Trùm Tài Nguyên

Chớp mắt mà sinh nhật của Mã Hiểu Đông đã qua được hai ba ngày. Phương Minh Viễn thì không để lại một chút tin tức gì, như là hắn chưa bao giờ trở về vậy.

Ở nhà máy bây giờ chuyện Quách Lượng muốn thầu phân xưởng của nhà máy bị Phương Minh Viễn đuổi đi đã được truyền đi khắp nơi, hơn nữa càng truyền đi nó lại càng được thổi phồng lên.

Từ truyện Quách Lượng tự phạt ba ly một cách chủ động biến thành Phương Minh Viễn thét lên bắt Quách Lượng uống ba ly sau đó một phát đá y xuống lầu.

Trong lòng các công nhân của nhà máy, Quách Lỗ Sinh vốn đã không có hình tượng gì tốt đẹp lần này lại càng bị dèm pha rằng trước mặt Phương Minh Viễn y sợ đến mức tè cả ra quần, y đáng ghét đến nỗi Phương Minh Viễn không hề có một chút hứng thú nào để xử lý y vì vậy y mới có thể thoát ra một cách toàn vẹn. Quách Lỗ Sinh tức đến nỗi không biết đã chửi thầm bao nhiêu lần nhưng chỉ dám chửi thầm chứ không dám công khai.

So với Quách Lượng thì cán bộ nhân viên trong nhà máy cán ép Tần Tây tất nhiên là có tình cảm với Phương Minh Viễn hơn. Hắn rõ ràng là con em của nhà máy, tất nhiên phải được ưu tiên hơn, hơn nữa rất nhiều người nói rằng nhìn Phương Minh Viễn lớn lên từng ngày thì niềm tự hào trong lòng họ không gì tả được. Quách Lượng thì là cái gì, là một tay anh chị trong huyện, mấy năm nay tuy là y đang ra sức “tẩy sạch” bản thân nhưng tiếng ác trong mắt quần chúng nhân dân làm sao mà tẩy rửa dễ dàng như vậy được?

Nếu để Quách Lượng nhận thầu phân xưởng thì điều mà các công nhân lo lắng không chỉ là thu nhập mà cái bọn họ lo hơn chính là an toàn của bản thân, lãnh đạo nhà máy cùng lắm cũng chỉ bảo vệ được công nhân chút ít, còn Quách Lượng y thì dám vác dao cơ mà!

Cho nên khi tin tức Phương Minh Viễn không cho Quách Lượng được bén mảng đến thị trấn Hải Trang được truyền đi thì không chỉ các công nhân trong xưởng luyện thép thở phào nhẹ nhõm mà các công nhân ở các phân xưởng khác cũng rất vui mừng.

Cùng lúc đó chuyện Phương Thắng xin lãnh đạo cấp trên cho phép được nhận thầu phân xưởng cũng đã truyền đi huyên náo cả nhà máy, không biết có bao nhiêu người đang theo dõi sát sao tình hình phát triển của sự việc này.

Trình độ của các công nhân này không cao nhưng họ cũng không phải là đồ ngốc. Phương Thắng làm việc ở nhà máy lâu như vậy không hề tiếng tăm gì nên không biết năng lực của anh ta như thế nào, nhưng dù sao anh ta cũng có một đứa con tài giỏi, thu nhập của sản nghiệp nhà họ Phương với ngần ấy nhân viên là bao nhiêu thì cũng chẳng phải là bí mật gì, ai cũng đều biết, con số đó chắc chắn là làm người ta thèm đỏ mắt.

Đột nhiên Phương Thắng đứng ra nhận thầu phân xưởng, chắc chắn là do có Phương Minh Viễn ủng hộ đằng sau, chắc chắn là ai cũng phải hoài nghi về điều này. Mọi người đoán già đoán non, sau này lương của công nhân ở phân xưởng nhiệt liệu có bằng với lương nhân viên ở siêu thị Carrefour hay quán ăn Phương gia hay không, nếu được như vậy thì thật là quá tốt, một tháng thu nhập ở đó ít nhất cũng phải bằng hai tháng rưỡi lương ở nhà máy! Ở thời đại này ai lại khinh tiền chứ!

