“Xếp thứ nhất, lớp 10A15, Đường Chi Hứa; xếp thứ hai…” Bên trên loa bắt đầu đọc tên những người đoạt giải hạng mục chạy cự ly dài.
“Đến cậu.” Lê Khanh đẩy Đường Chi Hứa.
Đường Chi Hứa khẽ thở dài một hơi.
Bé ngoan càng ngày càng không ngoan rồi, tên Đồng Tiền kia đúng là nói không sai mà, mắt mi bị mù rồi.
Xếp thứ nhất được hiệu trưởng trao giải.
Đường Chi Hứa nhận lấy giấy khen từ trong tay hiệu trường, đưa mặt có chữ về phía đám học sinh bên dưới.
Chụp ảnh chung xong thì lần lượt bước xuống từ một bên khác.
Sau khi trao giải tập thể xong, lễ trao giải xem như là chính thức xong xuôi.
Trong thời gian mười mấy phút cuối cùng, hiệu trưởng lại nói thêm mấy lời.
Tổng thể nội dung là cổ vũ các em học sinh giữ tinh thần không bỏ cuộc, cũng phê bình mấy người đăng ký tham gia chạy cự ly dài nhưng lúc thi lại không thấy tăm hơi hoặc là đã thông báo trên loa mấy lần không thấy rồi đến muộn, đủ các loại lý do.
Lễ trao giải kết thúc, thời gian tiết học thứ tư đã qua hơn một nửa.
Chủ nhiệm lớp đến lớp một chuyến, bỏ lại một câu “tự mình ôn tập” rồi cũng rời đi ngay.
“Lê Khanh, trước tiên tôi phải nói, cậu đúng là người giỏi giấu tài đấy, một mình lén lút chạy về thứ hai.” Trịnh Hào ngồi bàn phía trước Lê Khanh quay xuống nói.
“Cũng không thể nói là lén lút.
Mọi người đều biết mà.” Lê Khanh kín đáo khẽ gật đầu.
“Đúng là mọi người đều biết, bao gồm cả việc hôm qua trên loa thông báo cũng nhắc đến, nhưng mà khoảnh khắc khi giấy khen phát xuống tôi vẫn cảm thấy cậu đúng là trâu bò.
Học giỏi thì thôi đi, còn đến chỗ thể dục thể thao của đám học tra như chúng tôi góp vui.” Trịnh Hào nói, còn “chẹp” hai lần, không nhịn được mà chua chát nói: “Góp một cái là đứng thứ hai luôn.”
“Tôi xem như là cậu đang khen ngợi tôi vậy, cảm ơn.” Lê Khanh vuốt cằm, thanh nhã nhận lấy lời khích lệ khác kiểu của Trịnh Hào.
“Mà…” Trịnh Hào nói.
“Thôi thôi thôi, đây là vinh dự của lớp mình, cậu nói bớt một hai câu đi.” Đường Chi Hứa yên tĩnh ngồi một bên cuối cùng cũng lên tiếng.
“Đường Chi Hứa, cậu đang bảo vệ con đấy à!” Trịnh Hào đã khó chịu với tác phong làm việc của Đường Chi Hứa từ lâu, đặc biệt là lại còn có bạn cùng bàn có thành tích học tập tốt như Lê Khanh.
Hơn nữa cậu ta vẫn luôn không chịu tin thành tích thi tiếng Anh của Đường Chi Hứa là thật.
Nhà trường cũng không nói gì, nhất định là do nhà Đường Chi Hứa đã lấy tiền bịt miệng.
Bởi vì cậu ta nghe nói trong nhà Đường Chi Hứa rất có tiền.
“Ông đây muốn bảo vệ ai thì bảo vệ đấy, liên quan gì đến cậu?” Đường Chi Hứa buồn cười hỏi cậu ta một câu.
“Đương nhiên là liên quan.
Đường Chi Hứa, thành tích của cậu không tốt cũng đừng làm hư Lê Khanh.
Tương lai Lê Khanh còn là người thi vào trường đại học trọng điểm.” Có lẽ nhìn Đường Chi Hứa không có gì bén nhọn, nên Trịnh Hào nói chuyện không còn lo lắng, mang mục đích rõ ràng chĩa vào người anh: “Hơn nữa, cậu là hạng người như thế nào không cần tôi phải nói nhiều.
Thành tích tiếng Anh lần trước tôi không tin cậu lại có thể thi được điểm cao như ậy.
Không phải là trong nhà có tiền rồi ép xuống thôi sao!”
Đường Chi Hứa đột nhiên đứng dậy: “Bé ngoan, nhường đường một chút.”
Lê Khanh kéo ghế lùi lại phía sau.
Lúc Đường Chi Hứa bước qua trước mặt, cậu khẽ nói một câu: “Đường Chi Hứa, giữ chừng mực.”
“Biết rồi.” Đường Chi Hứa thuận miệng nói một câu, giống như là qua loa lấy lệ.
Bước khỏi chỗ ngồi, bàn chân tạt sang trái, cơ thể cũng xoay trái.
“Trịnh…” Đột nhiên dừng lại, Đường Chi Hứa nghiêng đầu nhìn về phía Lê Khanh: “Bé ngoan, cậu ta tên là gì nhỉ?”
“Trịnh Hào.” Lê Khanh liếc nhìn Trịnh Hào rồi lại nhanh chóng thu mắt lại.
“Trịnh Hào.” Đường Chi Hứa nhìn về phía cậu ta, cười đến là hiền lành: “Hôm nay anh Đường sẽ để cho cậu nhớ cho thật kỹ.
Thế nhưng mà trước tiên… a!”
Đường Chi Hứa im bặt.
Thì ra Trịnh Hào nhân lúc Đường Chi Hứa đang nói chuyện, vung một tay lên đánh về phía ngực anh.
“À ha!”
Cười lạnh một tiếng, Đường Chi Hứa lười nói nhiều, trực tiếp ra tay.
“Rầm” một tiếng, bàn học đổ.
“Bộp” một tiếng, Trịnh Hào ngã.
Kêu “ui da” vài tiếng, mặt mũi Trịnh Hào còn nguyên vẹn nhưng cơ thể có mấy vết thương đau đến chết đi.
Cuối cùng trên mặt cậu ta cũng hiện ra vẻ sợ hãi, cũng bắt đầu xin tha thứ.
Đường Chi Hứa cũng không hài lòng, vẫn bắt lấy, khí thế vô cùng hung hăng.
Nhưng khi anh chuẩn bị tung ra một cú đấm nữa thì bị giữ lại.
Anh nhìn sang, là Lê Khanh.
“Đường Chi Hứa, vậy được rồi, bọn họ muốn đi gọi thầy cô đến.” Lê Khanh mở miệng khuyên nhủ.
Đường Chi Hứa vô thức nhìn về phía các bạn học xung quanh.
Nữ sinh tránh đi thật xa, bởi vì muốn ngăn cản nên đã làm đổ một bàn sách xung quanh, sách vở trên đất vô cùng lộn xộn.
“Vậy tôi sẽ nghe bé ngoan khuyên nhủ một lần.” Đường Chi Hứa bỏ xuống một câu, cất bước rời khỏi phòng học.
Lúc chuẩn bị đi qua cửa thì dừng lại, nhìn dư quang của bóng người rồi nói: “Lê Khanh đừng đi theo.
Trước tiên cậu phải làm tốt vai trò học sinh ngoan của cậu đã.”
Lê Khanh đột nhiên dừng bước, khẽ mấp máy môi rồi quay trở về.
Bàn học đã đặt lại, một và cuốn sách rơi vãi trên mặt đất.
Đường Chi Hứa bước vào lớp A12, đứng ở cửa ra vào gọi: “Đồng Tiền, ra đây.”
Mặc dù Đồng Viễn hơi nghi ngờ, nhưng vẫn đứng dậy.
“Anh Đường, anh sao thế?” Sau khi bước ra, Đồng Viễn hỏi.
“Đi chơi bóng rổ.” Sau khi thấy Đồng Viễn ra ngoài, anh cất bước đi.
“Hả?” Mạch não của Đồng Viễn không theo kịp, nhưng cũng không ngần ngại mà đi theo Đường Chi Hứa.
Trên đường đi cậu ta mới cẩn thận suy nghĩ.
Đang yên đang lành, anh Đường muốn chơi bóng rổ làm gì!
Bên trên sân tập đang có lớp học thể dục, lúc nãy sau khi giải tán vẫn đang ở lại sân tập.
Bên cạnh sân tập chính là sân bóng rổ, cách nhau vẻn vẹn chỉ có một con đường rộng mười mấy mét.
Diện tích của sân bóng rổ cũng rất lớn.
Trước mắt vẫn còn hai sân không có người.
Lúc nhóm Đường Chi Hứa bước đến, còn chưa đến nơi đã có người chào hỏi anh: “Anh Đường, đến làm một trận không?”
“Đang có ý này.” Đường Chi Hứa không quên nói với Đồng Viễn phía sau: “Đồng Tiền, đi theo.”
Người đó ném quả bóng rổ trong tay cho Đường Chi Hứa.
Đường Chi Hứa bước đi hơi tập tễnh, vươn một tay nhận lấy, nhìn về mấy người đang chuẩn bị rời sân nói: “Mấy người không cần phải đi.
Tôi và Đồng Tiền sẽ đối đầu với tất cả mọi người đang đứng trước mặt ở đây.”
Đồng Viễn đột nhiên kích động, bước mấy bước đi đến trước mặt Đường Chi Hứa, nước mắt lưng tròng kể lể tâm sự: “Anh Đường, anh coi trọng em quá!”
“Khá lên!” Đường Chi Hứa cười nhạo cậu ta: “Tôi đây đang coi trọng chính mình.”
Đồng Viễn: “...”
Đường Chi Hứa không nói linh tinh nữa, bước lên vị trí phía trước, ném một quả bóng, vào.
Tính toán khoảng cách, là ba điểm.
Cả một buổi chiều cộng thêm cả tiết tự học buổi tối hôm nay Lê Khanh đều không thấy Đường Chi Hứa quay về phòng học.
Vừa muốn gửi tin nhắn hỏi thăm nhưng mỗi lần lại nhớ đến cảnh tượng lúc sang Đường Chi Hứa rời khỏi phòng học thì lập tức nhịn xuống.
Sau khi tiếng chuông kết thúc tiết tự học buổi tối cuối cùng vang lên, Lê Khanh thu thập đồ đạc trên bàn.
Chờ học sinh trong phòng rời đi gần hết, đồ đạc cũng thu dọn xong, cậu từ từ đứng dậy bước ra khỏi phòng học.
Vừa bước đến cửa phòng học đã thấy Đồng Viễn đứng ở cửa ra vào.
“Xin chào học thần Lê, anh Đường nói cậu không cần phải lo lắng cho anh ấy đâu.”
“Ha!” Lê Khanh cười nhạt một tiếng.
“Cậu, có chuyện gì muốn chuyển lời không?” Trên mặt Đồng Viễn lộ rõ vẻ bối rối: “Thời gian tới anh Đường sẽ không đến trường học.”
Lê Khanh cảm thấy mình không có gì muốn nói.
Không sai, đúng là dỗi rồi.
Suy nghĩ một chút, từ tận sâu trong óc tìm ra được một câu, trước khi đi nói ra.
“Mọi chuyện đều hơn dự tính ban đầu.”
Đồng Viễn bất ngờ một lúc.
Sau đó âm thầm than thở, bấm điện thoại gọi cho Đường Chi Hứa, sau khi anh bắt máy thì nhanh nhảu nói trước: “Không hổ là học thần, ngay cả lời nói cũng cao cấp như vậy.”
“Cao cấp cái gì?” Đầu bên kia điện thoại, Đường Chi Hứa hỏi.
“À, không có gì.” Đồng Viễn phản ứng cực nhanh: “Vừa rồi học thần Lê có nói mấy chữ: mọi chuyện đều hơn dự tính ban đầu.”
Sau đó trả lời cậu ta là mấy tiếng “tút tút tút”, khiến cậu như đi trong mơ.
“Mẹ nó chứ, vô tình!”
Đây là một trường học.
Là một trường tiểu học có tiếng trong việc quản lý nội quy chặt chẽ.
Buổi sáng gần bảy giờ, chỗ nào cũng có phụ huynh đưa con em đi học.
Trên một thân cây ở bên phía lề đường đối diện có một vị thiếu niên đang dựa vào, tư thế vô cùng nhàn nhã.
Dưới chân đi một đôi giày thể thao trắng có ba vạch chéo từ ngắn đến dài ở bên hông.
Một chiếc quần bình thường màu xanh đen hơi bó sát người, ôm lấy hai chân dài.
Phía trên mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phía bên trái còn có một cái túi giả trang trí.
Làn da hơi trắng, dáng người bên dưới chiếc áo sơ mi rất chất, điển hình của kiểu người mặc quần áo là gầy.
Theo thời gian trôi đi, vẻ không kiên nhẫn trong ánh mắt ngày càng sâu đậm.
Cho dù bực bội nhưng trên miệng vẫn luôn treo một nụ cười, không biết có ý đồ gì.
Đợi một lúc lâu, người còn chưa đến.
Cuối cùng Đường Chi Hứa không nhịn được nữa mà bạo phát, vô thức nắm tóc, kết quả là sờ thấy một mảng trống không.
À, quên mất.
Hôm qua sau khi ra khỏi trường anh đã cạo tóc rồi.
Bây giờ là một bộ đầu đinh!
Mẹ nó!
Đường Chi Hứa tức giận đá vào thân cây.
Tầm mười phút, lần này người Đường Chi Hứa chờ cuối cùng cũng xuất hiện.
Là người bước ra từ một chiếc xe màu đen.
Một đứa trẻ tám tuổi bị bọn họ một trái một phải nắm trong tay.
Người phụ nữ thì nở nụ cười đầy trên mặt, còn trên mặt người đàn ông thì cũng thể hiện rõ nét hiền lành, khoé mắt cười đến mức lộ ra nếp nhăn.
À, giả vờ cũng rất giống đấy.
Đường Chi Hứa không khỏi cười nhạo.
Nếu không phải đợt tết đã nhìn bọn họ gây sự thành như thế nào, anh còn tưởng rằng bọn họ thật sự giống như ngoài mặt thế kia.
Gia đình hoà thuận, bố mẹ hiền từ.
Sau khi đưa đứa trẻ vào trong trường học, hai vợ chồng lập tức thay đổi sắc mặt.
Người phụ nữ thì gọi điện thoại, mấy phút sau có một chiếc xe con màu trắng đi đến, sau khi mở cửa xe ra cô ta liền bước vào.
Trong nháy mắt chiếc xe đó nghênh ngang rời đi.
Còn người đàn ông thì cũng đã rời đi từ sớm.
Khoảnh khắc như thế, đột nhiên một chút không cam tâm còn sót lại trong lòng Đường Chi Hứa, giống như có một trận gió nhẹ thổi qua rồi biến mất sạch.
Du có thổi lọn tóc đứng yên, không nắm được hương thơm, nhưng đẩy mây mù đi rồi sẽ ngắm được trăng sáng.