Trung Cung Có Hỉ

Cảnh tượng Cảnh
Diễm vội vàng rời khỏi Quảng Lăng cung thì Thiên tiệp dư ngã ngồi ở trên mặt đất còn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong kinh hãi.

Ngạc nhiên là chuyện Luyện Nguyệt Sênh đẻ non, kinh hãi là bệ hạ bỏ rơi nàng, vẻ mặt nôn nóng rời khỏi.

Nàng ngây ngốc ngồi dưới đất, nghĩ vừa nãy Triệu Hoài Sinh gào to, Cảnh Diễm đột nhiên đứng dậy, nàng bất ổn bị ngã trên mặt đất, người nọ cũng
không ngoảnh đầu lại nhìn nàng, vội vã rời đi.

Thiên tiệp dư cảm
thấy có thứ gì đó trong lòng bị sụp đổ, liền ngay cả chuyện vui là Luyện Nguyệt Sênh đẻ non, đều không thể làm cho nàng cảm thấy vui vẻ.

Nếu là người đó thật sự thích Luyện Nguyệt Sênh! Vậy nàng là cái gì! Chẳng
lẽ nàng sẽ bị nữ nhân khác trong hậu cung dẫm dưới chân sao!

Cảnh Diễm trên đường đến Phượng Tê cung, bỗng nhiên phát hiện hắn đã sớm
biết chuyện Luyện Nguyệt Sênh không có mang thai sao? Vậy hắn rốt cuộc
là gấp cái gì!

Quả thực là không thể hiểu nổi...

Trong
Phượng Tê cung loạn vô cùng, vài cung nữ Hồng Tư sớm biết sự thật, lúc
này sắc mặt lo âu, giả dạng đi ra đi vào, ngự y trong Ngự y viện cũng tụ tập lại.

Trong điện Cảnh Diễm ngửi thấy mùi máu tươi xông vào mũi,
nồng đến mức hắn muốn giơ tay bịt mũi tử, hắn chịu đựng mùi máu tươi,
nhìn vệt nước mắt trên mặt Hoàng Dương bưng một chậu máu loãng từ bên
trong ra, cảm thấy ngực khó chịu, trong nháy mắt đều tưởng là thật!

Không hổ là là Luyện Nguyệt Sênh, diễn giống như thật vậy, hắn nói thầm ở
trong lòng, trên mặt lại là vẻ nghiêm túc, ánh mắt thâm trầm, tiến vào
hậu điện trực tiếp chất vấn Hồng Tư.

Trong mắt Hồng Tư đẫm lệ,
quỳ rạp xuống dưới chân Hoàng Đế, khóc nghẹn ngào, “Là nô tỳ... Nô tỳ
không chăm sóc nương nương thật tốt...”

Cảnh Diễm quát làm Hồng Tư hoảng sợ giật nảy người, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đang yên đang lành sao có thể như vậy!”

”Nương nương... Nương nương nàng...” Hồng Tư mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu,
ngón tay chỉ về một hướng, “Nương nương là bị Diệp sung dung đụng phải!”

Vừa nói như vậy xong, Cảnh Diễm mới phát hiện trong góc khuất của điện, nguyên lai còn quỳ một người mặc áo xanh Diệp sung dung.


Diệp sung dung sớm đã bị dọa cho ngây ra, lúc này nghe thấy giọng nói của
Hồng Tư, nàng run rẩy, khóc sướt mướt dập đầu lạy Hoàng Đế, “Tỳ thiếp
tội đáng chết vạn lần, vô ý đụng phải Hoàng Hậu nương nương... Tỳ thiếp
tội đáng chết vạn lần.”

Diệp sung dung tính tình điêu ngoa càn
quấy, mấy ngày trước còn bị hạ từ Tần vị tòng tứ phẩm xuống ngũ phẩm
Sung dung do chuyện đánh chết cung nữ, cũng không thấy nàng bớt phóng
túng chút nào, ở trong Nghi Xuân cung cũng khi dễ không ít người, lúc
này toàn thân phát run vì sợ, khóc đến mức khàn giọng, vẫn luôn dập đầu
lạy.