Thế là Phương Thắng lại một lần nữa trở thành tâm điểm chú ý của mọi người trong nhà máy. Những người thường ngày có quan hệ không tồi với Phương Thắng thì đang cân nhắc xem làm thế nào để có thể nhét được mấy đứa con của mình vào, mệt thì họ không sợ, chỉ sợ không có tiền thôi. Cho dù cuối cùng Phương Thắng có làm ăn thua lỗ thì sản nghiệp đó của nhà họ Phương cũng không để các công nhận chịu thiệt, so với các phân xưởng đang sống dở chết dở khác thì vẫn còn tốt hơn nhiều. Nếu như Phương Thắng cảm thấy áy náy mà đưa những công nhân này vào làm việc siêu thị Carrefour của nhà họ Phương thì không còn gì tốt bằng!

Thị trấn Hải Trang tuy cách huyện không xa nhưng dù gì thì cũng không thể so sánh được với trung tâm, huống hồ gì bây giờ thị trấn huyện dù nhìn từ góc độ nào cũng đều có triển vọng phát triển hơn thị trấn Hải Trang. Nếu có thể vào được thị trấn huyện thì ai còn muốn ở đây làm gì!

Điền Na vẫn tiếp tục việc học tập của cô, sau chuyện hôm đó Trương Quốc Bình vẫn nói với Mã Hiểu Đông, mà Mã Hiểu Đông cũng đã nhận lời giúp họ nói vài lời trước mặt bố mẹ cậu ta, nhưng còn kết quả thế nào thì không dám bảo đảm. Phải biết rằng phòng hậu cần của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây là một nơi tương đối béo bở, tuy lương không cao nhưng lậu cũng không hề ít, hơn nữa phúc lợi cũng cao hơn các bộ phận khác một chút, công việc lại không nặng nhọc, vì vậy mọi người trong nhà máy đều nhòm ngó, hễ có chỗ trống là những tờ đơn cứ đến dồn dập. Hơn nữa cha của Mã Hiểu Đông cũng chỉ là một tiểu đầu mục, không thể quyết định được gì.

Điền Na cũng hiểu những lời nói này của Mã Hiểu Đông là thật lòng, giờ chỉ trông cậy vào vận may của gia đình xem có được chuyển công tác hay không mà thôi.

Buổi chiều ngày thứ ba sau khi đi học về, vừa bước vào nhà cô đã phát hiện ra có chuyện gì khác thường, mẹ cô hôm nay về nhà sớm hơn mọi khi đang ngồi trên giường lau nước mắt.

- Mẹ, có chuyện gì vậy?

Điền Na vội ném túi sách qua một bên chạy đến.

- Không có gì, không có gì, Na Na, chỉ là mẹ mừng quá thôi.

Mẹ cô vừa khóc vừa nói.

- Vui? Có chuyện vui gì vậy ạ?

Điền Na ngạc nhiên hỏi.

- Buổi chiều mẹ vừa nhận được thông báo được chuyển đến bộ phận hậu cần, hơn nữa lại còn được sắp xếp một công việc rất nhàn hạ, họ nói đây là do chiếu cố về chuyện sức khỏe của mẹ.

Mẹ cô lấy tay lau nước mắt nói.

- Thật sao ạ?

Điền Na không thể tin được mà hỏi thật to.

- Thật! thật một trăm phần trăm!

Mẹ Điền Na tươi cười rạng rỡ nói:

- Lệnh điều động chính thức cũng đã có rồi!

Được điều đến phòng hậu cần, không cần phải vất vả cực nhọc, bà dù không cần phải tốn nhiều thuốc thang cũng có thể đỡ đần được việc nhà, dù lương không được nhiều nhưng áp lực cho gia đình lại giảm được không ít, và quan trọng hơn nữa là đem lại thêm một chút hy vọng cho gia đình.

- Cây táo, cậu giúp tớ hẹn với Mã Hiểu Đông, tớ muốn cám ơn cậu ta.

Ngày thứ hai khi vừa lên lớp Điền Na liền đem chuyện này nói cho Trương Quốc Bình.

Trương Quốc Bình lắc đầu nói:

- Tối hôm qua Mã Hiểu Đông nói với tớ rồi, đó không phải là công của cha cậu ta, cậu ta nói đó là do lãnh đạo nhà máy nể mặt chủ nhiệm nhà ăn Triệu trước đây, cũng chính là ông nội của Triệu Nhã mà sắp xếp như vậy đấy.

Ông nội của Triệu Nhã? Triệu Nhã và Điền Na đâu có bất cứ quan hệ gì, ông nội cô ta sao lại đi giúp Điền Na? Điền Na ngẩn người.

Trường trung học của nhà máy cán ép Tần Tây sáng nay đón một vị khách.

- Ôi, đây chẳng phải là hiệu trưởng Lỗ sao? Sao ông lại đến có thời gian đến thăm chúng tôi thế này?

Đối với vị hiệu trưởng đã về hưu của trường tiểu học nhà máy cán ép Tần Tây này thì các giáo viên của trường trung học đâu còn lạ lẫm gì. Mọi người đều ngạc nhiên hỏi.

Lỗ Sơn đã nghỉ chức hiệu trưởng của trường tiểu học nhà máy cán ép Tần Tây. Nhưng ông vẫn rất quan tâm đến việc học hành của con cái nhân viên trong nhà máy, ông vẫn đang miệt mài theo đuổi sự nghiệp giáo dục mà không cần lương bổng gì vì vậy thường xuyên đi đi lại lại giữa thị trấn Hải Trang và huyện Bình Xuyên.

- Hiệu trưởng, làn gió nào đã đưa ông tới đây vậy ạ?

Hiệu trưởng Ngụy Minh Luân của trường trung học nhìn thấy Lỗ Sơn bước vào vội vàng đứng dậy.

Lỗ Sơn tươi cười nói:

- Tất nhiên là có chuyện vui rồi! Chuyện cực vui!

Ngụy Minh Luân rót trà mời Lỗ Sơn, cười nói:

- Nhìn thầy vui như vậy, có chuyện tốt gì vậy, nói ra cho tôi cùng vui với.

- Anh còn nhớ Phương Minh Viễn không?

Lỗ Sơn cười nói.

- Phương Minh Viễn, đương nhiên là nhớ rồi! Cậu ấy cũng đã từng học ở đây, cô Trần Dung từng là chủ nhiệm lớp cậu ấy. Năm ấy còn có mấy người Nhật Bản đến tìm cậu ta nữa mà.

Ngụy Minh Luân cười nói. Một học sinh cá tính như vậy, làm sao mà quên được. Đến trường thì cà lơ phất phơ nhưng thành tích học tập thì lại đứng đầu!

- Hôm qua cậu ấy đến tìm tôi, có nói một chuyện với tôi!

Lỗ Sơn đặt tách trà lên bàn ra vẻ thần bí nói:

- Là một chuyện cực kỳ vui!

Ngụy Minh Luân lập tức cảm thấy có hứng thú, những chuyện ở trong nhà máy hai ngày nay ông ta cũng đã được nghe qua.

- Chuyện gì vậy? Thầy đừng úp mở nữa!

- Hì hì, anh đừng vội, nghe tôi nói.

Lỗ Sơn đắc ý cười nói:

- Trong phòng chỉ có hai chúng ta, cũng không cần giấu giếm làm gì, anh nói thật cho tôi biết, chất lượng dạy học ở hai trường của nhà máy chúng ta nếu ở thành phố Duy Nam này thì có thể xếp ở vị trí thứ mấy?

Ngụy Minh Luân hơi sững người, cười một cách đau khổ nói:

- Chuyện này thầy lại còn phải hỏi tôi? Thầy biết rõ rồi còn gì. Việc dạy học của trường chúng ta mấy năm nay chẳng có gì mới mẻ, tỉ lệ đậu cấp ba càng ngày càng xuống dốc. Nhưng tình hình của nhà máy như vậy làm gì có đủ tài chính để mời các thầy cô giáo giỏi về dạy, có thể đảm bảo lương cho các giáo viên hiện giờ là tốt lắm rồi. Nếu xếp vị trí thì vẫn còn ở mức trung bình, trước đây còn hơi chếch lên một chút, còn bây giờ thì…

Ngụy Minh Luân lắc đầu không muốn bình luận.

- Hì hì, tên nhóc kia hôm qua cũng nói y như thế. Nhưng cậu ta cảm thấy nếu cứ đà này thì tương lai các bạn học của cậu ta sẽ rất ảm đạm. Vì vậy hôm qua cậu ta đã nói với tôi mấy dự định, hôm nay tôi đến tìm anh là muốn bàn xem phải phối hợp với tên nhóc ấy như thế nào!

Lỗ Sơn cảm động nói.

Ngụy Minh Luân lập tức bị giật mình, đây đúng là chuyện tốt, chẳng trách Lỗ Sơn lại vui như vậy.

- Thứ nhất, cậu ấy đã liên hệ với Đại Học Giao Thông Phụng Nguyên muốn nhờ họ ra mặt tổ chức một nhóm giáo viên giỏi từ tiểu học đến cấp ba mỗi cuối tuần sẽ đến thị trấn chúng ta để dạy thêm cho cả học sinh và giáo viên của hai trường. Tất cả quá trình đưa đón cũng như chi phí đều do siêu thị Carrefour chịu trách nhiệm. Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là tổ chức học sinh và giáo viên đến nghe giảng và duy trì trật tự là được.

- Thầy hiệu trưởng, chuyện này là thật sao? Thế thì tốt quá rồi!

Ngụy Minh Luân thốt lên. Ở Tần Tây này nói về chất lượng dạy học thì không thể không nhắc đến Phụng Nguyên. Không kể đến các trường thuộc quyền quản lý của thành phố, mà nói đến các trường thuộc hệ cấp ba của các trường đại học thì mỗi năm số lượng học sinh đậu đại học ở Bắc Kinh hay Thượng hải đều không phải là con số nhỏ. Đại học Giao Thông lại là một đại học lớn ở Phụng Nguyên, nếu có họ ra mặt việc này nhất định là thành!

- Thứ hai, hiện giờ trên huyện cũng đã biết chuyện này, phòng giáo dục huyện kiên quyết yêu cầu di chuyển địa điểm dạy học đến huyện.

Lỗ Sơn tiếp tục nói.

- Không được! Chuyện này tuyệt đối không thể được!

Ngụy Minh Luân lớn tiếng. Chuyện đó sao có thể được, dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra nếu chuyển địa điểm đến huyện thì giáo viên trường mình còn bao nhiêu người được đi nghe giảng! Chẳng phải là sẽ ưu tiên hết cho giáo viên của huyện hay sao.

- Nhưng tên tiểu tử kia không đồng ý!

Mắt Lỗ Sơn hiện lên một tia nhìn giảo hoạt.

- Sau khi cậu ta và bí thư Lý Đông Tinh bàn bạc, địa điểm dạy học vẫn ở đây, nhưng huyện cũng sẽ tổ chức giáo viên đến thỉnh giảng. Đến lúc đó khi chúng ta tổ chức cũng phải tính những người này vào, khoảng ba bốn chục người gì đó hoặc cũng có thể nhiều hơn. Tốt nhất anh nên chuẩn bị tư tưởng, có thể sẽ còn nhiều người hơn.

Lỗ Sơn đã nhiều năm làm trong ngành giáo dục, đối với hiện trạng giáo dục của Bình Xuyên tất nhiên ông hiểu rất rõ. Một cơ hội hiếm có để nâng cao chất lượng dạy học như thế này tất nhiên họ không đời nào bỏ qua.

- Ba bốn chục người! Lại còn có thể nhiều hơn! Thầy hiệu trưởng, thầy không phải không biết, chúng ta làm gì có nhiều chi phí để tiếp đón ngần ấy người!

Ngụy Minh Luân khổ sở nói. Như ông ta mới nói lúc nãy, nhà máy cấp ngần ấy tiền, đủ phát lương cho giáo viên là đã tốt lắm rồi, căn bản là không thừa ra xu nào, nhiều người như vậy lôi đâu ra tiền mà tiếp đãi họ? Hơn nữa nghe ý của Lỗ Sơn thì việc này chắc sẽ kéo rất dài, thế thì khoản phí đó lại càng không thể chịu trách nhiệm nổi. Ông ta không thể đi rút bớt tiền lương của giáo viên được!

- Ai nói chúng ta phải bỏ tiền chứ!

Lỗ Sơn cười hì hì nói:

- Khoản này phòng giáo dục huyện phải bỏ! Phải biết rằng họ mới chính là kẻ hưởng sái! Phương Minh Viễn nói rồi, mỗi giáo viên mỗi lần sẽ lấy một trăm tệ, nếu có chuyện gì khó khăn về hành chính thì cũng nhân cơ hội này đề xuất lên.

- Một trăm tệ?

Ngụy Minh Luân nghẹn họng nhìn trân trối.

- Cao vậy sao?

Phải biết rằng tuy lương giáo viên cao hơn công nhân một chút, nhưng mỗi tháng như lương hiệu trưởng của ông ta mới được bốn trăm tệ, còn những giáo viên bình thường cũng chỉ được khảng ba trăm. Một lần đến nghe giảng mà phải tốn ngần ấy tiền! Thế mà lãnh đạo phòng giáo dục không xót sao?

- Huyện bây giờ có tiền rồi, đây lại là bọn họ chủ động đề xuất ra, không làm thịt họ thì làm thịt ai!

Lỗ Sơn không đồng ý nói:

- Hơn nữa nếu như không có Phương Minh Viễn ra mặt thì dù họ có bỏ tiền ra cũng chẳng có trường nào thèm để ý đến. Hơn nữa lần này đến toàn là giáo viên giỏi cấp tỉnh và cấp thành phố, danh tiếng nổi như cồn. Bỏ một ít tiền ra cũng đáng!

Câu này của Lỗ Sơn không sai, huyện Bình Xuyên tuy giáp với Lý Sơn của thành phố Phụng Nguyên nhưng chính quyền hai cấp lại không chỉ là kém nhau một bậc. Phòng giáo dục huyện Bình Xuyên lên, đừng nói đến phòng giáo dục thành phố, đến cả một hiệu trưởng cấp hai cũng dám đóng sập cửa ngay trước mặt bọn họ, có muốn bỏ tiền ra để đào tạo nhân tài cho huyện mình cũng không có cửa.

Nếu như có thể nhờ hơi của trường trung học nhà máy cán ép Tần Tây, lần này không những có thể nâng cao chất lượng giáo dục trong huyện mà sau này đó cũng là một thành tích quan trọng đấy chứ? Một giáo viên một trăm tệ, chứ có đến một giáo viên hai trăm tệ bọn họ cũng nhất quyết không từ bỏ!

- Số tiền này siêu thị Carrefour không màng đến một xu, mà coi như là trợ cấp cho trường! Nhưng hiệu trưởng Ngụy, chuyện khó nói chúng ta phải bàn trước cho rõ ràng, tuy địa điểm dạy học chủ yếu là ở chỗ các anh nhưng tiền trợ cấp thì phải chia đều cho cả hai bên, trường tiểu học một nửa, cấp hai một nửa!

Lỗ Sơn nghiêm túc nói:

- Chuyện này không thể thương lượng được, nếu như anh không đồng ý tôi sẽ bảo Phương Minh Viễn đổi địa điểm sang trường tiểu học.

- Nhiều người như vậy, bên các anh làm gì có phòng lớn?

Ngụy Minh Luân đau khổ cười, không thể không nói:

- Được được được, tôi đồng ý, tôi đồng ý.

- Chuyện này lúc nào thì bắt đầu?

Ngụy Minh Luân vội vàng hỏi, chuyện này còn phải làm công tác chuẩn bị trước, phải tổ chức giáo viên và học sinh lại.

- Vội gì chứ, tôi còn chưa nói hết mà!

Lỗ Sơn khoát tay nói.

- Còn nữa sao?

Ngụy Minh Luân ngạc nhiên hỏi.

- Đương nhiên là còn, đây là chuyện quan trọng nhất!

Lỗ Sơn cười híp mắt.

- Tiểu tử Phương Minh Viễn nói cậu ta đang liên hệ với trường Sư Phạm Phụng Nguyên để cử một số giáo viên trẻ của chúng ta về đó bồi dưỡng, hơn nữa cậu ấy dự định sẽ mời các thầy cô giáo của Phụng Nguyên đã nghỉ hưu về để dạy thay!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui