Thứ bảy là một ngày nắng chói chang.
Ánh nắng luôn luôn có thể khiến tâm trạng người ta tốt hơn, Đường Chi Hứa và Lê Khanh đã hẹn nhau cùng đi đến trung tâm mua sắm.
Sau khi Đường Chi Hứa đến nơi lập tức gửi tin nhắn Zalo cho Lê Khanh.
Biết Lê Khanh còn chưa đến, anh liền tìm một chiếc ghế dài có ít người ở gần đó rồi ngồi xuống.
Ngày cuối tuần quảng trường rất đông đúc, người đến người đi.
Trong lúc đi lướt qua nhau, thỉnh thoảng còn có thể ngửi được mùi nước hoa trên người phụ nữ và mùi thuốc lá còn lưu lại trên người cánh đàn ông.
Đường Chi Hứa đặt balo đựng thú cưng sang bên cạnh mình, đôi chân dài duỗi ra thành một tư thế vô cùng thong dong.
Sau khi Lê Khanh xuống xe buýt lập tức gửi tin nhắn cho Đường Chi Hứa.
Cậu đang ở đâu?
Ở chỗ ghế dài trên quảng trường.
Anh Đường của cậu mặc một cây đen, bên cạnh còn đặt một chiếc balo đựng thú cưng.
Chào đại ca! [icon đưa lên một điếu thuốc]
Ngoan.
[icon sờ đầu một cái]
Lê Khanh cất điện thoại, băng qua lối đi dành riêng cho người đi bộ, bước vào khu vực thuộc về trung tâm mua sắm.
Còn chưa tìm được Đường Chi Hứa mặc cả cây đen ở đâu, bên tai đã nghe thấy tiếng anh gọi mình.
“Bé ngoan, ở đây này.”
Lê Khanh nghe giọng nói để đoán phương hướng, cái suy nghĩ này chỉ thoáng qua một giây, cậu lập tức quay người sang bên trái.
Vô thức quan sát từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt của cậu dừng lại trên chiếc ghim cài áo trên ngực trái của Đường Chi Hứa, là hình một con mèo nhỏ.
“Đây còn không phải là một chiếc ghim cài áo thiếu nữ à!” Lê Khanh nín cười, vừa đi vừa nói.
“Trước tiên đừng có cười, tôi làm vậy có nguyên nhân cả.” Đường Chi Hứa thu chân lại ngồi nghiêm chỉnh: “Hôm qua tôi mua mấy trăm thứ, chủ cửa hàng kia thấy tôi là khách hàng lớn, giúp tăng doanh số buôn bán của cô ấy nên mới tặng cho tôi chiếc cài áo này.”
“Thật sự không phải xx được sao?” Lê Khanh ngồi xuống bên cạnh Đường Chi Hứa, đặt con mèo màu cam của mình vào giữa.
“Xx thì người bị tổn thất chính là tôi, được chưa!” Đường Chi Hứa liếc mắt nhìn cậu một cái.
“Chuyện này cũng đúng.” Lê Khanh gật gù: “Bây giờ đi luôn hay là nghỉ một lát đã?”
“Cậu cần nghỉ ngơi không?” Đường Chi Hứa hỏi lại sau đó thì nói thêm một câu: “Dù sao thì tôi cũng không cần đâu.”
“Vậy thì đi thôi!” Lê Khanh dứt khoát đứng dậy.
Bệnh viện dành cho thú cưng cách đây không xa, có lẽ là mất khoảng tầm mười phút đi bộ.
Đi qua một ngã tư, rẽ sang bên trái, đầu tiên bắt gặp chính là một con đường có thể cho xe đi ngang, tiếp theo chính là mặt tiền của bệnh viện thú cưng.
Môi trường phía trước bệnh viện được xanh hoá rất gây chú ý.
Từng bụi cây xanh được cắt tỉa thành hình dạng mèo mèo chó chó, đài phun nước nho nhỏ càng càng tô điểm thêm cho chỗ này.
Hai bên của chính dựng hai cây cột lớn.
Bệnh viện chỉ có hai tầng, trong sân nhà còn có mấy trò chơi dành cho thú cưng.
Gần cổng bệnh viện có thiết kế một khu phục vụ, Lê Khanh tiến lên hỏi: “Cho em hỏi muốn tiêm vắc xin cho mèo con thì đi chỗ nào vậy ạ?”
Chị ý tá chỉ tay về phía hành lang bên phải: “Là phòng thứ hai bên dãy kia.”
“Cảm ơn ạ!” Lê Khanh trả lời.
“Không cần khách sáo.” Chị y tá dịu dàng trả lời lại.
Lê Khanh quay đầu nói với Đường Chi Hứa đứng bên cạnh: “Đi thôi nào.”
“Ừ.” Đường Chi Hứa gật đầu.
Trước tiên bác sĩ làm kiểm tra một lượt, xem thử mèo con còn bị dính vi-rút hay là vấn đề gì khác nữa không.
Bởi vì cho dù bản thân những động vật lang thanh không có vấn đề gì nhưng sau khi bị vứt bỏ lại tiếp xúc với vô số thứ khác.
Ai cũng không dám đảm bảo chúng có hoàn toàn khỏe mạnh hay không.
Nửa tiếng sau, đã có kết quả kiểm tra của hai con mèo con, phần lớn đều rất khoẻ mạnh.
Ngoại trừ sức đề kháng và khả năng miễn dịch hơi yếu, có thể là do đã bị vứt bỏ rất lâu, nhưng chỉ cần chăm sóc kỹ là được, không phải vấn đề gì quá lớn.
Tiêm hai mũi vắc-xin phòng bệnh, lại cầm thêm một chút thuốc nữa.
Trước khi ra về bác sĩ có dặn: “Thuốc này có thể hoà vào trong nước, trời tối thì cho chúng nó uống.
Hai mươi ngày sau lại quay lại tiêm vắc-xin thêm một lần nữa.”
“Cảm ơn bác sĩ ạ.” Lê Khanh nói lời cảm ơn.
“Không có gì.” Bác sĩ thuận miệng nói thêm.
Ra khỏi bệnh viện, Đường Chi Hứa chuẩn bị ngửa mặt lên trời thở dài, kết quả bị mặt trời đâm vào mắt, anh đột nhiên cúi đầu xuống.
Gõ gõ vào bên ngoài balo thú cưng, giọng điệu vừa nói vừa suy ngẫm: “Lại tốn mất thêm ba trăm rưỡi nữa, đồ quỷ đòi tiền!”
“Là mèo đòi tiền.” Lê Khanh đứng bên cạnh sửa lại.
“Mẹ nó, thật sự là thảm thương mà.
Nuôi mèo còn tiêu tiền nhiều hơn so với mua mèo nữa.” Đường Chi Hứa cảm thán.
“Còn không phải sao!” Lê Khanh có chút đồng cảm với câu nói của Đường Chi Hứa: “Tôi lại hối hận vì nhặt được chúng rồi.”
“Nếu không thì để tôi ném đi nhé?” Đường Chi Hứa thăm dò ranh giới cuối cùng của bé ngoan.
“Trước đây mặc dù không phải cậu vứt bỏ nó nhưng bây giờ cậu mà vứt bỏ, vậy thì tội của cậu cũng giống như người đã bỏ nó lúc trước vậy.” Quả nhiên, Lê Khanh lại bắt đầu nói đạo lý.
“Ui, tôi chỉ nói vậy thôi mà.” Đường Chi Hứa nói: “Tốt xấu gì cũng mất mấy trăm nghìn rồi, lúc này bỏ nó đi, tiền cũng chẳng lấy về được, ít nhất cũng phải cho tôi thu hồi vốn đã chứ.”
“Đường Chi Hứa…” Vẻ mặt của Lê Khanh khó hiểu liếc nhìn Đường Chi Hứa một chút.
Sau đó nghĩ đến cái gì đó mà chăm chú nhìn anh, giống như muốn xuyên qua vẻ bề ngoài để nhìn rõ bản chất bên trong.
Nhìn xem bên dưới da thịt của người đẹp này có giống như cậu đang nghĩ hay không.
Một lúc lâu sau cậu mới chậm rãi nói: “Cậu đúng là người đơn giản.”
Dù sao thì, cậu không muốn bỏ đi là vì cùng thông cảm cho sự cô độc ấy.
Còn về phần tiền, thu hồi vốn gì đó, không nằm trong phạm vi của cậu.
Đường Chi Hứa há to miệng, không phát ra tiếng, ánh mắt lơ đãng tránh né.
Loại tránh né này có lẽ chính anh cũng không phát hiện ra.
Qua một lúc lâu, nghĩ đến những lời mình muốn nói, lạnh nhạt nói: “Được rồi.
Lần này tôi hoàn toàn tin rồi, cậu đúng là đang khen tôi.”
“Lát nữa đi ăn gì đây?” Tránh né chủ đề vừa rồi, Lê Khanh bắt đầu quay lại từ con số không.
“Bên cạnh quảng trường có một nhà hàng cá nướng dưa chua, hương vị cũng không tệ lắm.” Đường Chi Hứa suy nghĩ một chút rồi nói.
“Bên cạnh quảng trường…” Lê Khanh lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, vừa hay vào đúng thời gian ăn trưa, cậu không xác định lắm hỏi lại: “Vào lúc này sao?”
“Không sao, tôi có thẻ hội viên.” Đường Chi Hứa khoát tay áo, không để ý lắm.
“Hội viên…” Lê Khanh thì thầm một câu, lại cảm thán: “Tôi ít gặp người nào đi ăn đến mức có luôn cả thẻ hội viên.
Chắc là hương vị rất ngon.
Đường Chi Hứa, có phải cậu vừa bảo hương vị không tệ lắm là đang khiêm tốn đúng không hả?”
“Ừ, là khiêm tốn.
Hương vị rất ngon, nhưng chỉ sợ là cậu không thích nên không muốn cho cậu kỳ vọng quá cao.” Đường Chi Hứa rất nghe lời đáp lại.
“Vậy thì đi thử một chút đi.
Xem thử một người mà ngay cả cà chua cũng có thể khiến cho cảm thấy buồn nôn thì có thể lựa chọn một bữa ăn thế nào nào.” Lê Khanh làm ra tư thế “mời đi”.
Đường Chi Hứa lập tức nghẹn lại.
Chuyện xảy ra ở tiệm mì lần trước, bé ngoan vẫn còn tức giận đây mà!
Nhà hàng cá nướng dưa chua ở bên cạnh quảng trường là một tòa nhà bốn tầng.
Đường Chi Hứa đi đến trước quầy thu ngân, trực tiếp rút ra thẻ hội viên của mình, sau đó có người tự động đến dẫn bọn họ đi về phía phòng riêng.
“Cầm lấy xem đi.” Đường Chi Hứa đẩy quyển menu trước mặt mình về phía Lê Khanh: “Ngoại trừ món chính là canh cá chua, cậu còn muốn ăn thêm những món khác không?”
Lê Khanh đưa tay nhận lấy.
Quyển menu được làm theo kiểu cổ điển, hoa văn trang trí bìa là từng cánh, từng cánh hoa nhỏ, còn có thêm cả mấy đoá hoa cực kỳ nhỏ nữa.
Nhưng mà vì khắc không rõ ràng nên cậu phải bỏ sức ra nhìn mấy lần mới thấy, lại dựa vào hoàn cảnh hiện tại trong phòng riêng nên đoán là hoa mai.
Mở menu ra, Lê Khanh quét mắt nhìn một lượt.
Trong lúc vô tình khẽ lúc lắc phần từ cổ lên, nhưng nói chung là biên độ đung đưa không lớn, ngược lại là có nét giống với phong cách của mấy học giả đang đọc sách.
Từ trên xuống dưới không có những muốn đặc biệt muốn ăn thử, Lê Khanh đem menu giao lại cho đặc sản của quán, hai chai bia.
Bia thì chờ lúc cá nướng xong đưa lên cùng nhau là được.”
“Vâng, xin hai người chờ khoảng hai mươi phút ạ.” Nhân viên phục vụ hơi cúi người, nở một nụ cười nghề nghiệp.
Mấy phút say, có nhân viên phục vụ bắt đầu bê một đĩa đồ ăn vặt và bình trà bước vào.
Đồ ăn vặt là cơm cháy.
Còn trà, Lê Khanh không phân biệt được.
Lại một lúc sau, nhân viên phục vụ bưng cá lên.
Món cá vừa ra lò hãy còn bốc hơi nóng nghi ngút!
Bởi vì mùi hương quá đậm, toàn bộ phòng riêng đều có thể ngửi thấy vậy nên trước khi đi ra ngoài, nhân viên phục vụ mở cửa sổ ra, mong muốn có thể làm tản mùi đi.
Đồ ăn bên trong còn phối thêm mấy loại nữa, mắt thường có thể thấy ngay tôm nõn và thuốc bắc.
Ngay lúc đầu đã có mấy loại, vừa rồi mỗi người bọn họ lại chọn thêm mấy loại nữa, tổng cộng là có năm loại.
Còn ba loại nữa có khả năng là đang nằm phía dưới, bằng mắt thường không thể nhìn rõ được.
Lê Khanh xé giấy gói đũa ra, vươn đầu đũa về phía mâm.
Đũa đầu tiên, rất rõ ràng là chọn món chính.
Vừa mới cho vào miệng, hai chữ “tuyệt ngon” đã xông thẳng lên đỉnh đầu.
Quả thật là vô cùng ngon.
Chỉ có một vài xương cá tương đối lớn, chất thịt nhẵn mịn, có thể nói là mềm nhưng không phải mềm theo kiểu vừa chọc vào đã nát vụn.
Vừa nuốt khỏi miệng, hậu vị vẫn còn dừng lại một lúc trên đầu lưỡi.
“Không tệ chứ!” Đường Chi Hứa cố ý chờ Lê Khanh ăn xong một miếng mới lên tiếng.
“Ăn rất ngon, anh Đường đừng có mà khiêm tốn lúc này.” Động tác vươn đũa ra lần thứ hai của Lê Khanh hơi dừng lại, sau đó thì tiếp tục.
Lê Khanh rất ít khi gọi anh là “anh Đường”, vậy nên hôm nay là đúng là hiếm có, lại khiến cho Đường Chi Hứa cảm thấy thoả mãn đến kỳ lạ.
Sau đó thì anh cười cười, không suy nghĩ quá nhiều, vừa quay đầu đã ném cái cảm giác kỳ lạ này ra sau gáy, rồi cũng bắt đầu động đũa.”
Ăn tượng trưng vài miếng, Đường Chi Hứa vươn tay mở lon bia trên bàn ra.
Lon đầu tiên đưa cho Lê Khanh, lon thứ hai vừa mở ra đã thuận tay cầm lên uống một ngụm.
Sau khi để bia xuống thì nói: “Bé ngoan, món cá này hơi cay, bia cũng không có độ, uống vào chỉ để giải khát thôi.”
Lê Khanh cầm bia lên, nghe lời uống một hớp nhỏ.
Thật ra cậu không cảm thấy cay, thậm chí còn có thể ăn cay hơn.
Nhưng giờ phút này trên mặt Đường Chi Hứa lộ ra nét ửng đỏ.
Nếu như cậu không uống thì có thể để lộ ra rằng Đường Chi Hứa không thể ăn được cay đúng không.
Đã là anh em tốt, không thể để cho anh em của mình mất mặt được.
Bây giờ Lê Khanh đã cảm nhận sâu sắc được ý nghĩa của câu nói này.
Nhưng mà, vị mát lạnh khi bia chảy vào miệng kia, cộng với hương vị của món canh cá chua vừa mới ăn xong mấy giây trước, vị giác nhận được hai luồng kích thích cực mạnh.
Quả thật là mỹ vị.
Cậu không nhịn được, lại cầm lon bia vừa bỏ xuống xong hớp liền mấy hớp nhỏ.
Là một quý ông lịch lãm, cũng không thể hơn được cái này.
Đường Chi Hứa nhìn thấy Lê Khanh uống hai lần bia, anh cảm thấy trình độ tiếp nhận của mình cũng chẳng kém, tâm trạng đột nhiên trở nên tốt hơn, tiếp tục tận hưởng mỹ vị trước mắt.