Mọi người ngồi nói chuyện trong ghế, cửa bị đẩy ra, mọi người đều rất ăn ý mà nhìn về phía cửa.
Là nhân vật chính của hôm nay Đường Chi Hứa ăn mặc rất đàng hoàng.
Chiếc áo sơ mi sạch sẽ và mát mẻ, cài nút đến trước ngực, lộ ra chiếc cổ gầy và trắng cùng với một chút xương quai xanh, trên miếng vải có được dệt một hình vẽ rất giống như các loại giấy báo từ những thế kỷ trước.
Quần đen ống dài chín phân, lộ ra sự phong độ của mắt cá chân.
Về phần giày...!càng gây chú ý hơn.
Đôi giày da bóng loáng màu đen có dáng nhỏ, nhìn qua thì chắc chắn có số đo trên bốn mươi.
"Mọi người cứ ngồi đi, tôi vừa mới đi vào thì đã bị kéo qua bắt chuyện, trong vòng hai mươi phút nữa đồ ăn sẽ lên." Đường Chi Hứa tùy ý bỏ lại một câu, tìm một chỗ rộng rãi đi tới.
Từ khi Đường Chi Hứa đẩy cửa đi vào, ánh mắt Lê Khanh vẫn đặt ở trên người của anh.
Cuối cùng thấy anh ngồi vào vị trí bên cạnh mình, lập tức nhanh chóng mở miệng hỏi: "Hôm nay cậu có gì muốn nói trong cuộc gọi thứ hai vậy?"
"Sao?" Đường Chi Hứa vẫn chưa có phản ứng lại, thế nhưng vẫn lên tiếng trả lời theo bản năng.
"Tôi nói, giữa trưa, cậu, mắng câu..." Lê Khanh đã dần dần đưa miệng cậu kề vào tai của Đường Chi Hứa, nghĩ rằng nội dung của câu nói kế tiếp có thể làm anh khó xử, do dự chớp mắt một cái tiếp tục nói: "Mẹ kiếp, sau đó kế tiếp cậu muốn nói cái gì?"
Một tiếng "Mẹ kiếp" của Lê Khanh kia, nhẹ nhàng trầm bổng, không có chút khí lực, cũng không có sự tức giận.
Nó giống như là một từ đoan trang tao nhã, ngay cả lực tấn công cơ bản nhất cũng đều bị tháo gỡ không còn chút dư thừa nào.
Mà tất cả những điều này đối với Đường Chi Hứa mà nói, tựa như sợi dây trong đầu anh bị đứt, thoải mái từ từ đến mức kì diệu và kinh ngạc, xuyên qua rồi lại xuyên lại.
Đem những lối suy nghĩ trong đầu đến mức quấy rối và rối loạn.
Thế nhưng cuối cùng vẫn cảm thán một tiếng, ngay cả những từ thô tục, mà từ trong miệng bé ngoan nói ra, đều cực kì rất thiêng liêng!
Chỉ có mơ màng không rõ ràng, anh cảm thấy được buổi sáng kia mình đã kìm chế được suy nghĩ quái dị trong đầu mình, lúc này lại có chiều hướng như muốn bốc cháy.
"Mẹ kiếp!" Không nhịn được, anh lại cúi đầu mắng một câu.
Lê Khanh: "..."
"Khụ khụ, không có chuyện gì, thế nhưng tính hỏi cậu rằng khi nào thì cậu đến đấy." Vứt bỏ đi suy nghĩ quái dị trong lòng, Đường Chi Hứa nói sang chuyện khác.
"Chắc là tôi đã đến hơn bốn mươi mấy một chút, so với cậu thì sớm hơn mười phút." Lê Khanh trả lời một cách chính xác.
"Anh Đường!"
Đường Chi Hứa đang muốn hỏi một chút, bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa, ở bên kia Đồng Viễn đang gọi anh.
Quay đầu lại, nhìn thấy Đồng Viễn với vẻ mặt cười hì hì, bên cạnh còn có Điền Mai.
"Không phải là hai người cuối tuần sau mới có thể xuất viện hay sao?” Đường Chi Hứa hỏi.
"Ừ, vốn dĩ sẽ không có nghiêm trọng như vậy, hơn nữa em đã phải rất chăm chỉ, thật vất vả mới có thể khiến cho mẹ em nhả ra." Sau khi Đồng Viễn tới, tự động có người di chuyển chỗ ngồi, cậu ngồi xuống bên cạnh Đường Chi Hứa.
Đường Chi Hứa nhân lúc Đồng Viễn ngồi xuống, tầm mắt lướt sang Đồng Viễn, chào hỏi với người con gái đang ngồi cạnh cậu nói: "Điền Mai!"
Cái gọi là chào hỏi, thật ra cũng chỉ là gọi tên cô gái đó mà thôi.
"Anh Đường!" Điền Mai gật đầu, trả lời nói.
Đồng Viễn tới muộn, nên tất cả mọi người đều đã tới đông đủ rồi.
Qua vài phút, có một người phục vụ bước vào, nói rằng đồ ăn đã chuẩn bị xong có thể đưa lên được rồi.
Mọi người đều muốn ăn uống, sau đó đi qua bên hướng ghế ngồi vào bên trong phòng riêng.
Ở bên trong phòng riêng được trang trí hai chiếc rèm cuốn, cũng không có tác dụng thực tế gì, đơn giản chỉ để trang trí thôi.
Ví dụ như bằng thị giác, gỗ đàn hương màu đỏ nâu khiến cho người ta có cảm giác yên bình và đạm bạc, còn ví dụ như bằng khứu giác, có thể cảm nhận được mùi hương thấm vào trong ruột gan.
Nói như thế nào đi nữa, cứ như vậy, tổng thể có cảm giác khiến cho người ta khó có thể bỏ qua.
Một đám hơn mười người thanh niên, chỉ miễn cưỡng ở đây để che giấu tâm trạng của bọn họ, thật là có chút kỳ lạ.
Đường Chi Hứa thấy cảnh vật xung quanh bên trong, theo bản năng cũng cảm thấy có thứ gì đó mất mác.
Đã từng có cái sinh nhật nào khiến cho không khí trở nên trầm lặng… cụ thể để miêu tả thì có lẽ cũng đã qua rất nhiều tuổi rồi, tới nơi này cho xong.
Ừm… chỉ một từ thôi, kỳ lạ!
Hiện giờ khi nghĩ đến, vì sao anh lại cảm thấy rằng đây là một nơi tốt?
Từ từ, nơi này vẫn rất tốt, thế nhưng không quá phù hợp với độ tuổi của anh.
Dựa vào đâu, không phải đây cũng chỉ là một chỗ để ăn cơm thôi hay sao!
Nếu như suy nghĩ như vậy, có thể chấp nhận được.
Bỏ qua việc đó, trên mặt Đường Chi Hứa lại một lần nữa lộ ra tinh thần phấn chấn.
“Muốn uống rượu nào thì cứ việc kêu, tôi chỉ gọi một thùng bia thôi.” Đường Chi Hứa dặn dò xong một câu, dẫn Lê Khanh và Đồng Viễn đang đứng bên trái ngồi xuống.
“Đường Chi Hứa, đây là quà sinh nhật của em.” Sau khi Đồng Viễn đã ngồi ổn định, lấy từ trong bao ra một thứ gì đó, đưa đến trước mặt Đường Chi Hứa.
Đường Chi Hứa tạm thời không lấy, nhìn chằm chằm vào thứ đồ trên tay Đồng Viễn, nghi ngờ hỏi: “Đây là cái gì? Doublemint sao?”
Hai chữ doublemint, chính mình còn không tin những gì mình nói.
Mà trong tình huống như vậy Đường Chi Hứa nói ra… đơn giản là, bởi vì thứ đồ trong tay Đồng Viễn rất giống kẹo cao su doublemint, giá của lương tâm trong nhiều năm kia.
“Làm sao có thể!” Đồng Viễn liên tục phủ nhận, sau đó anh mở cái đầu ra, mặt trên ngay lập tức xuất hiện một ngọn lửa nhỏ, vừa được cho phép để mở ra, ngọn lửa nho nhỏ còn rất tràn đầy.
Đồng Viễn tiếp tục nói: “Đây là một cái bật lửa, bọc màu xanh biếc như một chiếc áo khoác để ngăn khói thuốc để bảo vệ môi trường, học trò đã chuẩn bị một thứ hoàn hảo.”
“Hút thuốc có hại cho sức khoẻ lắm.” Ở bên kia Lê Khanh suy nghĩ lại muốn nói gì đó, những cuối cùng vẫn bỏ bớt từ rồi uyển chuyển nhắc nhở một chút.
Điền Mai: “...” Không phải là một tên ngốc đó chứ!
Đồng Viễn: “...” Thật là xấu hổ!
Đường Chi Hứa: “...” Mờ mịt cùng với không thể xoay sở, Đường Chi Hứa như đang phải bị hắt cho bát nước vậy.
Cứ như vậy trong chớp mắt, anh cảm thấy rằng chính mình đang gặp phải vấn đề giống như đang phụ hoạ cho một câu tục ngữ ở trên mạng vậy.
Mẹ và người vợ rơi xuống sông, nên cứu ai.
Đường Chi Hứa nhận lấy món quà của Đồng Viễn, quay đầu giải thích cho Lê Khanh nói: “Dù sao thì màu xanh biếc cũng là một danh hiệu tươi mới, khi đi học xem vài lần để bảo vệ ánh mắt.”
Sau khi nhận món quà của Đồng Viễn, lại giải thích cách sử dụng ngay sau đó, không có bác bỏ mặt mũi của Lê Khanh.
Đường Chi Hứa cảm thấy rằng, bát nước này, xem như anh có thể giữ được thăng bằng.
Đồ ăn còn chưa được đem lên bàn, cũng nghĩ rằng tranh thủ cho kịp, Lê Khanh cũng lấy trong túi của mình ra một chiếc hộp nhỏ, đưa tới trước mặt Đường Chi Hứa, nói: “Đây là quà sinh nhật của tôi, Đường Chi Hứa, sinh nhật vui vẻ.”
Đường Chi Hứa trực tiếp đưa tay ra nhận, nhịn xuống sự xúc động muốn mở đồ ngay tại chỗ, xoay người đem đồ cất vào trong túi của mình, quay đầu lại khóe miệng cong lên nói: “Cảm ơn bé ngoan!”
Ánh mắt của Đồng Viễn khi chứng kiến hai sự đối xử khác nhau này, chen vào nói: “Anh Đường, quà của em anh để vào trong túi quần, còn quà của học thần Lê Khanh lại bỏ vào trong bao cẩn thận che chở thế, khi nào bắt đầu có sự rõ ràng giữa hai anh em chúng ta vậy?”
Đường Chi Hứa thản nhiên liếc mắt nhìn cậu ta, vắt chéo chân nói: “Của cậu nhỏ, tiện tay để vào túi quần, còn quà của bé ngoan lớn, đâu có được để xuống dưới, đành phải cất vào túi thôi, có vấn đề gì không?”
“Làm sao anh biết được của em nhỏ?” Đồng Viễn không nhịn được nói giọng thất bại.
“Cút!” Đường Chi Hứa đã trực tiếp cực kì ân cần thăm hỏi một chút.
Những người khác cũng đã chuẩn bị quà có thể có một hoặc hai món quà, Đường Chi Hứa để quà ở trên sô pha.
Không nghĩ rằng mười đến hai mươi phần quà lại có thể chiếm chỗ trên sô pha nhiều như vậy, phải cao như một ngọn núi giả vậy.
Lại qua vài phút nữa, người phục vụ lục tục bưng đồ ăn lên bàn.
Đồ ăn có các món chính là món cay và có một số món nhẹ nhàng hơn.
Dường như tất cả đều là những món nổi tiếng, ví dụ như chân gà cola, đầu cá kho tiêu, chân thỏ thì là và gà quay.
Đường Chi Hứa là chủ xị, nói một câu tượng trưng đơn giản mang tính chất chào hỏi dặn dò, còn lại mọi người bắt đầu ăn.
Khi đã ăn được một nửa, mọi người đều cảm thấy mình ăn no được bảy phần rồi, dần dần vừa nói chuyện phiếm vừa ăn.
“Anh Đường, chúc anh sinh nhật vui vẻ!” Không biết là ai đã bắt đầu rống lên hát.
Dường như có người đi đầu, những người khác cũng bắt đầu mở miệng.
“Anh Đường, sinh nhật vui vẻ.”
“Anh Đường, sinh nhật vui vẻ!”
“Sinh nhật vui vẻ, anh Đường!”
…
Đường Chi Hứa lười nhất việc trả lời, chờ cho bọn họ nói đến anh, dĩ nhiên anh mới bắt đầu đứng dậy, trong tay cầm một chén thuỷ tinh trong suốt, bên trong là rượu đế.
“Tôi, Đường Chi Hứa, lúc này hoan nghênh mọi người đã tới đây.
Như thế này đi, sau khi cơm nước xong chúng ta đi K để ca hát, anh Đường tính tiền.” Sau khi nói xong cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, mọi người lại bắt đầu nịnh nọt một trận.
Đường Chi Hứa ngồi ở vị trí chủ tiệc, âm thầm nắm chặt tay chà xát một chút nghĩ cách làm sao để cho Lê Khanh uống một chút.
Dĩ nhiên, khi vừa buông chén, Lê Khanh liền đưa cho anh một cái chén thật… nước trái cây.
Hơn nữa, cầm lấy tới đây.
“Những người khác đều mời rượu, cậu lại mời nước trái cây?” Ánh mắt Đường Chi Hứa nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu hồng trong chén trên tay Lê Khanh, nhíu mày hỏi.
Lê Khanh: “...”
Cái gì thế này? Anh phải tự mình uống nó chứ.
Vừa rồi nhân lúc Đường Chi Hứa không chú ý, Lê Khanh cũng cùng mọi người uống lên một ly.
Lần đầu tiên cậu uống rượu đế, cậu có vẻ hơi tự tin về chính bản thân mình, chỉ có nửa chén nhỏ bên trên mà thôi.
Thế nhưng vừa đúng lúc Đường Chi Hứa đã chuẩn bị dụ dỗ bé ngoan uống rượu, đụng tới một khoảnh khắc như vậy, tự nhiên anh lập tức có chút hiểu lầm.
“Tôi cần tỉnh rượu, giống như có vẻ hơi chóng mặt.” Lê Khanh uống trước rồi giải thích một câu.
Đồ uống vừa vào miệng, lập tức cảm thấy chua xót, nếu không biết đây là rượu táo lên men, Lê Khanh còn thật sự tưởng rằng mình đang uống dấm chua.
Nào ngờ, Đường Chi Hứa vừa nghe xong, sợ hãi than một tiếng nói: “Cậu biết uống rượu?”
“Ừm.” Vừa mới uống một ngụm mãnh liệt, hiện giờ trong khoang miệng chỉ toàn là vị chua, thậm chí Lê Khanh còn cảm thấy được những lời nói ra từ miệng mình đều mang theo chút chua ngoa: “Sinh nhật của cậu, có thể ngoại lệ.”
Đường Chi Hứa nhìn Lê Khanh, tạm thời không nói chuyện.
Bởi vì anh phát hiện, mặt của Lê Khanh rất hồng, cực kì giống má hồng của nữ sinh.
Lan ra tới tận mang tai, cả người đều là một dáng vẻ ngượng ngùng.
Ánh mắt Đường Chi Hứa trốn tránh, buông hai mắt xuống, thu lại vẻ mặt trắng bệch, là chính anh tự so sánh rồi cảm thấy xấu hổ.
“Sao rồi? Đô không tốt sao?” Sau khi chỉnh đốn lại tâm tình của mình, Đường Chi Hứa lại một lần nữa quan tâm hỏi.
“Không có say, lần đầu tiên uống rượu, chưa thích ứng kịp thôi.” Lê Khanh trả lời một cách bình tĩnh.
Đường Chi Hứa đã hiểu rõ nên không hỏi lại nữa.
Quay lại với Lê Khanh, đã để lại cho Đường Chi Hứa một bên mặt.
Sau đó anh xoay bàn thủy tinh trước mặt, một chén canh sườn dừng lại trước mặt, cầm lấy thìa và đổ nửa bát canh.
Canh đã không còn nóng nữa, cho nên Lê Khanh nhẹ nhàng thổi một chút lớp dầu thực vật ở bên ngoài, lập tức đưa tới bên miệng húp.
Hầu kết trong cổ họng theo động tác húp canh nên di chuyển lên xuống, vì cổ của Lê Khanh quá mức sạch sẽ, không nói đến hầu kết nhỏ kia lại cực kì trắng nõn, giống cái…
Mẹ kiếp!
Đường Chi Hứa nuốt nước miếng, đột nhiên miệng lưỡi khô khốc.
Cưỡng chế bản thân mình thu lại ánh mắt, tay phải đang đỡ trên bàn thủy tinh, bản thân anh lại vòng vo một chút.
Cầm lấy thìa, mục tiêu của là bát canh vừa mới múc cho Lê Khanh.
Một chén đầy lớn, không hiểu sao ánh mắt lại chột dạ nhìn sang Lê Khanh.
Lê Khanh đã không còn ăn canh nữa, mà đang chọn đồ ăn.
Chọn cái gì Đường Chi Hứa cũng không biết, anh cũng vô tư không chú ý.
Nhưng trong lòng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, về phần mình tức giận cái gì, anh cũng không muốn hiểu.