Sau khi Lê Khanh bước vào văn phòng, dáng vẻ của chủ nhiệm lớp trở nên rất nghiêm túc.
“Lê Khanh à, thầy đây có một yêu cầu hơi quá đáng.” Do dự cả nửa ngày, cuối cùng Hoàng Thanh Quốc cũng chịu mở miệng.
“Thầy Hoàng, thầy nghiêm túc quá rồi ạ.” Lê Khanh vội vàng trả lời.
“Là thế này, thầy định để em kèm bạn học Đường Chi Hứa một chút.” Hoàng Thanh Quốc chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc của mình, bảo Lê Khanh đi đến chỗ đó rồi ngồi xuống.
Lê Khanh nghe lời ngồi vào ghế.
“Thầy thấy gần đây em cũng rất thân thiết với em ấy, có phải các em có chung chủ đề nói chuyện đúng không?” Chờ Lê Khanh ngồi xuống, Hoàng Thanh Quốc lại hỏi.
“Có ạ.
Thầy Hoàng, thật ra Đường Chi Hứa so với những gì cậu ấy thể hiện ra bên ngoài là không giống nhau.” Trong lòng Lê Khanh vẫn luôn ghi nhớ những lời bàn tán trong lớp lúc nãy.
Trong giọng nói đều là ý bảo vệ cho Đường Chi Hứa.
“Em cũng có cảm giác như vậy sao?” Hoàng Thanh Quốc vui mừng hỏi.
“Hả? Cái gì ạ?” Vẻ mặt Lê Khanh như rơi vào trong mộng.
“Không có việc gì đâu.
Ý của thầy là, ý là, bạn học Đường Chi Hứa vẫn còn có thể cứu vãn, em có thể giúp em ấy nâng cao thành tích hay không?” Hoàng Thanh Quốc suy nghĩ rồi bổ sung thêm một câu: “Hoặc nên nói là để ý đến tâm trạng của em ấy một chút.”
“Thầy Hoàng, vậy là, Đường Chi Hứa đã xảy ra chuyện gì sao?” Lê Khanh cẩn thận hỏi.
“Bài thi tiếng Anh lần này của em ấy được 138 điểm, thầy…” Hoàng Thanh Quốc nói.
“Thầy Hoàng, cậu ấy không thể gian lận.” Lê Khanh nhanh chóng nói.
“Ha ha, thì ra em hiểu rõ em ấy như vậy.” Hoàng Thanh Quốc hoie bất ngờ, cười nói: “Thầy cũng không nói là em ấy gian lận, chỉ là cảm thấy em ấy có thể thi được điểm cao như vậy, còn những bài thi khác chỉ nộp giấy trắng, cứ thế này thì thầy cũng không biết tài năng thật sự của em ấy.
Nhưng mà em ấy lại không muốn học, nên là thầy lập tức nghĩ đến em, muốn em khuyên bảo em ấy một chút.”
“Đương nhiên, chuyện này cũng không bắt buộc.” Cuối cùng còn lưu lại một con đường sống.
Lê Khanh nghe xong thì im lặng không nói.
Đường Chi Hứa không muốn học hành, đây là chuyện cậu đã đoán trước được, cũng phát hiện ra một chút.
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở phát hiện, bởi vì là bạn bè, cậu không muốn ép buộc Đường Chi Hứa làm những chuyện anh không thích.
Nhưng lúc này chủ nhiệm lớp lại nói bài thi tiếng Anh của Đường Chi Hứa được 138 điểm.
Với điểm bài thi tối đa của trung học là 150 điểm mà nói, con số 138 điểm này có thể chứng minh thành tích của Đường Chi Hứa không tệ, thậm chí còn rất tốt.
Thành tích rất tốt mà lại không muốn học, cậu không thể nào giải thích được.
Đột nhiên, Lê Khanh nhớ tới lần trước anh tự giới thiệu về mình.
Đường Chi Hứa nói, ẩn dưới lớp mặt của anh chính là sự yếu đuối.
Phần yếu đuối này, có phải là có liên quan đến sự cam chịu của anh không? Có phải là, có liên quan đến chuyện anh không muốn học hành không?
“Thầy Hoàng, em sẽ cố gắng hết sức.” Lê Khanh đứng dậy.
“Vậy thì làm phiền bạn học Lê Khanh rồi.” Hoàng Thanh Quốc nói.
Lê Khanh cười cười, rời khỏi văn phòng.
Gác lại một chuyện lo lắng trong lòng, Hoàng Thanh Quốc lại cầm bảng điểm của Đường Chi Hứa lên xem.
Nghĩ một lúc, ông đi tìm danh sách liên lạc của phụ huynh, rồi lại tìm đến cột về phụ huynh của Đường Chi Hứa, gọi đi.
“Alo?” Bên kia là một giọng nói vô cùng thân thiện.
“Xin hỏi, có phải chị là Đường Chi Hứa…” Hoàng Thanh Quốc hỏi.
“Chuyện của nó tôi không quan tâm, tìm bố nó đi.” Bỏ lại một câu nói chán ghét, điện thoại bị ngắt, không còn giọng nói thân thiện như lúc ban đầu.
Hoàng Thanh Quốc ngẩn ngơ, trong lòng có cảm giác kỳ lạ, tạm thời không băn khoăn nữa, lại gọi một cuộc điện thoại sang.
“Tôi đã nói rồi, những chuyện của Đường Chi Hứa không liên quan đến tôi.
Lúc khai giảng tôi đã làm thủ tục chuyển trường cho nó rồi, lần này có chuyện gì thì tìm bố nó!” Đầu dây điện thoại bên kia lại tuôn ra một tràng rồi lại ngắt máy.
Lần này, rất lâu sau Hoàng Thanh Quốc mới lấy lại tinh thần.
Có lẽ, ông có thể hiểu được lý do vì sao Đường Chi Hứa không muốn học rồi.
Trong văn phòng khẽ vang lên tiếng thở dài.
Về đến phòng học, Lê Khanh vừa ngồi vào chỗ, Đường Chi Hứa đã không chờ được mà hỏi: “Bé ngoan, lão Hoàng tìm cậu có chuyện gì vậy?”
“Bảo tôi tận tình khuyên bảo cậu.” Lê Khanh buồn rầu thở dài.
“Cái gì?” Đường Chi Hứa làm động tác ngoáy ngoáy lỗ tai, nghi ngờ chính mình đã nghe nhầm.
“Đường Chi Hứa, tôi biết thành tích thi tiếng Anh của cậu.” Lê Khanh xoay cả người cả ghế sang phía Đường Chi Hứa.
“Thế nào?” Đường Chi Hứa tiện đà leo lên, mặt mũi đầy sự đắc ý: “Có phải là trên 120 không?”
“Còn hơn nữa.” Lê Khanh nhìn Đường Chi Hứa thật lâu, giọng điệu bình tĩnh đến mức không thể bình tĩnh hơn.
Nhìn tình trạng này của Lê Khanh, Đường Chi Hứa đột nhiên cảnh giác: “Bé ngoan, tình trạng này của cậu không đúng lắm nha, khoan đã, có phải cậu muốn đổi ý hay không?”
Lê Khanh khó hiểu hỏi lại: “Đổi ý cái gì?”
“Không phải vừa nãy cậu nói thành tích tiếng Anh của tôi nhiều hơn 120 điểm sao.
Nhìn vẻ mặt này của cậu, chẳng lẽ muốn đối ý à?” Đường Chi Hứa hỏi.
“...!Tôi chỉ muốn hỏi là, cậu có thể học nhưng mà vì sao lại không muốn học?” Lê Khanh không biết làm sao.
“Lão Hoàng bảo cậu làm người thuyết phục à?” Đường Chi Hứa thản nhiên hỏi.
“So với người đi thuyết phục thì cao cấp hơn một chút, là khuyên bảo.” Lê Khanh nói.
“Lê Khanh, là bạn bè nên đừng nói là tôi không nể mặt cậu.” Đường Chi Hứa trực tiếp bày tỏ thái độ: “Tôi nói rõ luôn ở đây vậy.
Đừng khuyên bảo tôi, không được đâu.”
“Tôi cũng không có ý định ép buộc cậu.” Nói xong, Lê Khanh rút một tờ giấy từ trong cặp sách của mình ra, nhìn thì giống như một tấm kẹp sách.
Cậu đặt tấm kẹp sách lên trên mặt bàn của Đường Chi Hứa: “Còn nhớ làn trước khi chúng ta nói về chuyện tương lai không.
Cậu đã nói chờ một ngày nào đó trong tương lai tìm được người muốn bảo vệ, vậy thì sẽ quan tâm người đó.
Cho dù là tốt hay xấu, đã bắt đầu rồi thì sẽ không thay đổi.”
“Bây giờ, tôi hi vọng ngày đó sẽ đến sớm một chút.
Có rất nhiều thứ, Đường Chi Hứa cậu xứng đáng có được.”
Đường Chi Hứa nghiêng đầu nhìn về phía kẹp sách.
Tấm kẹp sách màu xanh nhạt, bên trên có vẽ một cây trúc với hai, ba nhánh lá, dài dài nhỏ nhỏ, bên dưới có viết mấy chữ.
Mọi chuyện đều hơn dự tính ban đầu.
Đường Chi Hứa cầm nó trong tay, tuỳ ý vuốt vuốt, không để ý nói: “Vậy thì… Mượn lời hay ý đẹp này của cậu, mọi chuyện đều hơn dự tính ban đầu.”
Một tiếng chuông tiết tự học buổi tối vang lên, Hoàng Thanh Quốc cầm một xấp bài thi sinh học và bảng điểm đi qua hành lang, tiến vào phòng học.
“Cá trò yên lặng nào, sau đây thầy sẽ công bố tổng thành tích của các em, còn thành tích riêng từng môn thầy sẽ làm thành bảng cá nhân gửi đến các em sau.”
“Trình Thanh 358; Cổ Phong 297…”
…
“Đường Chi Hứa 138.”
“Lê Khanh 736.”
“Nghe giáo viên dạy ngữ văn của các em nói, đề văn lần này hơi khó, bạn học Lê Khanh không nên nản chí.”
Lời an ủi này của Hoàng Thanh Quốc là vì lần trước Lê Khanh thi được 746 điểm, lần này lại giảm mười điểm, với cậu mà nói thì chênh lệch này hơi lớn.
“Cái gì? Khó sao? Em đang định nói là đề văn thật đơn giản.
Em viết rất nhiều nữa, đầy ba tờ giấy đó!” Nữ sinh hơi thấp tên Trình Thanh ngồi hàng đầu tiên đau lòng nói.
Thành tích của tất cả học sinh lớp A15 đều hơi hỗn hợp.
Ngoại trừ Lê Khanh, người thứ hai mới có 381 điểm.
Vậy nên với điểm số 358, Trình Thanh vẫn có thể nằm trong hạng mười.
“Ừ, cụ thể thế nào thì ngày mau hỏi giáo viên ngữ văn đi!” Hoàng Thanh Quốc trả lời: “Lớp trưởng đến đây phát bài thi cho mọi người, đợi lát nữa thảo luận.”
Sau khi phát xong bài thi, Hoàng Thanh Quốc chọn những lỗi hay mắc phải nhiều nhất giảng rõ ràng, còn những chỗ sai ít thì giảng qua.
Ngày hôm sau là thứ sáu.
Để cho giáo viên chủ nhiệm có thời gian giao bài tập về nhà, nhà trường đã sắp xếp sáu tiết học thay vì để học sinh làm bài trước.
Buổi sáng bốn tiết buổi chiều hai tiết, sáu môn mỗi môn một tiết.
Vậy nên bài thi sau khi phát xong nửa ngày, những lỗi sai trong bài thi hàng tháng đều được giảng xong xuôi.
Còn một tiết cuối cùng, là tiết của giáo viên chủ nhiệm.
Trước khi tan học mười mấy phút, Hoàng Thanh Quốc bắt đầu thu dọn tài liệu.
“Sau đây các trò thu dọn đồ đạc một lượt, lát nữa xuống dưới sân thể dục tập hợp.”
Tiếng ồn ào giống như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Chủ nhiệm lớp vừa nói xong, phía dưới đã bắt đầu thảo luận xôn xao.
“Tập hợp xong thì đi mua trà sữa có được không nhỉ?”
“Chắc là được chứ.”
Đây là vấn đề thảo luận của nhóm nữ sinh.
Tiềng ồn ào giống như là tùy thời chuẩn bị sẵn sàng, chủ nhiệm lớp vừa dứt lời, phía dưới lập tức bắt đầu thảo luận.
…
“Tưởng An, sau khi giải tán đi đánh một trận bóng rổ không?”
“Đi!”
Đây là chủ đề thảo luận của nam sinh.
“Bé ngoan, tiền đặt cược!” Đường Chi Hứa lại nhắc nhở lần nữa.
“Nhớ rồi, hai ngày này tôi sẽ chuẩn bị.” Lê Khanh bất đắc dĩ nói.
Nói đến tiền đặt cược, Lê Khanh lại hơi không hiểu nổi.
Đường Chi Hứa là đàn ông con trai, thế mà lại bảo cậu làm một con búp bê cầu nắng, hơn nữa còn nhất định phải có trước khi đại hội thể thao bắt đầu, lấy danh nghĩa là chúc phúc cho việc tranh tài, như thế sẽ toàn thắng.
“Nhớ rồi thì tốt…” Tiếng chuông tan học ngắt lời Đường Chi Hứa.
Anh nhíu mày, phóng khoáng đứng dậy: “Tôi đi trước đây, gặp lại sau.”
Đây là chủ đề trò chuyện của hai nhân vật đang làm mưa làm gió, đồng thời mang tiếng là đại ca của trường, lại kết thúc bằng một câu “gặp lại.”
Thời gian cuối xuân lặng lẽ trôi đi, tinh thần hứng khởi đầu hạ đang từ từ đi đến.
Mặt trời như lửa và mưa to gió lớn, tất cả đều là đặc trưng của nó.
Nhưng bất công là mọi người lại tương đối thích mưa lớn hơn.
Thứ hai, một ngày trước đại hội thể thao, mưa bụi mờ mịt, mang về hơi lạnh của mùa xuân.
Lúc này, không ngờ các học sinh lại bắt đầu mong mỏi nắng gắt.
Trên móc treo bên ngoài cửa sổ lớp học, treo từng chiếc dù che mưa cái dài cái ngắn, màu sắc khác nhau.
Sau thời gian đọc buổi sáng có năm phút để nghỉ ngơi.
“Lê Khanh, đồ của tôi xong chưa?” Đường Chi Hứa chống tay lên bàn đỡ lấy đầu, nhìn về phía Lê Khanh.
Đường Chi Hứa rất ít khi gọi tên chính thức của Lê Khanh, cũng giống như việc Lê Khanh rất ít khi gọi anh là “anh Đường”.
Đặc biệt nhất là, lúc nói đều mang thái độ dịu dàng, khiến cho hai người trong khoảnh khắc hiếm có này tìm được một chút thoả mãn, thu ngắn khoảng cách giữa hai người.
“Chuẩn bị xong rồi, ngày mai cầm đến cho cậu.” Nghĩ đến đây, Lê Khanh rũ mắt, lạnh lùng nói.
“Đã xong rồi sao còn chờ đến ngày mai hả?” Đường Chi Hứa lập tức cảm thấy khó chịu, lơ lửng trong ranh giới nổi khùng.
“Sợ cậu làm mất rồi tôi không rảnh mà làm lại một cái nữa.” Lê Khanh kiên nhẫn giải thích, nhưng trong lời nói toàn là ý trêu đùa.
“Thôi, vẫn là cậu giỏi nhất!” Đường Chi Hứa bị nói đến đuối lý, nhanh chóng thoả hiệp.