Tìm một tấm thảm dã ngoại gần đó rồi ngồi xuống, nhân lúc bữa ăn chính còn chưa tới, Đường Chi Hứa và Lê Khanh nói về một chủ đề khác.
“Không nhìn ra được là trùm trường Chi Hứa lại có thể rảnh rỗi như thế này.”
“Nếu như đánh nhau thắng rồi thì nhường một chút đi học thần Khanh.” Đường Chi Hứa đáp lại, nghiến chặt ba chữ “học thần Khanh”.
Lê Khanh hiển nhiên là không tin nhưng ngay sau đó cậu nhìn thấy trên cổ tay của Đường Chi Hứa có chút bầm tím, mấp máy khóe miệng nói lại một lần nữa: “Vậy xem như là tôi được hưởng ánh hào quang của trùm trường đi.”
“Bé ngoan mở miệng một tiếng là gọi trùm trường.” Đường Chi Hứa nghiêng đầu, cố ý làm ra bộ mặt khó hiểu: “Anh Hứa đối với cậu không tốt sao?”
Lê Khanh: “...”
Sau bữa tiệc nướng, rất nhiều người rảnh rỗi lui xuống.
Đi dạo bộ, còn có Đồng Viễn tới trễ.
“Anh Chi Hứa, xin lỗi, trên đường kẹt xe.” Đồng Viễn rất hiểu chuyện, vừa mới đến đã nói xin lỗi.
“Cuối tuần mà, không có nhóm sinh viên nào cướp của cậu, cũng lại không có dân đi làm nào tranh giành với cậu.
Còn cái xe chết tiệt của cậu thì sao?” Đường Chi Hứa rõ ràng không công nhận.
Đồng Viễn: “...” Suýt nữa là quên hôm nay là cuối tuần.
“Là như này, vốn dĩ em hẹn Điền Mai đi xem phim, nhưng không, em nhận được lời triệu tập của anh Chi Hứa nên em đã nhanh chóng chạy đến đây.” Đồng Viễn vội vàng giải thích, bỏ qua quá trình cậu ta khuyên can mãi mới vỗ về được bạn gái.
“Điền Mai không làm loạn với cậu sao?” Đường Chi Hứa nói.
Đồng Viễn yên lặng.
Làm sao có thể không làm loạn chứ, nếu không thì cậu ta cũng không đến trễ như thế này.
Nhưng mà bây giờ cậu có chuyện đáng phải quan tâm hơn, chẳng hạn như tên của bạn gái cậu ta, mặc dù biết Đường Chi Hứa không để ý về cái tên này nhưng từ đồng âm của cái tên này cực kỳ khủng khiếp.
Hơn nữa, chẳng lẽ anh Chi Hứa không biết được là giọng nói của anh là giọng mà rất nhiều cô gái yêu thích sao? Tràn đầy quyến rũ, giống như một loại rượu đã được ủ hơn mười năm, phù hợp với các bài hát của thế kỷ trước, mang hương vị dịu êm, dư âm còn văng vẳng bên tai bất tận không dứt.
Phải nói rằng ông trời đã vô cùng chiếu cố đến giai đoạn vỡ giọng của anh Chi Hứa, đến cả một người con trai như cậu ta nghe còn muốn sùng bái anh.
“Anh Chi Hứa, vợ của bạn bè không được bắt nạt.” Cậu ta nói lời lẽ đanh thép: “Anh gọi cô ấy thân thiết như vậy em sẽ ghen đấy.”
Đường Chi Hứa không nói nên lời: “Người ta là một cô gái nhỏ bé, lại giống búp bê Loli, tôi gọi cô ấy là bà Điền cũng không hay lắm.
Cậu ghen lung tung cái gì vậy?”
Đồng Viễn: “...”
“Bé...!Chào học thần Lê Khanh, tôi là Đồng Viễn học lớp mười hai, là đồng bọn của anh Chi Hứa ở trung học S.” Đồng Viễn lựa chọn từ bỏ chủ đề này, chuyển qua chào hỏi Lê Khanh ở bên cạnh Đường Chi Hứa.
“Xin chào, tôi là Lê Khanh.” Bị gọi tên nên Lê Khanh lịch sự trả lời.
“Cái gì mà đồng bọn chứ, con mẹ nó cậu có biết nói chuyện không?” Đường Chi Hứa tát một cái vào đầu của Đồng Viễn.
“Biết biết biết, anh Chi Hứa.” Đồng Viễn che đầu, thuận miệng liền hô lên: “Bạn.”
Thật ra thì Lê Khanh muốn nói rằng với Đường Chi Hứa mà nói, đồng bọn dường như chuẩn xác hơn.
Nhưng suy nghĩ một lát, trước mặt mình cũng là bạn của anh nên không sửa lại.
“Bé ngoan, cậu nói xem, trình độ của Đồng Viễn thế này thì tôi không đưa vị trí thứ nhất từ dưới tình lên cho cậu ấy thì trong lòng tôi sẽ vô cùng áy náy.” Đường Chi Hứa dường như hỏi Lê Khanh ở bên cạnh như đang xem trò hay.
“Cho nên?” Lê Khanh nói theo, tự động tiếp lời một cách tự nhiên.
“Không có cho nên, thịt nướng sắp nguội rồi, anh Chi Hứa, học thần Lê Khanh, chúng ta mau đi ăn thôi.” Đồng Viễn cảm thấy không ổn nên vội vàng đánh trống lảng.
Nếu như thật sự để cho Lê Khanh hỏi ra nguyên do, chịu thiệt nhất định không phải là hai người đang cười trên nỗi đau của người khác.
Vì đây là lần đầu tiên ăn trước mặt người không quen nên Lê Khanh ăn có chút e dè.
Đường Chi Hứa không phải là một người câu nệ mà hoàn toàn tùy ý theo tính cách của bản thân, Đồng Viễn cũng được thừa kế về mặt này, quần áo đã bị nhỏ dầu lên.
Trong thời gian ngắn, hơn nửa xiên que đã bị xóa sổ.
Trong suốt thời gian, Lê Khanh ăn tương đối tao nhã, câu này gián tiếp nói rõ là cậu ăn chậm.
Vì vậy Đường Chi Hứa vô thức nhíu lông mày hỏi: “Bé ngoan, cậu không thích thịt nướng sao?”
“Không phải, tôi mặc áo sơ mi trắng, bị bẩn rồi sẽ rất xấu.” Lê Khanh trả lời.
Đồng Viễn nghe vậy liền cúi đầu xuống nhìn quần áo của mình, mặc dù không phải là màu trắng nhưng cũng thiên về màu nhạt.
Lại nhìn con cá nướng ở trong tay, rõ ràng là không có xương nhưng cậu ta cảm giác như có gì đó bén nhọn đang mắc kẹt ở trong cổ họng.
Không có nó thì sẽ không ngon nữa.
Không giống như Đồng Viễn, Đường Chi Hứa cho rằng Lê Khanh không thích, nói quần áo màu trắng kia chỉ là một cái cớ mà thôi.
Dù sao thì hơn một tháng này, dường như anh chưa nhìn thấy Lê Khanh ăn thứ gì như vậy.
Gần đây nhất có lẽ chính là bánh mỳ chà bông.
Tâm trạng hôm nay vui lên mới nghĩ đến người bạn mới Lê Khanh này.
Sau này bản thân chú ý nhiều hơn một chút là được rồi.
Dù sao thì mặt nạ trên mặt vẫn chưa được tháo xuống.
Hôm qua chợt lóe lên hơi thở đồng loại, hiện tại anh mới nhớ về hương vị đó.
Thứ hai như thường lệ, buổi đọc sách sáng được sử dụng để chào cờ.
Mỗi lớp có bốn hàng, hai hàng nam và nữ.
Làm hai người xuất chúng 180+ có độ cao hơn một mét, Lê Khanh và Đường Chi Hứa đúng ở hàng cuối cùng của lớp A15.
“Bé ngoan, cậu biết hát quốc ca không?” Đường Chi Hứa hỏi trước khi vẫn chưa chính thức chào cờ.
“...!Biết.” Lê Khanh chần chừ đáp lại.
“Không phải, vừa rồi cậu do dự vài giây là có ý gì?” Đường Chi Hứa hạ giọng tiếp tục hỏi Lê Khanh ở bên kia.
“Đối với tôi hoặc là đối với những người ở độ tuổi và với thân phận học sinh này mà nói, câu hỏi vừa rồi của cậu không được xem là câu hỏi.” Lê Khanh dựa trên lý thuyết phân tích phản ứng lúc nãy của cậu không có gì là lạ.
“Ồ, vậy thì đợi một chút cùng nhau nhịp bước với anh Chi Hứa.” Đường Chi Hứa không để ý rồi lại nói một câu.
“Hả?” Lê Khanh bỗng không phản ứng.
Dường như là giọng nói vừa rồi của Đường Chi Hứa, giống như là câu nói cuối cùng của người chủ trì ở trên khán đài: “Bây giờ, mời các bạn học sinh kéo quốc kỳ, mắt nhìn về phía trước, nghiêm, quốc ca.”
Ngay sau đó, bộ phận phát thanh truyền hình của trường phát nhạc nền có thể khiến người ta rơi nước mắt lã cho dù chỉ là khúc nhạc dạo đầu.
Sau đó, những giai điệu nhiệt huyết sôi trào vang lên.
Theo như thường lệ, mặc dù người chủ trì nói hát quốc ca nhưng đối với trung học Z mà nói chủ yếu là hát theo sau.
Bọn họ nhìn theo quốc kỳ trên khán đài với năm ngôi sao, tuân thủ một cách nghiêm túc yêu cầu “chăm chú hành lễ.”
Về phần hát cứ như gà trống gáy vậy.
Nhưng hôm nay đã có một phương án thay thế, Đường Chi Hứa đau đầu.
“Đứng lên, không nguyện làm đầy tớ...”
Đường Chi Hứa bắt đầu hát say sưa, mặc dù hành vi của anh đã thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người từ khắp bốn phương tám hướng.
Có người ngạc nhiên, có người nghi ngờ và có cả những người muốn xem kịch vui.
Là một người cách anh gần nhất, Lê Khanh ngẩn người vài giây mới chợt nhớ tới câu “cùng nhau” lúc nãy mà Đường Chi Hứa nói, không phải là gì khác mà là cùng nhau hát.
“Dân tộc ta, lúc nguy hiểm nhất...”
Trung học Z có một định luật, hiệu ứng học bá.
Vì vậy từ lúc bắt đầu chỉ có hai người hát, dần dần cả một lớp hát, rồi sau đó toàn trường cùng đồng thanh hát.
“Chúng ta trên dưới một lòng, chấp hỏa lực của đối phương...”
Khi chữ “Vào” cuối cùng phát ra, lá cờ đó năm sao đã được treo trên đỉnh cao nhất của cột cờ.
Buổi đồng ca của cả trường hôm nay thực ra là ngoài ý muốn, ngay cả hiệu trưởng đứng ở bên cạnh cũng không nhịn được mà lên tiếng nói: “Hôm nay các em học sinh làm rất tuyệt, các bạn dẫn đầu là của lớp nào?”
10A15 tự động nhận lấy phần thưởng này, các bạn học sinh lớn tiếng nói: “Lớp 10A15.”
“Lớp 10A15?” Hiệu trưởng nhắc lại một lần nữa rồi cười nói: “Được, khen ngợi bằng miệng một lần.”
Trên thực tế, đối với phần quốc ca trong phần chào chào cờ, mỗi lần đều nhấn mạnh phải hát lên chứ không nên im lìm không phát ra tiếng.
Mỗi lần nói rất mệt nhọc nhưng qua hai ba tuần thì người hát lại trở nên ít hơn, thậm chí đến cuối cùng không có ai hát.
Dần dần nhà trường phải bỏ cuộc.
Hôm nay lại hát như vậy, một nhóm trai xinh gái đẹp mười mấy tuổi, tuổi trẻ lao lên chính là hi vọng được nhắc đến trong lời bài hát, không ngừng tiếng về phía trước, về tương lai.
Một người lớn tuổi như hiệu trưởng không khỏi cảm động.
Ông ấy lấy micro ra rồi hỏi người bên cạnh: “Vừa rồi trong các lớp nhận cờ đỏ có lớp 10A15 không?”
Bạn học nữ nhìn về phía tập sách trong tay mình rồi liếc mắt quét qua, cung kính trả lời: “Không có ạ.”
Sau khi nhận được câu trả lời, hiệu trưởng giơ micro lên: “Tôi sẽ gửi cờ đỏ cho lớp 10A15 để khích lệ.”
Vì vậy kết quả của sự cảm động chính là hiệu trưởng cảm thấy khen thưởng bằng miệng là quá vô ích, vì vậy đã bổ sung thêm điểm này.
Tiếp theo, thầy nói về hoạt động tảo mộ tuần trước.
Hơn một giờ trôi qua kể từ khi nói xong, vượt quá thời gian đọc sách buổi sáng.
Tiết học đầu tiên vào thứ hai là tiết sinh học của giáo viên chủ nhiệm.
Buổi lễ chào cờ của tuần này chiếm hơn một nửa thời gian tiết học đầu tiên, vì do thời gian hạn chế nên giáo viên chủ nhiệm đã bỏ hai chữ “tự học”.
“Anh Chi Hứa thật tuyệt vời, đây là lần đầu tiên A15 của chúng ta có được cờ đỏ.” Một bạn nam ở cuối hàng dựng thẳng ngón tay cái hướng về phía Đường Chi Hứa.
“Cảm ơn, cảm ơn.” Đường Chi Hứa xua tay: “Vẫn là do học thần kéo mọi người lên.”
Đột nhiên Lê Khanh bị nhắc đến một cách bất đắc dĩ: “Cũng thường thôi, Đường Chi Hứa mới là người dẫn đầu, tôi chỉ là người đóng vai trò lái theo mà thôi.”
“Học thần thật khiêm tốn, dịu dàng và tao nhã, quả thật là ứng viên sáng cho cho vị trí chồng mình.” Vương Thy Vân sáng mắt lên, che ngực với vẻ mặt quyến rũ nói: “Sau này tôi tìm chồng cũng sẽ tìm một người như học thần Lê Khanh đây.”
“Cậu có biết xấu hổ không?” Đường Vinh như giáng một cái tát lên đầu cô ấy, giọng điệu có chút đanh thép nói: “Lần trước còn nói muốn Đường Chi Hứa làm bạn trai, bây giờ lại là Lê Khanh, cậu nghĩ cậu đẹp lắm hả?”
“Không sao.” Vương Thy Vân xoa vào chỗ mà cô ấy vừa bị đánh vào, bĩu môi đầy oan ức: “Cậu xem, thời kì học sinh có trùm trường Chi Hứa làm bạn trai ngầu biết bao nhiêu, học thần Lê Khanh làm chồng, hai cái này không giống nhau.”
“Haiz, cậu đã nói như vậy thì tôi cũng cảm nhận được rồi.” Đường Vinh thả mình vào suy nghĩ, sau khi tưởng tượng một chút liền cảm thấy vô cùng đẹp rồi nói: “Trùm trường thích hợp làm bạn trai, học thần thích hợp làm chồng, thời kỳ học sinh với cuộc sống tương lai của tôi quả thật là hoàn hảo.”
“Chậc chậc, đúng là phụ nữ mà.” Vương Thy Vân treo lên bộ mặt ghét cay ghét đắng một cách rõ ràng, dường như sợ rằng Đường Vinh không biết điều đó vậy.