Miễn cưỡng ăn xong chén mì, rồi tạm biệt Lê Khanh, Đường Chi Hứa tìm một quán nướng gần đó.
Vừa ngồi xuống còn chưa kịp gọi món, thì phía sau có ai đó vỗ lưng một cái, lực khá mạnh.
Đường Chi Hứa cau mày, không hài lòng "a" lên một tiếng, tức giận quay đầu lại.
Người này nhìn thấy ánh mắt đó, lập tức xin lỗi:"Anh Hứa, em sai rồi."
Sau khi Đường Chi Hứa nhìn rõ mặt của đối phương, tiện miệng nói: "Ngồi đi."
Gọi vài món nướng với hai lon bia, lúc này Đường Chi Hứa mới đưa mắt nhìn người đối diện.
"Sao cậu lại đến đây?" Đường Chi Hứa hỏi.
"Anh Hứa, em đi theo anh mà." Khuôn mặt chẳng mấy đẹp trai của Đồng Viễn, mà lúc này còn tỏ vẻ gương mặt đáng thương, nhìn hơi kỳ quặc.
"Theo tôi?" Đường Chi Hứa thắc mắc.
”Ừm, thì đi theo anh mà!" Đồng Viễn thấp giọng, tỏ vẻ thiệt thòi nói: "Không ngờ em vừa đến nơi thì thấy bên cạnh anh có người mới rồi, tội nghiệp cho em chạy gần hết thành phố, áp lạnh cả mông."
"Cậu nói người mới là Lê Khanh à?" Đường Chi Hứa liếc mắt nhớ đến chuyện vừa xảy ra mười mấy phút trước, không biết phải không.
"Lê Khanh?" Đồng Viễn há hốc mồm, thật sự không hiểu: "Không phải anh rất ghét cái loại học sinh ngoan đó sao anh Hứa?"
Cái tên Lê Khanh này cũng không lạ lẫm gì, là người mà các bậc phụ huynh lúc nào cũng nhắc tới "con nhà người ta", Đồng Viễn rất rõ chuyện này.
Kỳ thi trung học năm đó, Lê Khanh đỗ vào trung học Z với tư cách đứng đầu thành phố, sau nửa học kỳ, cậu lại đứng nhất thành phố trong khối của bọn họ.
Số điểm còn cao hơn hạng hai đến mấy chục điểm.
Tỏ vẻ ngoan ngoãn, trong đầu Đồng Viễn chợt lướt qua một cảnh tượng về chuyện thả thính đớp thính, nhưng hiển nhiên hai người đó có vẻ không được thích hợp.
Mấy cái suy nghĩ hèn hạ như vậy chỉ lướt qua một giây, cậu ta khẽ liếc nhìn Đường Chi Hứa...
Lúc này ánh mắt sắc bén của Đường Chi Hứa dừng lại trên người cậu ta, cậu ta nhanh chóng cúi đầu.
Không được, bỏ bỏ bỏ.
Mấy thứ này lướt qua trong đầu một giây thôi thì cũng là tội ác tày trời, tuy là anh Hứa chưa yêu bao giờ, nhưng chắc chắn anh ấy thẳng còn hơn cả thanh sắt.
Hơn nữa, học thần Lê Khanh gì đó, trong mắt anh ấy, chỉ thích hợp là đồ dâng cúng, thiếu một cây nhang thôi cũng phải về tự kiểm điểm ngay.
"Thật sự rất đáng ghét!" Đường Chi Hứa nhẹ giọng nói: "Lúc nãy chắc mù rồi nên mới nghĩ là chung hệ với mình."
"Vậy anh mù thật rồi." Đồng Viễn không khỏi tán thành, thậm chí giọng điệu còn như muốn nhảy dựng lên: "Anh à, nhìn vào tên học thần Lê Khanh đấy thì chẳng thấy nổi điểm nào thể hiện là chung hệ với mình đâu.”
Đồng Viễn vừa nói xong, cậu ta có cảm giác như có một cặp song đao đang hướng chằm chằm vào mình, xuất phát từ sự tò mò của đối phương, ánh mắt cậu lại hướng về phía Đường Chi Hứa...
Má ơi! Đường Chi Hứa lúc này thật là ngầu lòi quá đi!
Trong đôi mắt dường như có một màn sương đen, lông mày bên phải của cậu ta vô thức nhướng lên...!Đồng Viễn chợt nhận ra những lời mình vừa tuôn ra, sắc mặt đơ ra.
Hơ hơ, anh ơi, em trai bé bỏng mới nãy chỉ lỡ miệng thôi." Nuốt nhẹ nước bọt, Đồng Viễn thử nhẹ nhàng tình cảm hơn: "Hihi, em sẽ về chỉ dạy lại nó, để nó nhớ là cái gì nên nói cái gì không nên nói."
"Thấy cậu thành ý như vậy..." Đường Chi Hứa ngập ngừng, Đồng Viễn trong tiềm thức hít thở sâu, rồi nghe Đường Chi Hứa nói tiếp: "Chọn giờ không bằng gặp đúng giờ nhỉ!"
Sau khi tội lỗi hết một giây, Đồng Viễn nháy mắt rồi cười cho qua: "Hihi, anh à, thành ngữ gọi là "chọn ngày không bằng gặp đúng ngày", không có chọn giờ như anh nói đâu."
"Thì giờ có rồi đó!" Đường Chi Hứa hất cằm: "Nói riêng cho cậu đó."
"Trời ơi anh ơi, hôm nay là ngày tốt mà, động tay động chân sẽ không tốt đâu." Đồng Viễn cố gắng giãy dụa đến cú chót.
"Vậy hả, thôi để đúng ngày vậy!" Đường Chi Hứa nói.
"Dạ vâng, anh Hứa đúng là bố mẹ tái sinh của em." Đồng Viễn như được tái sinh, giọng điệu chùng xuống.
"Tôi làm gì có nổi cái bản lĩnh đấy, làm sao sinh nổi một đứa con trai lớn như cậu." Đường Chi Hứa nhướng mày, không thể nhận nổi câu này.
"..." Đồng Viễn hé môi, nhưng chẳng nói được câu nào.
"Nói mới nhớ, anh ơi, sao anh lại muốn chuyển về trung học Z vậy?" Sau khi đợi anh phục vụ lên món xong, Đồng Viễn đổi chủ đề.
"Trường S mấy đứa nghe lời ít quá, hết cảm giác hứng thú rồi." Đường Chi Hứa cầm lấy lon bia, vừa khui vừa nói.
Đồng Viễn: "..." Chứ chẳng phải người ta bị anh xử hết rồi sao!
Nhưng mà, vì bài học của vết xe đổ vừa nãy, nên cậu ta chẳng dám nói ra.
Đường Chi Hứa đến lớp khá sát giờ, chiều nay môn đầu là Anh văn, Lê Khanh thân là hào quang của trường, nên bị giáo viên anh văn liên tục hỏi, đối với mấy đứa không giỏi anh văn, thì xem như là đã tránh được một kiếp nạn.
Ngày đầu nên tất cả các môn đều học chương đầu, giáo viên các môn cũng không nói quá sâu.
Sau giờ học, sự ồn ào thường ngày trong lớp lại tiếp tục.
"Học thần Lê Khanh, khi nãy giáo viên anh văn nói gì vậy?" Nghĩ cả buổi chiều, cuối cùng Đường Chi Hứa cũng có kế hoạch mới.
Kéo Lê Khanh ra khỏi tế đàn, cũng có vẻ khá hấp dẫn.
Một học sinh giỏi cấp bậc thần thánh như vậy hẳn là sau khi đi ra khỏi tế đàn sẽ càng thú vị hơn, sẽ không để anh thất vọng đâu.
"Nói một số kiến thức cơ bản khi nhập học, nói chung đều là mấy thứ đã học." Lê Khanh nói.
"Cậu nói cậu chịu nhiều áp lực, trầm cảm lâu rồi, sao không đi tìm chút thú vui?" Đường Chi Hứa nghiêng đầu nhìn Lê Khanh.
"Thú vui gì?" Lê Khanh hỏi.
"Hút thuốc bao giờ chưa?"
"Chưa."
"Nhậu bao giờ chưa?"
"Chưa."
"Yêu bao giờ chưa?"
"...!Cũng chưa."
"Vậy à!" Đường Chi Hứa suy nghĩ, đột nhiên tới gần Lê Khanh rồi nói: "Vậy thì những thứ tôi vừa nói với cậu, đối với cậu sẽ đều là những thú vui."
"Không cần đâu, chỉ là tôi bị áp lực thôi, không học những thứ đó đâu." Lê Khanh theo bản năng lùi về sau.
"Chỉ vì áp lực quá lớn sao, vậy mà đã đòi chuyển đến trung học Z lớp tệ nhất khối trong năm nay, vậy thì áp lực lớn của cậu đúng là chẳng phải dạng vừa." Đường Chi Hứa chẳng hề tin.
"Cũng thường thôi." Hai mắt Lê Khanh lóe lên, khiêm tốn trả lời.
"Học thần Lê Khanh, những đề nghị ban nãy của tôi có hiện lực bất cứ lúc nào." Đường Chi Hứa chẳng quan tâm cậu có nghe không, nói xong liền bỏ đi.
Lê Khanh cũng không nhìn.
Từ đó, cậu có thêm một người bạn cùng bàn suốt ngày ngủ trong lớp.
Có rất nhiều thầy cô phàn nàn, khuyên cậu nên chuyển chỗ, nhưng đều bị cậu từ chối.
Sau một tháng, kỳ thi trung học phổ thông cũng sắp đến.
Lê Khanh chắc chắn sẽ đứng đầu lớp, còn Đường Chi Hứa sẽ là hạng nhất từ dưới đếm lên, nên không khí lớp A15 không mấy hào hứng.
Về cá nhân, Lê Khanh đúng là người có phúc.
Nhưng xét về lớp học, thì lớp A15 vẫn vững vị trí chót.
Sau khi có kết quả kỳ thi tháng, Lê Khanh bị gọi ra.
Hoàng Thanh Quốc cầm trên tay hai bảng điểm.
Hạng nhất và hạng cuối của lớp, hai lần hạng nhất đều thuộc về cậu, đây thực sự là một điều may mắn lẫn lộn.
"Lê Khanh à, câu mà lúc mới vào học thầy nói, không phải là hoàn toàn phủ nhận.
Ngay cả khi điểm của em không bị giảm, thì em cũng nên xin chuyển vị trí đi." Hoàng Thanh Quốc đặt bảng điểm xuống rồi nói.
"Cảm ơn ý tốt của thầy." Lê Khanh trả lời: "Em nói rồi, chỉ cần điểm của em bị giảm xuống, thì em sẽ tự chuyển lớp."
Điều này chứng tỏ, không thể thương lượng được nữa!
Hoàng Thanh Quốc thấy thái độ chắc chắn của Lê Khanh, cũng không gây ra vấn đề gì đáng kể, vì vậy ông đã để cậu đi trước.
Sau khi rời khỏi văn phòng, nhìn thấy Đường Chi Hứa dựa vào tường.
Lê Khanh phớt lờ, bỏ đi.
Đi một hồi, phát hiện có gì đó không ổn, quay lại thì thấy Đường Chi Hứa đi theo phía sau.
Lê Khanh dừng lại, xoay người: "Có chuyện gì sao bạn Hứa?"
"Bạn Hứa?" Đường Chi Hứa tiếc nuối lắc đầu, âm cuối phát ra có chút thiệt thòi lạ kỳ: "Ít ra cũng ngồi cùng bàn cả tháng rồi, sao lại gọi nhau xa lạ vậy?"
Lê Khanh mím môi, không trả lời.
"Ồ, thật tiếc cho một lòng chân thành của tôi.” Đường Chi Hứa giả vờ, vừa nói còn quay lưng đi, nhạt giọng nói: "Không sao, tôi đi tìm thầy Hoàng đây!”
Lê Khanh nhìn bóng Đường Chi Hứa rời đi, do dự một hồi.
Cậu lấy lại tinh thần, một giọng nam uy nghiêm truyền tới.
"Em Lê Khanh, em làm gì ở đây vậy?" Giáo viên chủ nhiệm hỏi.
"Khi nãy thầy trưởng khối có việc tìm em ạ." Lê Khanh cười nhẹ: "Giờ em đang chuẩn bị về lớp đây ạ, em chào thầy!"
Lê Khanh nói xong, cậu cúi người thể hiện sự tôn trọng, sau đó rời đi.
"Đường Chi Hứa, em có muốn đổi vị trí không?" Đường Chi Hứa vừa bước vào, Hoàng Thanh Quốc đã hỏi ngay.
"Thầy kêu em đến đây chỉ để nói chuyện này sao?" Đường Chi Hứa hỏi.
"Em có muốn đổi không?" Hoàng Thanh Quốc không trả lời.
"Tại sao phải đổi?" Đường Chi Hứa hỏi tiếp: "Bé ngoan đó mách lẻo gì thầy à?"
Bé ngoan?
Hoàng Thanh Quốc vẫn chưa kịp phản ứng, nghĩ đến Lê Khanh vừa rời đi, mạnh mẽ nói: "Đây là ý kiến riêng của thầy, không liên quan đến Lê Khanh, tin rằng em cũng thấy được, Lê Khanh từ trước đến giờ đều muốn được học trường chuyên quốc gia, ngồi gần em có ngày sẽ ảnh hưởng đến em ấy."
"Kết quả thi tháng này của cậu ấy xuống dốc sao?" Đường Chi Hứa không trả lời hỏi tiếp.
"Không." Hoàng Thanh Quốc không hiểu ý của Đường Chi Hứa, vô thức đáp.
"Vậy thì được rồi." Đường Chi Hứa vẻ mặt thản nhiên: "Vậy em đi đây, việc đổi chỗ là không bao giờ nha thầy."
Thật sự không có chút hiệu quả, Hoàng Thanh Quốc "Hứ" một cái tỏ vẻ không hài lòng, chỉ có thể nhìn Đường Chi Hứa rời đi.