Trung Cung Có Hỉ

Cảnh Diễm hôm sau tuyên Cảnh Dật vào trong cung, nhắc tới chuyện chọn phi cho hắn.

Cảnh Dật không thể nào nghĩ tới sẽ có chuyện này.

"Hoàng thúc, tuổi ngài cũng không còn nhỏ, cũng nên đón dâu rồi, hay là trong lòng ngài đã có người? Hoàng thúc hãy nói ra, Trẫm làm chủ thay ngài!" Cảnh Diễm giọng điệu thân mật, mặt mang mỉm cười.

Cảnh Dật khẽ nhếch khóe môi, một đôi mắt trong đựng đầy ý cười, "Bệ hạ, thần hiện giờ cũng không nghĩ đến việc đón dâu." Hắn cự tuyệt ý tốt.

"Hoàng thúc." Cảnh Diễm nhăn mày, "Ở trước mặt cháu trai, ngài còn nói chuyện này để làm gì." Ngừng lại, "Hiện giờ Trẫm cũng sắp làm cha, hoàng thúc vẫn là lẻ loi một mình, Trẫm chỉ nhìn, cũng sốt ruột thay hoàng thúc."

"Bệ hạ, thần cảm thấy một mình cũng đã được rồi, không có ý đón dâu." Cảnh Dật mặt không đổi sắc, chắp tay với Cảnh Diễm một cái, "Ý tốt của bệ hạ,  thần xin lĩnh, chỉ là thần hiện giờ xác thực không có ý định đón dâu."

Cảnh Diễm khẽ thở dài, "Hoàng thúc, Trẫm cũng không muốn bức người, nhưng người vẫn không đón dâu như thế này, Liễu tổ thái phi có thể yên tâm sao?"

Cảnh Dật hơi giật mình.

"Hoàng thúc, liền coi như nể mặt Trẫm, chính phi không chọn vội, chọn vài cái thiếp thất vậy." Cảnh Diễm nhíu mày nhìn hắn, cực kỳ thành khẩn.

Có thể từ cưới vợ xuống tuyển chọn thiếp thất, Cảnh Diễm nhượng bộ rất lớn, nếu Cảnh Dật vẫn không đồng ý, vậy thì là không nể mặt Hoàng Đế, làm mất thể diện Hoàng Đế.

Cảnh Dật lặng yên một hồi, mi tâm nhẹ chau lại chậm rãi giãn ra, rốt cuộc cũng đồng ý.

Cảnh Diễm làm ra dáng vẻ vui sướng, cười vang nói: "Thật tốt, thật tốt; Trẫm sẽ phái người đi đón Liễu tổ thái phi, một nhà chúng ta cũng phải gặp mặt vui vẻ."

Cảnh Dật dịu dàng cười, hết thảy như bình thường, trong lòng lại mơ hồ khó hiểu vì sao Cảnh Diễm kiên trì trong việc muốn hắn đón dâu như vậy.

Bên này; Cảnh Diễm cùng Cảnh Dật, hai thúc cháu nói cười không ngừng; đằng kia Luyện Nguyệt Sênh còn hao tổn tâm trí bởi chuyện của Cao Ti.

Cao Ti ngày hôm nay đã bị nâng ra cung đi hạ táng, hết thảy dựa theo chính thất phẩm quy cách để làm. Ngẫm lại người này vẫn là đã từng là Thục phi tay cầm quyền thế, ngoài việc hiện tại thì không rên một tiếng đã chết rồi, đến việc sử lý hậu sự cũng cực kỳ ám muội.

Làm cho chúng phi trong nội cung thổn thức không thôi.

Có khi còn trộm lau mấy giọt nước mắt sau lưng người khác, nghĩ tới kết cục thê thảm của Cao Ti thì giống như nhìn đến ngày mai u ám của chính mình.

Toàn bộ trong cung nhất thời đều ngột ngạt, nhưng là Cao Ti chết, đồng thời lại có đề tài mới cho nhóm cung nhân và phi tần nói chuyện.

"Nói ra thì cũng là đáng tiếc, Cao tài nhân là bị liên lụy bởi người nhà, nếu không một Thục phi, vinh hoa phú quý, quyền thế đế sủng, muốn cái gì không có?" Trang phi bưng ly trà, khá là tiếc hận nói xong, nhưng mặc cho ai đều có thể nghe ra đến nàng trong lời nói có ý mỉa mai cùng vui sướng khi người gặp họa.

Nguyên thục viện vuốt ngực, thở dài nói: "Ôi, ta hiện tại chỉ cần nghĩ tới đến cảnh ngộ Cao tài nhân gặp phải, thì cả người đều không thoải mái, giống như có thể thấy trước những chuyện bản thân mình gặp phải."

Cố tu dung mắt hạnh vừa chuyển, đem khăn hất lên, "Này, nghe lời nói của  Nguyên tỷ tỷ, là điềm xấu, sao lại có thể nhìn thấy ngày sau của tỷ tỷ ngươi được; chuyện này có bắn đại bác cũng không quan hệ đến, tự mình dọa mình!"

Nguyên thục viện chuyển mắt nhìn nàng một cái liếc mắt; "Muội muội không hiểu tỷ tỷ rồi." Giọng điệu có phần u oán, "Trong cung này nhiều chuyện, ai biết lúc nào sẽ rơi xuống người mình."

Hiện nay trong gió thu run lẩy bẩy, cây cối khó khăn, hoa tàn thảo khô, ngược lại là cực kỳ phù hợp với tâm tình bi thương của Nguyên thục viện lúc này, nàng quay ra hồ nước bên ngoài đình, rất là ưu sầu thở dài.

Cố tu dung bị nàng ai oán không biết đáp trả thế nào, nâng chung trà lên uống.

"Này, đó là cái gì?" Đang ở trong sự phiền muộn vô hạn Nguyên thục viện đột nhiên kêu lên, con mắt nheo lại nhìn về phía bụi lau sây trong hồ, "Ở bên trong có cái gì đó." Nàng thay đổi giọng điệu u oán của mình.

Trang phi vẫn luôn nghe hai nàng chê cười khi nghe thấy lời này, tò mò, bưng ly trà đưa mắt nhìn sang.

"... Thế nào; giống một người..." Nói lời này chính là Cố tu dung.

Nguyên thục viện đột nhiên cả kinh, tay Trang phi run lên, trong chén nước rơi ra vài giọt.

"Ngươi chớ nói lung tung!" Nguyên thục viện run rẩy nói.

Trang phi cố làm ra vẻ trấn tĩnh, chỉ hai cái thái giám, đi thuyền đi qua nhìn xem.

— — —

Khi Luyện Nguyệt Sênh đuổi tới, Nguyên thục viện ngồi xổm ở bên đình  nôn khan cái không ngừng, sắc mặt Cố tu dung trắng bệch, chỉ có Trang phi coi như trấn tĩnh.

Người chết chính là một cung nữ, bị trói tay chân, miệng bị nhét vào, ném vào hồ Bồng Lai.

Thời điểm thi thể được vớt lên, Nguyên thục viện liếc mắt nhìn, liền che miệng phun. Tướng chết quá mức khó coi, những phi tần được nuông chiều từ bé không chịu nổi cũng là bình thường.

Trang phi ngăn ở trước mặt Hoàng Hậu, mặt trắng bệch sắc, khuyên nhủ: "Nương nương, đừng nhìn, đụng phải phượng thể sẽ phá hỏng rồi."

Phủ lên thi thể là vải trắng, Luyện Nguyệt Sênh đứng cách nàng không đến mười bước thì bị Trang phi ngăn lại, nghĩ là chân tâm thật ý nghĩ cho nàng. Luyện Nguyệt Sênh vẻ mặt lạnh nhạt, "Người chết là người trong cung nào?" Phân phó người tiến lên trước nhấc tấm vải trắng lên.

Vải trắng xốc lên, Luyện Nguyệt Sênh vẻ mặt như thường liếc mắt nhìn, liền nghe Trang phi nói: "Nếu là thiếp không nhìn lầm, hẳn là trong cung Đức phi."

Luyện Nguyệt Sênh ngẩn ra.

Đầu kia Nguyên thục viện đang khó chịu muốn chết cũng cam đoan nói: "Xác thực là trong cung Đức phi."

Cứ như thế, Luyện Nguyệt Sênh phái người mời Đức phi đến đây.

Đức phi nghe nói ở hồ Bồng Lai vớt được một khối thi thể nữ nhân, trong lòng có cảm giác không ổn, một đường trấn tĩnh theo Thanh Linh đến bên hồ, nhìn thấy thi thể dưới tấm vải trắng thì bị dọa sợ suýt nữa ngất đi.

Nhưng đó không phải chính là cung nữ trong cung của nàng đã mất tích từ hôm qua sao!

Cung nữ tên là Băng Dao, là tam phẩm nội thị cung nữ trong cung Đức phi, từ hôm qua đã không biết tung tích, Đức phi cũng phái người tìm qua, hoàn toàn không nghĩ đến nàng đã bị người sát hại!

Lúc này, trong cung Ngọc Trinh, Đức phi dùng khăn che miệng lại, trong dạ dày nhộn nhạo, nhưng lại không phun ra cái gì.

"Nương nương... Thiếp là thật sự không biết cung nữ này đã đi đâu từ hôm qua." Nàng vỗ vỗ lồng ngực, sắc mặt trắng bệch, khó chịu vô cùng.

Hôm trước Cao Ti vừa mới chết, hôm nay lại chết thêm một cung nữ, trùng hợp như thế, rất dễ dàng làm cho người ta đem này hai sự kiện liên hệ với nhau.

Luyện Nguyệt Sênh đã xác định Cao Ti xác thực là tự sát, bên Đức phi ngay sau đó chết một cung nữ.

Nàng vẻ mặt trầm tĩnh, tay nắm ly trà, dưới tay đường vân hoa sen Thanh Hạc rất là rõ ràng, cụp xuống mắt nhìn thoáng qua hộ giáp bảo thạch điêu khắc chim bồ câu đeo trên ngón út, chậm rãi nói: "Người của ngươi chết thật khéo đúng vào thời điểm này, mà còn vừa nhìn đã biết ngay là bị người sát hại."

"Nương nương, chuyện của Cao tài nhân, không có quan hệ với thiếp!" Đức phi vội la lên, một đôi mắt diễm lệ hoa đào toàn bộ là gấp gáp, "Nương nương, ngài phải tin tưởng thiếp!"

Luyện Nguyệt Sênh nhấp một ngụm trà, nhìn nàng nói: "Ngươi không cần gấp gáp, bản cung cũng chỉ thuận miệng nói."

Biểu tình Đức phi càng thêm sốt ruột.

Luyện Nguyệt Sênh ngồi trong cung Ngọc Trinh một lúc, an ủi một chút Đức phi đang bị chấn kinh, sau đó lập tức mang người trở về Phượng Tê cung.

Nàng chân trước vừa đi vào, chân sau Mạnh tiểu nhị với đôi mắt khóc đến sưng đỏ nôn nóng sốt ruột đi vào Phượng Tê cung.

"Nương nương!" Mạnh mỹ nhân xách theo váy quỳ rạp xuống bên chân Hoàng Hậu, "Có phải là có manh mối hay không, có thể báo thù cho Cao tỷ tỷ!" Nàng nói vội vàng gấp gáp.

Lông mày Luyện Nguyệt Sênh nhăn mày, "Tin tức của ngươi cũng quá nhanh." Không nóng không lạnh.

Mạnh mỹ nhân ngửa mặt nhìn nàng, "Nương nương, có phải là người của Đức phi hay không?" Trong mắt mắt nàng chợt lóe lên hận ý; giọng điệu có vài phần nghiến răng nghiến lợi.

Luyện Nguyệt Sênh từ trên cao nhìn xuống nàng, nâng chung trà lên nhẹ hớp miếng trà, "Ai nói là Đức phi, chữ bát còn chưa phiết một nét, phong kín cái miệng ngươi lại cho bản cung!"

Mạnh mỹ nhân ngượng ngùng, lại có phần không cam lòng.

"Bản cung không phải đã bảo ngươi phải thành thành thật thật sao, không có việc gì thì chạy loạn làm gì?" Luyện Nguyệt Sênh đem ly trà đặt ở trên bàn, chiếc cốc chạm vào mặt bàn phát ra âm thanh không nhẹ không nặng, làm Mạnh mỹ nhân kinh hãi rùng mình.

"Cao tỷ tỷ chết không minh bạch, thiếp sao có thể bình tĩnh được." Mạnh mỹ nhân cúi đầu, nhỏ giọng nói.

Trong hậu cung có tình cảm tinh khiết giữa tỷ muội sao? Cao Ti chỉ là tiện tay cứu mạng Mạnh mỹ nhân, thì được Mạnh mỹ nhân thật tâm đối đãi? Tuy nói Cao Ti khi còn sống có quan hệ thân thiết với Mạnh mỹ nhân, nhưng Cao Ti là vì hưởng thụ cảm giác được người khác nâng lên cung kính, đến cả việc Mạnh mỹ nhân ân cần nịnh nọt, cũng chỉ là vì nghĩ phụ thuộc vào cây đại thụ Cao Ti mà thôi.

Rõ ràng là theo nhu cầu, hiện tại Mạnh mỹ nhân lại liều mạng như vậy là vì cái gì?

Tay Mạnh mỹ nhân nắm khăn, cắn răng, "Nương nương... Kỳ thật lúc trước Cao tỷ tỷ đã nói với thiếp, Đức phi... Là người ngấm ngầm mưu tính, rất khôn ngoan sắc sảo..."

Luyện Nguyệt Sênh hạ mắt xuống nhìn nàng, Mạnh mỹ nhân cúi thấp đầu, "Không phải thiếp hoài nghi Đức phi, thật sự là... Cao tỷ tỷ cùng với Đức phi là bằng mặt mà không bằng lòng, dù việc này đúng là do Đức phi gây nên, thiếp cũng có lý do tin tưởng."

Đức phi Dương Như Ý, là cháu gái Dương thái phó Dương Chấn, nói ra thì cũng xem như là có quen biết từ nhỏ với Cảnh Diễm, trước thời điểm phản nghịch Cảnh Diễm đối đãi với nàng còn được; nhưng sau này Cảnh Diễm có tâm lý phản nghịch, không thích Dương thái phó lải nhải lảm nhảm, thì khi gặp nàng thì lạnh nhạt. Hơn nữa, Dương thái phó là người duy nhất có thể mắng Cảnh Diễm xối xả trước mặt các đại thần khi thượng triều, làm cho mặt mũi hắn mất hết, Đức phi có một gia gia như vậy, ở trong hậu cung Cảnh Diễm có thể cho Đức phi mặt mũi sao?

Cho dù như thế, Đức phi có thể đứng vững chân ở trong hậu cung đầu như trước, ngoại trừ quan hệ với Dương thái phó, cũng còn do bản thân nàng nữa. Đức phi tuy rằng nhìn thì có vẻ khiêm tốn nhưng biết cách đối nhân xử thế, lập uy cũng chỉ là một câu nói một ánh mắt. La cháu gái Dương thái phó, sống trong một gia đình hỗn loạn như Dương gia, nếu nói không có sự khôn ngoan, không biết tính kế thì tuyệt đối là không có khả năng.

"Nói câu không dễ nghe... mẫu thân Đức phi thân phận thấp kém, lại chen lên làm chính thất, làm Dương phu nhân, thủ đoạn đó là đương nhiên là không kém. Con gái một người như thế, Đức phi có lòng dạ tính kế, đương nhiên cũng sẽ không thấp." Mạnh mỹ nhân lại nói.

Đúng thế, mẫu thân Dương Như Ý, không phải là chính thất của con trai Dương thái phó. Dương phu nhân hiện giờ, cũng chính là mẫu thân Dương Như Ý, ban đầu chỉ là một nữ nhi thương nhân, vào phủ làm một thiếp thất, sinh Dương Như Ý, một đường đấu thắng, cuối cùng hại chính thất khó sinh, sinh ra con trai út sau đó buông tay qua đời. Vì vậy nàng đưa nữ nhi Dương Như Ý ngồi lên vị trí thiếu phu nhân Dương gia, thủ đoạn tự nhiên là không thể thấp.

Chính thất lưu lại một đôi con cái do Dương thái phó tự tay nuôi nấng lớn lên. Sau khi cháu gái lớn, Dương thái phó tìm cho nàng một hôn sự tốt gả qua, cháu trai thì học được tất cả của ông nội, có thể nói là được Dương thái phó chân truyền. Về phần Dương Như Ý, bởi vì chuyện của nương nàng, Dương thái phó cực kỳ không thích, sau này trong cung chọn phi, Dương phu nhân không hề nghĩ ngợi liền đưa nữ nhi vào cung, vào cung vinh hoa phú quý, quyền thế tiền tài, muốn cái gì có cái đó, cũng là vì để nàng từ nay về sau có thể tăng khí thế trong nhóm các phu nhân, nàng yêu cầu Dương Như Ý nhất định phải được sủng ái.

Dương thái phó đối với việc này liền theo ý tứ của nàng, đưa Dương Như Ý vào cung.

Dương Như Ý hiện giờ, đừng nói được sủng, nàng còn chưa được thị tẩm! Chiếm một vị trí trong tứ phi, vẫn là phi cuối cùng nhận phong hào "Đức", nếu không phải Dương thái phó là gia gia của nàng, thì nàng sẽ không thể nào ngồi ở vị trí một trong bốn phi được.

"Hiện tại còn chưa tra ra chân tướng sự tình, ngươi không cần suy đoán xằng bậy." Luyện Nguyệt Sênh trầm ngâm một phen, nói ra.

Mạnh mỹ nhân chớp chớp mắt, thở dài một hơi, "Thiếp hiểu." Nàng  ngập ngừng, ngẩng đầu lên, "Nương nương, thiếp còn có một câu muốn nói."

Luyện Nguyệt Sênh gật đầu tỏ ý bảo nàng nói.

"Cao tỷ tỷ trước kia khi còn là Thục phi, đẫ từng nói với thiếp, nàng nói Đức phi dường như đang suy nghĩ làm thế nào để đối phó nàng, có một lần nàng ở trong ngự hoa viên, trước mặt gặp hai cung nữ trong cung Đức phi đang cúi đầu xì xào bàn tán, nàng nói nàng nghe thấy được một trong  hai cung nữ đó nhắc tới hai chữ Thục phi, bắt đầu từ ngày ấy, Cao tỷ tỷ nói với thiếp, nàng cảm thấy Đức phi sẽ tìm cách hại nàng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui