"Bây đâu, san bằng chỗ này cho chị!" Nghiên An Hạ vừa nói xong, nhóm người khi nãy đi theo bọn họ cũng lần lượt chạy vào, quậy tung luôn cổng ra vào của nơi này.
Triệu Phương Nga ngồi trên xe chứng kiến cảnh hỗn chiến như thế có hơi rùng mình, cô nàng ló đầu ra nhìn từng người lăn ra đất.
"Giống chiến tranh thế nhỉ?"
"Cũng vui mà." Trịnh Hạo Thạc bẻ tay lái một vòng rồi lách vào bên trong, chạy thẳng một đường vào trong khu của Mẫn Doãn Kiệt.
Ngôn Ninh Đàm và Kim Thạc Trân cũng nhanh chóng tránh trận, chạy lên xe rồi đi theo xe của Trịnh Hạo Thạc.
[...]
Niên Nhĩ Lạc mím chặt môi co rút ngồi trên giường, Mẫn Doãn Kiệt thì ngồi trên sofa, tay nâng cầm điếu thuốc lá híp mắt nhìn cô.
"Sợ anh à?"
Niên Nhĩ Lạc nhanh chóng lắc lắc đầu, cười cười với Mẫn Doãn Kiệt, mấp máy môi.
"Em...!hơi lạnh thôi."
"Thế à?" Mẫn Doãn Kiệt nghiêng đầu, tay gẩy gẩy tàn thuốc lá, nhếch môi mỉm cười, anh ta liếc mắt về phía Niên Nhĩ Lạc sau đó đứng dậy bước từng bước về phía cô.
"Thế để anh sưởi ấm cho nhé?"
Niên Nhĩ Lạc nghe tới đây lại muốn nôn, cô nhích về phía sau, dè chừng Mẫn Doãn Kiệt.
"Không...!không cần."
"Tới đây đi."
Mẫn Doãn Kiệt nói xong thì nhào qua, Niên Nhĩ Lạc thì đứng dậy chạy bò qua chỗ khác, sau đó nhảy xuống giường.
Mẫn Doãn Kiệt nhắm mắt lại lắc lắc đầu, thong thả nghiêng người nhìn Niên Nhĩ Lạc kéo kéo cái cửa, anh ta mỉm cười, giọng nói lành lạnh vang lên.
"Em nghĩ em trốn được chắc?"
Niên Nhĩ Lạc đập đập cửa gỗ, lại kéo kéo nhưng đều vô dụng, thiếu điều đập đầu vào cửa luôn cho rồi.
Lúc này có một bóng người đổ lên người cô, hai tay chắn hai bên, hơi ấm của Mẫn Doãn Kiệt phả lên gáy Niên Nhĩ Lạc khiến cô rùng mình.
"Bé cưng, yên phận nào."
[...]
"Có một nhóm người lạ mặt đột nhập vào địa bàn của chúng ta, mau báo cho đại ca đi!" Một tên cả người đầy vết thương chạy vào, miệng gào lên thảm thiết.
Lục Dương nhíu mày đi ra ngoài, nghiêng đầu nhìn về phía cổng, cảnh tượng kia khiến cậu ta cũng phải khiếp sợ.
Cái quái...
Trịnh Hạo Thạc lái xe chạy tới, dùng hết tốc lực mà chạy, Triệu Phương Nga mở cửa xe, nhắm chuẩn chỗ Lục Dương đang đứng sau đó nâng chân đạp một cái...
"Úi!" Lục Dương bị đạp nằm dài ra đất, đau đớn không chịu được.
Trịnh Hạo Thạc lại bẻ lái thêm lần nữa rồi dừng xe, cùng Triệu Phương Nga bước xuống.
Nhóm xe sau cũng đã chạy tới, cùng lúc đó nhóm của Tần Hiên cũng xuất hiện.
La Địch Noãn từ một cô dâu xinh đẹp ngời ngời giờ nhìn có chút thê thảm, vừa thấy Điền Chính Quốc liền chạy tới nhào vào lòng cậu ta.
Điền Chính Quốc ôm được người thương liền thở ra một hơi, gánh nặng trong lòng cũng được trút bớt.
Bên này Lạc Kim Bối, Lương Thy San, Mộc Huyền Trang và Tần Hiên cũng chạy theo sau, cả nhóm lại lần nữa tập trung đông đủ.
Duy chỉ có một mình Niên Nhĩ Lạc là bị bắt mất.
Đám đàn em của Mẫn Doãn Kiệt nhìn lực lượng của phía này liền thầm khinh bỉ, một trong số chúng bước ra lạnh lẽo nhìn bọn họ, sau đó chỉ thấy cậu ta giơ tay lên...
"Nhào qua cho tao!"
Vừa mới dứt tiếng, một đám người mang toàn "hàng" lớn chạy xuống vây quanh nhóm của Mẫn Doãn Kì, ai cũng mang dáng vẻ dữ tợn.
Nghiên An Hạ tựa người vào mui xe, nhướng mày nhìn cái đám "con nít ranh" này chán nản lắc đầu, sau đó cô nàng nâng cây gậy của mình lên ném về phía bọn chúng.
Lực khá mạnh, một gậy đập trúng vào mặt ba tên.
"Đánh tao hộ cái mấy con ch*!"
"Mẹ nó mày đúng là không biết lượng sức mà!"
Lại một trận hỗn chiến nữa xảy ra.
Tên được sai đi báo tin cho Mẫn Doãn Kiệt chạy chưa tới hai bước đã bị Mẫn Doãn Kì nắm đầu quật ra đất, sau đó một nhóm người liền vây chặn hắn.
Lạc Kim Bối nhìn anh ba bị chặn lại liền bay qua giúp hắn, cô nàng suy cho cùng cũng là con gái, vì thế việc phá vòng vây có chút khó khăn.
Đến nước này rồi thì...
"Tao chơi tới với tụi bây!" Lạc Kim Bối hét lên sau đó gỡ đôi giày cao gót vắt ngang eo nãy giờ của mình ra, mũi giày đập lên người mấy tên này, từng cú từng cú khiến cho bọn chúng đau đớn không thôi.
"Chạy đi tìm Niên Nhĩ Lạc đi!"
Mẫn Doãn Kì gật gật đầu sau đó chạy vào bên trong, gấp gáp đi tìm người.
[...]
Quay lại mấy chục phút trước.
"Bé cưng, yên phận nào."
"Này Mẫn Doãn Kiệt..." Niên Nhĩ Lạc nhỏ giọng cúi đầu, bộ dáng có chút yếu đuối nhỏ bé.
Mẫn Doãn Kiệt nhìn dáng vẻ đó của Niên Nhĩ Lạc lòng không nhịn được mà mềm nhũn, anh ta cười cười, mở miệng hỏi.
"Sao thế?"
"Có ai nói với anh rằng anh cười lên rất đẹp hay không?"
"Có đó."
Niên Nhĩ Lạc gật gật đầu, sau đó cô mỉm cười quay đầu lại, mở to mắt chớp chớp nhìn Mẫn Doãn Kiệt.
Mẫn Doãn Kiệt cũng nhìn Niên Nhĩ Lạc, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
"Vậy bây giờ..." Niên Nhĩ Lạc giấu tay ra sau lưng thần bí nói.
"Bây giờ?"
Bất ngờ, Niên Nhĩ Lạc vung tay ra tát lên mặt Mẫn Doãn Kiệt, chưa kịp đợi anh ta hết hoang mang liền đưa chân đạp vào hạ bộ anh ta khiến anh ta lăn quay ra đất.
"Khóc đi, đừng cười.
Bộ dáng anh khóc càng đẹp rực rỡ nha."