Cảnh Diễm còn chưa kịp nghĩ vì sao Luyện Nguyệt Sênh tìm
Diệp sung dung làm người chịu tiếng xấu thay cho người khác, nhóm ngự y
đi ra ngoài, đi đầu chính là Chương ngự y.

”Vi thần vô năng, không thể bảo trụ long thai...” Vẻ mặt Chương ngự y uể oải.

Cảnh Diễm dùng giọng nói đau đớn vô cùng, “Vậy... Hoàng Hậu thế nào rồi.”

”Nương nương không còn đáng ngại...” Chương ngự y trả lời, lắng nghe giọng nói của Hoàng Đế, trong nội tâm thầm khen một câu diễn xuất tốt! Nhập vai
nhanh như vậy, giọng điệu thay đổi như thế giống chuyện này có thật vậy!

Cảnh Diễm không nói chuyện, trong điện đều bao phủ một bầu không khí đau
đớn, Diệp sung dung khóc càng to, cái trán bởi vì dập đầu lạy mà đỏ
lên.

Đột nhiên, mặt Cảnh Diễm trở nên độc ác, cầm ly trà trên bàn ném về phía Diệp sung dung, Diệp sung dung sợ hãi kêu lên một tiếng,
chiếc chén vỡ thành nhiền mảnh ở cạnh bên chân nàng, nước trà tung tóe
đầy mặt đất.

Trong nháy mắt, trong điện trở nên cực kỳ yên tĩnh,
liền ngay cả những người diễn trò là Chương ngự y Hồng Tư đều không dám
thở mạnh, càng không cần nhắc đến mấy vị ngự y không biết chân tướng
cùng với Triệu Hoài Sinh đứng trong sân thì có cảm giác gì.

Ở bên trong điện Luyện Nguyệt Sênh nằm giả chết lắng nghe bên ngoài truyền
đến âm thanh ầm ầm, nghĩ thầm Cảnh Diễm diễn xuất thật tốt, diễn giống
như hai người bọn họ là phu thê tình cảm thắm thiết.

Tiếng bước chân nặng nề vang lên, Luyện Nguyệt Sênh mở mắt ra, liền nhìn thấy đôi mắt bí hiểm âm trầm khó dò của Cảnh Diễm.


Nàng cong cong khóe môi, hắn không chút khách khí ngồi lên mép giường, nhìn thẳng nàng.

”Diệp sung dung đắc tội nàng sao?” Cảnh Diễm đè giọng nói thấp.

Nàng nói: “Không có.” Theo sau lại hỏi: “Bệ hạ thích nàng?”

Cảnh Diễm nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Vậy nàng nên giải thích vì sao muốn Diệp sung dung mang tội này. Còn nữa; Trẫm không thích nàng.”

Luyện Nguyệt Sênh nhìn ra bên ngoài, Cảnh Diễm liền nói: “Hồng Tư Thanh Linh
trông ở bên ngoài, chúng ta nói nhỏ thôi, không thì có người nghe thấy
.”

”Lần trước hỏi bệ hạ cảm thấy Diệp sung dung là người như thế
nào, ngài nói nàng càn quấy điêu ngoa, đánh chết cung nữ, không thích
nàng. Ngày hôm nay thần thiếp đi ngự hoa viên, Diệp sung dung không có
quy không có củ, thần thiếp nhớ bệ hạ không thích nàng, nàng lại đánh
chết một cái cung nữ, cho nên thần thiếp liền giả bộ bị nàng va chạm làm động thai khí.” Luyện Nguyệt Sênh ngừng một chút, “Coi như là loại bỏ
người đáng ghét cho bệ hạ, báo thù cho cung nữ chết oan.”

Nghe
nguyên nhân này, đột nhiên Cảnh Diễm không hiểu vì sao lại có cảm giác
thỏa mãn, không nghĩ là nàng còn có tâm tư như vậy, nhớ kỹ một câu nói
của mình. Vì vậy vẻ mặt của hắn bình tĩnh hơn, hỏi nàng: “Nàng nghĩ xử
cô ta như thế nào?”

Luyện Nguyệt Sênh nằm ở trên giường, nhìn
hắn, nhún nhún vai, “Thần thiếp bị như vậy, bệ hạ nói còn có thể xử trí
nàng như thế nào?”

Va chạm Hoàng Hậu, mưu hại hoàng tự, chỉ có một đường chết.

Chờ đợi xử lý Diệp sung dung thì cũng chỉ có loại này.

Luyện Nguyệt Sênh trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ cung nữ chết oan kia, lần này rốt cuộc có thể nhắm mắt.

Cảnh Diễm đợi một lúc, nói muốn hôm nay nghỉ ở Phượng Tê cung, Luyện Nguyệt
Sênh thẳng lắc đầu, “Bệ hạ, này về tình về lý đều không hợp, thần thiếp
là đẻ non, bệ hạ nghỉ nơi này là phạm được kiêng kị.” Nàng ngừng lại
nói: “Hơn nữa; chúng ta chỉ là diễn trò, tạm thời đồng minh, thái độ của bệ hạ đối với thần thiếp có phải là quá để tâm hay không.”

Cảnh Diễm vừa muốn nói, Hoàng Dương từ bên ngoài tiến vào báo Thái Hậu đến.


Luyện Nguyệt Sênh hít sâu một hơi, mắt mở hờ hờ, lập tức nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Cảnh Diễm điều chỉnh thần thái một chút, bước đi ngạo mạn ra ngoài đón.

Thái Hậu nghe nói Luyện Nguyệt Sênh đẻ non, lập tức rời khỏi Phật đường đến Phượng Tê cung lý.

Thái Hậu biểu cảm vội vàng, trong mắt vừa lo lắng vừa bi thương, “Hoàng nhi, Nguyệt Sênh thế nào rồi?”

Nhìn thấy Thái Hậu lo lắng đau đớn như thế, Cảnh Diễm chột dạ, hắn tiến lên
trước đỡ cánh tay Thái Hậu, bình tĩnh sắc lắc lắc đầu, “Mẫu hậu... Đứa
nhỏ không còn.”

Thái Hậu bi thương, lệ tuôn ra, nàng tóm lấy cánh tay Cảnh Diễm, “Nguyệt Sênh đâu? Nàng không sao chứ, nhanh để ai gia đi vào nhìn nàng!”

”Mẫu hậu.” Cảnh Diễm không động, cúi đầu, trầm
giọng nói: “Mẫu hậu, thân thể Hoàng Hậu không có vấn đề gì, hiện tại đã
ngủ, ngày khác ngài trở lại thăm nàng.”

Thái Hậu hơi giật mình,
liền vội la lên: “Ai gia vô cùng lo lắng Nguyệt Sênh! Vội vã chạy đến,
sao còn có thể đợi ngày khác mới thăm nàng!” Dứt lời, đẩy tay Cảnh Diễm
ra, bước nhanh vào trong điệni, Cảnh Diễm nhìn thân anh vổi vàng kia,
không nhịn được nhắm mắt cúi đầu.

Một lát sau, Cảnh Diễm cũng đi theo vào.

Thái Hậu nhìn Luyện Nguyệt Sênh ngủ, nhìn nàng vài lần, đầy lo lắng lui ra
ngoài. Sau đó gọi Hồng Tư, ngự y tiến tiến vào hỏi vài câu.

Nghe
tới là Diệp sung dung đụng phải Luyện Nguyệt Sênh làm nàng đẻ non, vẻ
mặt Thái Hậu nghiêm khắc nói một câu “Giết!” Uy nghiêm vô cùng.

— — — — — — — — — — — —

Chuyện Hoàng Hậu đẻ non làm triều đình, dân gian khiếp sợ, trong hậu cung đầu cũng lập tức bình tĩnh lại.

Thời điểm Hạ phi biết việc này còn oán hận ở Thanh Ánh cung sao chép cung
quy, kinh hãi làm bút rơi xuống, hóa ra không phải nàng bị Luyện Nguyệt
Sênh quay ra đáp trả, mà là vẫn luôn bị Luyện Nguyệt Sênh nắm mũi dẫn
đi!

Kế hoạch hoàn mỹ của nàngđã bị Luyện Nguyệt Sênh nhìn thấu từ trước rồi!

Hạ phi khiếp sợ vô cùng, Hạ Thần lại vỗ tay bảo hay, trào phúng vài câu
khi gặp Luyện Minh Hiên, Luyện Minh Hiên không thèm so đo cùng hắn. Nữ
nhi hắn đẻ non trong cung, con trai ở Giang Tây vì nước cống hiến,
chuyện cần hắn lo lắng còn một đống, sao lại có thể bởi vì vài câu đắc

chí của Hạ Thần mà so đo cùng hắn.

Trong Phượng Tê cung, Luyện Nguyệt Sênh dựa vào đầu giường, sau lưng đút ba cái nệm êm, đang mê mẩn xem một quyển du kí.

Nếu là diễn trò, cần phải tĩnh dưỡng một tháng, cũng chính là ở Phượng Tê
cung. Cảnh Diễm hạ lệnh, toàn cung phi tần không được quấy rầy Hoàng Hậu nghỉ ngơi, để nàng an tâm tĩnh dưỡng.

Thời điểm Cảnh Diễm đến, Luyện Nguyệt Sênh cắn hạt dưa, nói chuyện với nhóm người Hồng Tư.

Vẻ mặt hắn bình tĩnh, chăm chú nhìn Luyện Nguyệt Sênh, lên tiếng nói: “Luyện Ngọc Hành rơi xuống nước.”

Nghe vậy, Luyện Nguyệt Sênh ngơ ngác, chợt hoảng sợ nói: “Cái gì!”

”Nhưng đã được cứu.” Hắn nhìn nàng nôn nóng, chậm rãi nói: “Chỉ là mấy ngày
qua làm hắn quá mức mệt nhọc, lại thêm rơi xuống nước, làm hắn bị bệnh.”

Luyện Nguyệt Sênh vẫn chưa thở phào nhẹ nhõm, thì lại thêm lo lắng nói, “Nhị ca thiếp có làm sao không!”

Cảnh Diễm đi đến, ngồi trên ghế, “Chăm sóc tốt thì sẽ có ngày khỏe lại, Trẫm hạ chỉ, để Luyện Ngọc Hành về trước.” Hắn nhìn nàng một cái, “Cứ như
thế đi.”

Luyện Nguyệt Sênh không lên tiếng, giữa lông mày là lo
lắng trầm trọng, một lát sau, nàng nhìn Cảnh Diễm, nói: “Bệ hạ đừng hạ
chỉ, nếu Nhị ca không làm sao, ngài hạ chỉ để ca ca thiếp trở về, thì
sau này ca ca thiếp làm sao đối mặt với người khác được.” Nàng khựng một chút, “Hơn nữa, với tính tình của ca ca thiếp, có lẽ là có chết ở Giang Tây, cũng sẽ không chịu trở về.”

Lần này cứu tế thiên tai ở
Giang Tây, Luyện Ngọc Hành tự tiến cử, Cảnh Diễm dù lo lắng, nhưng vẫn
là phái hắn đi. Hắn không ngờ tới Luyện Ngọc Hành nghiêm túc đến vậy,
thậm chí sơ suất rơi xuống nước, điều này làm cho Cảnh Diễm phải xem xét lại con người Ngọc Hành.

”Cũng được.” Cảnh Diễm nghĩ ngợi một
lúc; gật gật đầu, “Vậy lần này theo ý nàng, nếu Ninh quốc công đến cầu
Trẫm, Trẫm cũng sẽ không cho hắn trở về.”

Luyện Nguyệt Sênh gật đầu, trên mặt vẫn còn vẻ buồn rầu.

Đối với Cảnh Diễm, hầu như chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt buồn bã trên mặt
nàng, bởi vì không phải vẻ mặt nàng không có biểu cảm gì thì chính là
cười nhẹ. Vẻ mặt ưu sầu, không hợp với Luyện Nguyệt Sênh.

Cảnh
Diễm lẳng lặng nhìn nàng, mái tóc đen rối tung, sắc mặt trắng nõn, mắt
phượng mài ngài, mũi ngọc môi anh đào, vẻ mặt buồn bã nhàn nhạt, nhuộm
ra một hình ảnh không đồng nhất.

Đây là lần đầu tiên Cảnh Diễm nghiêm túc quan sát Luyện Nguyệt Sênh.

Vẻ mặt u buồn, quả thật không thích hợp với nàng. Một lần nữa hắn lại nghĩ thầm trong bụng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận