Trùm Trường Thích Tôi


"Anh...!là Tần Tuấn Kiệt hả?"
Mẫn Doãn Kiệt nghe Niên Nhĩ Lạc hỏi thì nghiêng đầu nhìn cô rồi mới mỉm cười đáp.
"Nhớ ra anh là tốt rồi."
Niên Nhĩ Lạc mở tròn mắt nhìn Mẫn Doãn Kiệt, sau đó cô bước đến trước mặt anh ta rồi ngẩng đầu, mở miệng nói.
"Cảm ơn anh nhé."
Tần Tuấn Kiệt vươn tay muốn xoa xoa đầu Niên Nhĩ Lạc nhưng lại bị cô né tránh, anh ta ngây người một chút rồi thu tay về, ậm ừ một hồi thì nhỏ giọng nói.
"Không cần cảm ơn đâu."
Niên Nhĩ Lạc cũng cười với Mẫn Doãn Kiệt, suy nghĩ gì đó hồi lâu cô mới đưa tay lên ngoắc ngoắc anh ta.
"Anh cúi xuống đây, tôi cho anh cái này nè."
"Gì thế? Mẫn Doãn Kiệt khó hiểu chớp chớp mắt, nhưng sau đó vẫn nghe theo Niên Nhĩ Lạc cúi người xuống, mặt đối mặt với cô.
*Bụp*
Niên Nhĩ Lạc không nói không rằng giáng nguyên cú đấm vào mặt Mẫn Doãn Kiệt, lực không mạnh nhưng cũng đủ khiến cho anh ta phải giật nảy, gương mặt phút chốc liền sưng đỏ.
Bị đấm đến không hiểu trời đất gì, Mẫn Doãn Kiệt ngạc nhiên liếc nhìn Niên Nhĩ Lạc.
"Em..."
Niên Nhĩ Lạc chỉ có thể cúi đầu xin lỗi với Mẫn Doãn Kiệt, cười cười nói với anh ta.
"Tôi xin lỗi, tôi khốn nạn quá.

Nhưng bạn trai tôi bắt tôi làm thế."
"Gì cơ? Bạn trai em bắt em làm?" Mẫn Doãn Kiệt một tay ôm lấy bên má, nghe Niên Nhĩ Lạc nói xong thì có chút ngây ngốc.
Niên Nhĩ Lạc gật đầu thừa nhận, lại xem xét thời gian một chút rồi ngẩng đầu nói với Mẫn Doãn Kiệt.
"Thôi tôi cũng phải về đây, tạm biệt nhé." Nói xong thì quay lưng lon ton chạy đi, bỏ lại Mẫn Doãn Kiệt đứng như trời trồng.
Thì ra Mẫn Doãn Kì đã biết anh ta tiếp cận Niên Nhĩ Lạc.

Nhưng bằng cách nào chứ? Anh ta đã tạo thân phận giả rồi kia mà.
Tại sao?
Chết tiệt Mẫn Doãn Kì!
Đêm hôm đó khi Mẫn Doãn Kiệt về nhà có chạm mặt Mẫn Doãn Kì, hắn về nhà đón Lạc Kim Bối qua nhà riêng của mình chờ ngày bà Lạc quay về.
Lúc Mẫn Doãn Kiệt đi ngang còn cố ý hừ lạnh nhưng Mẫn Doãn Kì chỉ xem anh ta như không khí mà không thèm quan tâm.
Mẫn Doãn Kiệt nhếch môi cười khinh, trong đầu hiện lên ác ý.
Mày cứ đợi đi Mẫn Doãn Kì, để tao coi mày còn vênh váo được bao lâu.
[...]
Quả nhiên ngày hôm sau liền có chuyện.
Sáng sớm, ông Mẫn đã điện thoại bảo Mẫn Doãn Kì về Mẫn gia gấp, đồng thời cũng liên hệ với Triệu gia mang Triệu Phương Nga qua đây.
Mẫn Doãn Kì biết chắc chắn là về chuyện hôn ước của hắn và Triệu Phương Nga, cho nên liền gọi điện thoại trước cho cô nàng.

"Anh đừng lo, tôi có cách." Triệu Phương Nga ở đầu dây bên này khẳng định chắc chắn.
"Cô định làm gì?" Mẫn Doãn Kì nhíu mày, có chút nghi ngờ Triệu Phương Nga.
"Thì đợi coi rồi biết, qua lẹ lẹ đi." Cô nàng nói xong thì cúp máy, không đợi cho Mẫn Doãn Kì kịp nói gì cả.
Mẫn Doãn Kì chỉ đành thở dài, chấp nhận số phận mà quay trở về Mẫn gia.
Khi vào tới đại sảnh, ông Mẫn đang tiếp nước với ông bà Triệu, ngồi thong thả trên ghế bên cạnh là Triệu Phương Nga.
Ông Mẫn vừa thấy Mẫn Doãn Kì liền nhanh chóng ngoắc ngoắc hắn lại, bảo hắn vào nhà.
"Qua đây nhanh lên, chúng ta bàn chuyện cưới hỏi cho con."
Mẫn Doãn Kì miễn cưỡng đi tới, sắc mặt của hắn cực kì tồi tệ, đã vậy Triệu Phương Nga còn đang vui vẻ ăn dâu tây.
"Chú Mẫn không mua xoài chua hả?" Triệu Phương Nga cắn miếng dâu tây nghiêng đầu nhìn ông Mẫn.
" Con thích ăn chua hả?" Ông Mẫn cười hiền với Triệu Phương Nga.
Triệu Phương Nga ăn nốt quả dâu còn lại rồi lắc lắc đầu, mở to mắt nhìn ông Mẫn.
"Cũng không phải, chỉ là dạo gần đây con có chút thích ăn."
"Chú Mẫn biết lý do tại sao không?"
Mẫn Doãn Kì nghe tới đây liền thấy có cái gì đó không đúng rồi.

Rất rất không đúng, nhưng là hắn vẫn không biết không đúng cái gì.
Cho tới lúc hắn nhận ra được điều không đúng đó thì cũng đã quá muộn rồi.
"Tại sao thế?" Ông Mẫn mỉm cười dịu dàng hỏi Triệu Phương Nga.
"Con có thai rồi."
"..."
Mẫn Doãn Kì: "..."
M* nó biết ngay mà.
Ba người lớn trong nhà nghe Triệu Phương Nga nói xong thì đồng loạt nhìn về phía cô nàng, ai cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, đặc biệt là ông Mẫn.
Ông Mẫn cười đến híp mắt, vui vẻ hỏi Triệu Phương Nga.
"Con nói sao? Con có thai? Con với Doãn Kì nhà ta..."
"Ai nói là con có thai với anh ta?" Triệu Phương Nga bĩu môi liếc nhìn Mẫn Doãn Kì.
Nét cười trên môi ông Mẫn phút chốc liền cứng đờ, ông ta gượng cười, mấp máy môi.
"Gì cơ? Ta không hiểu."
"Dễ hiểu mà? Là con mang thai của người khác ấy chứ không phải mang thai của con trai chú."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui