Trùm Trường Theo Đuổi Học Bá

(1)

Phương Giai Ninh vừa mới chuyển tới một trường trung học quý tộc của thành phố. Ngôi trường này nổi danh ở hai điều, một là giàu, hai là giỏi.

Có hai loại học sinh phổ biến ở đây, một là loại được cha mẹ đút tiền vào đây học để lấy thành tích mai này đi du học, hai là loại dùng giải thưởng và điểm số để vào.

Phương Giai Ninh là loại thứ hai.

Lúc bước vào ngôi trường, các bạn bè lớp chọn đều nhắc nhở cô không nên chọc vào đám học sinh ở khu lớp phía dưới, nhất là các anh chị đại hay đứng ngoài ban công và hành lang.

Đặc biệt ở lớp E còn có danh tiếng của trùm trường Tiêu Kỳ. Hắn đích thị là mẫu thiếu gia hào môn mà cô hay thấy trên phim ảnh. Gia đình cực kỳ giàu có, dùng tiền đập người cực kỳ thoải mái.

Thế nên, hắn ở trong cái trường này cứ thế thản nhiên đi ngang đi dọc.

Phương Giai Ninh cũng tận lực trốn tránh lắm, không phải tại cô sợ bọn họ, mà là cô sợ phiền. Thế nhưng, không ngờ hôm nay trùm trường lại không đi học bằng xe hơi gia đình, mà lại đi xe buýt.

Lúc hắn và đám bạn lên thì xe buýt đã chật chỗ, còn mỗi chỗ của Phương Giai Ninh là trống.

Tiêu Kỳ cứ thế ngồi thẳng vào.

Nhận thấy Phương Giai Ninh hơi run rẩy, hắn nhíu mày nhìn sang.

“Bạn học, cậu lạnh à? Sao run thế?” Giọng điệu bình thường, nhưng ngữ khí cà lơ phất phơ kia lại không che giấu được.


Phương Giai Ninh giật mình, suýt chút nữa đầu đã va vào cửa kính.

“Không, không sao…”

Có sao! Có sao lắm đấy!

Cậu cút đi tôi mới không sao!

Có lẽ nghe danh hắn quá lâu nên Phương Giai Ninh cũng đâm ra dè dặt cẩn trọng.

Suốt quãng đường cô câm như hến, dù Tiêu Kỳ thỉnh thoảng quay sang chòng ghẹo mấy câu cô cũng mặc kệ.

Ai mà ngờ đâu, trên cái xe đó còn có nữ sinh thích Tiêu Kỳ, hết giờ ra chơi đã chặn đầu cô ở toilet.

“Này, con nhỏ mới chuyển trường, mày tên gì?”

“Tôi tên gì? Mắt cô mọc dưới mông à mà không thấy?”

Có lẽ do giọng điệu cô gái này quá chua chát, làm cho Phương Giai Ninh xưa nay xinh đẹp học giỏi, tâm cao khí ngạo cảm thấy khó chịu.

“Có khí phách lắm, hèn gì mà dám quyến rũ Tiêu Kỳ.”

“...”

Cứu, cứu với!

Mấy tình tiết trẩu tre trong phim Hàn Quốc từ chục năm trước hoá ra bây giờ vẫn còn hả?

“Câm à? Sao không nói gì?”

“Tiêu Kỳ là ai?” Phương Giai Ninh lơ ngơ hỏi.

“Xì, chiêu này mày đừng hòng dùng với tao. Sáng nay tao thấy mày ngồi cùng xe với anh ấy.”

“À hóa ra cậu ta tên Tiêu Kỳ à? Tôi không biết, đang ngủ đột nhiên kế bên có thêm người thôi.”

Các bé nữ sinh trao đổi ánh mắt, còn nữ sinh đang nói kia dùng ánh mắt sâu xa để nghiền ngẫm cô.


“Nếu hôm nay là lần đầu thì tao sẽ bỏ qua, còn có lần sau thì không dễ dàng vậy đâu.”

Nói xong, hội cô nàng ý nghĩa nhìn Phương Giai Ninh cảnh cáo một lúc mới đi.

Ngay lúc đó, đầu óc Phương Giai Ninh nảy số, cô mở miệng ra gọi lại.

“A, khoan đã, các chị đẹp ơi.”

Hội ý nghĩa lập tức quay lại nhìn.

“Các chị cũng thích tên Tiêu Kỳ đó sao?”

“Mày muốn nói gì?”

“Trong lớp em cũng có người thích cậu ấy, wow xem ra người này thật nổi tiếng nha.”

“Mày nói gì? Con đó là ai?”

“A, em mới chuyển trường nên không biết tên bạn ấy. Có điều thật trùng hợp quá đi nha. Các chị đi tìm hiểu chút là được ấy mà.”

Nói xong, Phương Giai Ninh lách người chạy biến mất. Hội nữ sinh giống như đã có mục tiêu mới, cũng không làm gì cô nữa.

Tưởng đâu như vậy là xong, nhưng không, lúc đang chạy trên hành lang, cô lại tình cờ đụng phải Tiêu Kỳ.

Phương Giai Ninh cầu trời lạy Phật, mong sao cho tên này biến mất trước mặt mình đi, đừng bao giờ xuất hiện gây hoạ nữa.

“Này, cậu kia, va phải anh trai rồi, sao còn không xin lỗi đi?”


“À, xin lỗi cậu nhé.” Nói xong, Phương Giai Ninh dùng tốc độ gió thu cuốn hết lá vàng để mà chạy, đảm bảo bọn họ không bắt mình được.

Lục Nguyên liếc mắt nhìn theo bóng dáng Phương Giai Ninh, không chút nào để ý cả.

Tình huống này cậu ta thấy nhiều rồi.

Tiêu Kỳ đeo tai nghe, vẻ mặt cà lơ phất phơ làm các cô gái đi ngang qua phải ngoái nhìn.

“Anh trai, bạn nữ ban sáng ngồi cùng anh trên xe buýt kìa, không hiểu sao thấy chúng ta lại chạy thế, hơn nữa phắn cũng nhanh thật đấy.”

Tiêu Kỳ hơi ngừng lại.

À, thì ra là người này.

Nhưng mà, phắn nhanh?

Thấy chúng ta thì chạy?

Tiêu Kỳ nheo nheo mắt, tia nguy hiểm trong mắt bắn ra.

Bạn học Phương Giai Ninh…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận