thế giới đã mất”, “Thiên ngoại phi khuẩn”, “Thiên kinh động đại”. Đối với ông ta, Phương Minh Viễn luôn để ý đến là do sau khi mất vì bệnh ung thư mới biết những tác phẩm điện ảnh mà mình thích là do ông ta sáng tác ra.

Sau việc bán đấu giá thành công kịch bản ở Hongkong, từ chỗ Quách Đông Thành cũng đem đến tin tức tốt, Phương Minh Viễn vui mừng vô cùng nhưng không đi Nhật mà đến Mỹ. Trực tiếp đến thăm hỏi Michael Clayton.

Dưới yêu cầu của Phương Minh Viễn, nhà họ Quách dốc toàn lực, thông qua không ít mối quan hệ, cuối cùng hắn cũng kịp thời liên hệ được với vị tác giả nổi tiếng lẫy lững này.

Tuy trong lòng tràn ngập hoang mang nhưng Michael Clayton vẫn đón vị thiếu niên đến từ phương Đông xa xôi Phương Minh Viễn ở phòng sách.

Michael Clayton ra hiệu cho Phương Minh Viễn ngồi ở ghế sofa đối diện với ông ta, có một chút áy náy nói:

- Cậu Phương, cậu tới thăm quá đường đột, vì thế tôi chỉ dành được chút thời gian hết sức hạn hẹp, mong cậu nói thẳng việc cậu đến đây cho tôi nhé.

- Clayton tiên sinh, mạo muội đến quấy rầy ngài, là vì tôi có muốn câu chuyện nghĩ từ rất lâu rồi muốn nói với ngài. Nếu ngài cảm thấy đáng viết thì đó là vinh dự lớn nhất của tôi.

Phương Minh Viễn nói một cách thành khẩn.

- Ừ, câu chuyện gì vậy.

Là tác giả, sẽ không từ chối những câu chuyện mới lạ đầy chất triết học, tuy ông ta chưa từng đến Trung Quốc, nhưng đối với đất nước Hoa Hạ có năm ngàn năm lịch sử và có tư tưởng văn minh Phương Đông xán lạn, Michael Clayton rất có cảm hứng.

- Tôi đã từng xem qua một số tác phẩm của ngài, đối với một số quan điểm trong đó có cảm nhận sâu sắc. Ví dụ, tôi cảm thấy giống như những gì ngài nói, thành tựu khoa học thu được có lúc không phải chịu trách nhiệm, còn mỗi hạng mục khoa học mang đến cho con người cũng không hoàn toàn là việc tốt. Những nhà khoa học, những nhân viên kĩ thuật thu được những thành quả khoa học kinh động mọi người, không thể nghi ngờ, đương nhiên sẽ cổ vũ nhân loại, nhưng vì thế có thể có khả năng mang đến những nguy hiểm cực đoan lại luôn bị con người xem nhẹ. Ví dụ kĩ thuật hạt nhân, ví dụ tranh giành kĩ thuật sao chép, những thành quả này đương nhiên sẽ làm cho con người có tất cả những quyền lực từ trước tới nay chưa có được nhưng đồng thời cũng mở ra nhiều hộp bí ẩn.

Phương Minh Viễn không theo mạch này nói tiếp, mà chuyển chủ đê nói những cảm nhận của bản thân sau khi đọc tác phẩm của Michael Clayton.

Những lời này của Phương Minh Viễn lập tức làm Michael Clayton chăm chú lắng nghe, ông ta không ngờ đến những quan điểm trong tác phẩm của mình được một vị thiếu niên phương Đông hiểu rõ một cách thấu đáo. Nó làm cho ông ta không khỏi có cảm hứng với Phương Minh Viễn. Phương Minh Viễn nói một chút cũng không sai, trong các tác phẩm của Michael Clayton thường diễn các nhân vật tẩu hỏa nhập ma, tức là dựa vào các thành tựu khoa học mà hoàn thành, ông ta có thể đưa ra mẫu ứng dụng gay go nhất.

- Tốt, cậu Phương, không thể không thừa nhận, khoảng cách giữa kiến thức và tuổi tác của cậu là quá xa, lúc đầu đã có chút khinh thường cậu.

Michael Clayton thẳng thắn thừa nhận nói:

- Nhưng tôi có thể bảo đảm, mỗi từ mà cậu nói tiếp đây, tôi đều sẽ chăm chú lắng nghe.

- Tác phẩm của ngài đi theo con đường trào lưu và thông tục, nhưng lại có thể đi ra từ trong tính hạn chế bố cục, đem lĩnh vực khoa học kĩ thuật tưởng tượng làm bối cảnh thu hút người đọc có những suy nghĩ sâu sắc liên quan đến các vấn đề như nhân loại, khoa học, tương lai; đồng thời khi các đề tài đó tiếp xúc với hiện thực xã hội, có thể thông qua nhân vật, biểu hiện sự việc, làm lay động chế độ và chuẩn mực mà gần như không thể lay động trong xã hội nước Mỹ, vì thế tôi cho rằng tác phẩm của ngài có tinh thần phê phán hiện thực một cách nghiêm túc. Ngài có thể nói số ít người phương tây có thể đi mạo hiểm cái thông tục này, sự sôi động và tư tưởng văn học thanh nhã quy tụ lại thành một tác giả. Trong tác phẩm của ngài đã thể hiện cho mọi người thấy một cảnh tượng sinh động của kĩ thuật khoa học cao và mới, sự rộng lớn của các vùng mà nó đề cập đến, tinh thần miêu tả thực sự là làm cho đến lúc tôi cảm thán mới thôi. Còn tôi cho rằng, những tác phẩm của ngài sản sinh ra những ảnh hưởng không thể xem nhẹ của văn hóa kĩ thuật.

Michael Clayton nghe vô cùng hưng phấn, cảm giác mỗi câu bình luận của Phương Minh Viễn đối với bản thân và tác phẩm của mình đều cảm động trái tim ông ta một cách sâu sắc.

- Tốt, tốt, cậu Phương, tôi không thể không nói, cậu thực sự là một cao thủ hiếm gặp biết lấy lòng người khác. Mỗi câu của cậu hầu như đều xoay quanh những chỗ mà tôi vừa ý nhất, làm cho tôi vô cùng vui mừng.

- Nếu như tiếp tục khen ngợi, sợ rằng khuôn mặt già nua này của tôi sẽ đỏ lên như quả cà chua mất.

Phương Minh Viễn cười nói:

- Đó không phải là tôi lấy lòng ngài, mà là những đánh giá công bằng ngài đáng có được. Có thể ngài không biết, tôi cũng là một tác giả, chỉ là những tác phẩm của tôi chỉ hạn chế ở các thể loại hoạt hình, kịch bản game, kịch bản điện ảnh, tại Nhật Bản và Hongkong ở phương Đông cũng có chút danh tiếng.

Michael Clayton lúc đó quá ngạc nhiên và khó lí giải. Nhưng những tác phẩm của Phương Minh Viễn mang đến, ông ta rất nhanh nhận thấy rằng, vị thiếu niên ở trước mắt này quả nhiên là một người cùng nghề. Mà là một đồng nghiệp có thành tích nổi bật.

- Cậu Phương, xin lượng thứ cho tôi nói thẳng, bản thân cậu cũng là một tác giả, vậy sao bạn không tự tay viết ra nó?

Với những nghi vấn này của ông ta, Phương Minh Viễn cười nói:

- Tôi cho rằng đây là một đề tài rất hay, nhưng làm một bộ đề cập đến những kiến thức về lĩnh vực khoa học kỹ thuật cao, tôi không thể hoàn thành nó một cách tốt đẹp thông qua những câu chữ. Còn điểm này, đúng hợp với lĩnh vực sở trường của ngài, tôi tin ngài có thể hiểu. Từ một góc độ nào đó mà nói, nghĩ ra một đề tài cũng giống như chúng ta vừa sinh ra một đứa trẻ, làm “người cha”, tôi luôn hi vọng nó có thể nổi trội hơn người khác. Tôi cho rằng với sở trường đặc biệt của ngài dùng những lý luận và kĩ thuật về tranh luận sinh tồn để sáng tác ra một bộ xoay quanh hình tượng nhân vật khắc họa lý luận này. Hơn nữa tình tiết của ngài bí hiểm, hồi hộp, thay nhau xuất hiện, lôi cuốn mọi người. Vì thế tôi cảm thấy ở trong tay ngài, tương lai của nó sẽ càng sáng ngời hơn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui