Trung Cung Lệnh




Khoảng cách không xa, gần trong gang tấc mà như thể cách cả một khoảng biển trời. Quay lại hay không quay lại, thậm chí đến chuyện này Tang Chi nàng cũng không thể tự quyết định.
Tiếng gọi của Thái Uyển Vân rất có nội lực, đủ để cho thấy uy nghiêm của Chưởng sự Khôn Ninh cung, khiến cho Tang Chi bất giác khẽ giật mình. Nàng nở một nụ cười cay đắng, tự giễu cợt mình bây giờ cũng đã biết giật mình trước tiếng gọi này, cũng đã trở thành như chim sợ cành cong rồi.
Không còn sự lựa chọn nào khác, Tang Chi chậm rãi quay người lại. Nàng trước sau giữ cho đầu mình hơi cúi, mang theo vẻ cung kính ấy mà từng bước tiến về phía Hoàng hậu. Ước chừng khi chỉ còn cách người đối diện khoảng năm bước chân, nàng dừng lại, quỳ gối xuống, ngay cả cách quỳ xuống cũng đúng theo lễ nghi, "Nô tì thỉnh an Hoàng hậu nương nương."
Cho tới tận khi Tang Chi tới quỳ trước mặt Hoàng hậu, ngay cả Thái Uyển Vân cũng không thể nhận ra nàng. Câu thỉnh an của nàng khiến cho Thái Uyển Vân kinh ngạc, giọng nói tỏ rõ sự bất ngờ, "Tang Chi?!"
"Bái kiến Thái ma ma." Cấp bậc lễ nghĩa chu toàn không có khiếm khuyết, giọng nói nàng phẳng lặng không cao không thấp.
Sự khó chịu trong Thái Uyển Vân do khi nãy bị chủ tử đem ra so sánh với Tang Chi còn chưa tan hết, lúc này lại thấy người kia trong bộ dáng tiều tụy thảm thương đến hèn mọn thế này, đột nhiên lại cảm thấy sảng khoái đắc ý. Thái Uyển Vân quan sát người đang quỳ, trong đầu tự nhủ dù đã biết tới ngoại viện kia dù không chết cũng sẽ thay da, nhưng tuyệt nhiên không ngờ tới một Tang Chi thân là nô tài mà phong thái dật nhiên khi xưa lại trở nên hao gầy tiều tụy đến mức này. Lại liếc mắt qua nhìn Hoàng hậu, muốn biết liệu chủ tử mình còn có thể lấy một người thế kia ra so với mình hay không.
Nhưng đáng tiếc. Thái Uyển Vân không nhìn ra được ý tứ nào từ biểu tình của chủ tử. Trên gương mặt Hoàng hậu, khó lòng tìm được một tia cảm xúc. Nàng chỉ lặng người mà nhìn người đang quỳ trên đất mà thôi. Ánh mắt lẳng lặng mà ngẩn ngơ, tràn đầy xót xa và khiếp sợ, chỉ có sững sờ và bàng hoàng. Nàng không thể lên tiếng, dù chỉ là một từ.
"Nương nương? Hoàng hậu nương nương?" Thái Uyển Vân cảm thấy sự im lặng này quá sức kỳ quái, lại thấy chủ tử mình chỉ nhìn trân trân, không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở. Nhưng nhắc nhở rồi Hoàng hậu cũng vẫn lặng người bất động, chẳng hề lên tiếng.

Có lẽ do trời đã chập choạng, không ai nhìn được ánh mắt nàng lúc này đang phức tạp đến mức nào.
Nhìn người đang quỳ, nàng đang cố gắng tìm kiếm bóng hình của Tang Chi mà nàng vốn quen thuộc.
Tang Chi, vẫn chỉ giữ nguyên tư thế, thẳng lưng nhưng cúi đầu. Sự trầm mặc này, sự im lặng của Tố Lặc, khiến cho đáy lòng nàng cũng ngay lập tức trở nên tĩnh mịch.
Vốn cũng mong đợi thêm một lần gặp lại, nhưng nếu gặp lại nhau mà như thế này, vậy thì thà rằng không gặp. Sự mong chờ của Tang Chi đã bị sự lãnh đạm của Hoàng hậu đập nát, rồi sau đó cuốn theo cơn gió giữa đông này.
"Nô tì... tới đưa than cho Vĩnh Thọ cung. Mắt thấy trời không còn sớm nữa, cũng không dám trễ nải, xin Hoàng hậu nương nương thứ lỗi." Nói xong nàng đứng bật dậy, lui về phía sau, bước chân có hơi lảo đảo. Nàng vẫn không ngẩng đầu. Lùi lại được một khoảng cách rồi, lúc này nàng mới xoay người, bước chân gấp gáp đi mà như chạy, hướng thẳng tới phía Vĩnh Thọ môn.
Hành động này đương nhiên không hợp quy tắc, nhưng chủ tử mình không hề phản ứng cũng chẳng mở miệng nói một lời, Thái Uyển Vân cũng chỉ có thể trừng mắt mà nhìn. Len lén quan sát thần sắc của Hoàng hậu, lại chỉ thấy chủ tử trước sau cũng vẫn chỉ đang dõi mắt nhìn theo bóng lưng đã sắp khuất kia, không hề lên tiếng, cũng không hề tức giận hay ngạc nhiên. Thái Uyển Vân không dám mở miệng hỏi, cũng đưa mắt nhìn về hướng ấy, đè giọng lẩm bẩm, "Vẫn là không có quy tắc như vậy."
Lời này còn chưa dứt môi, Thái Uyển Vân bỗng cảm thấy bàn tay nãy giờ vẫn đang vịn chặt lấy bàn tay mình lúc này lại đột ngột buông ra. Không kịp phản ứng, chỉ nghe được chủ tử mình khẽ nấc lên một tiếng, rồi cả người mềm nhũn như thể muốn lập tức ngã xuống, ngất đi. Xảy ra quá nhanh, quá đột ngột, Thái Uyển Vân bị dọa sợ đến tái mặt, lập tức đỡ lấy vai chủ tử, mới thấy chủ tử mình lúc này dường như không thể đứng vững nổi nữa rồi.
"Nương nương!" Thái Uyển Vân vội vàng đỡ lấy vai Hoàng hậu, kéo vạt liên bồng y sao cho phủ cả người nàng, "Nương nương, người làm sao vậy? Người đâu, hộ giá Hoàng..."
Chưa kịp nâng giọng đã thấy chủ tử lại siết lấy tay mình, lắc đầu tỏ ý không cần gọi người. Thái Uyển Vân cảm nhận được rõ ràng Hoàng hậu đang run lên, đang muốn mở miệng khuyên nhủ đã lại nghe Hoàng hậu nói, âm thanh đứt quãng mà khô khốc, "Tang Chi?" Lại hỏi lại, lần này thanh âm run rẩy, nhưng thể là rút từ tim phổi ra, "Người kia là... Tang Chi?"
Thái Uyển Vân nghe, không hiểu tại sao cõi lòng cũng run lên theo. Đỡ cho Hoàng hậu đứng lên, mới trả lời, "Hồi nương nương, người kia đúng là Tang Chi." Thái Uyển Vân trung thành, điều này không phải là giả.
Như thể có thứ gì chặn lại ở ngang cổ, Hoàng hậu muốn nói, lại không thể nói thêm được gì. Dõi mắt theo hàng cột đèn đá, nàng cảm thấy như mọi thứ trước mắt mình đã nhòe đi. Nàng đẩy Thái Uyển Vân ra, thanh âm nhẹ vô cùng, "Ngươi hồi cung trước đi."

"Nhưng nương nương, người..." Thái Uyển Vân sao có thể yên tâm mà hồi cung được! Thời gian gần đây Hoàng hậu vất vả ngày đêm, vừa nãy còn thiếu chút nữa đã ngất đi, nếu có mệnh hệ gì cái mạng này của Thái Uyển Vân cũng không đủ bồi tội.
"Hồi cung." Thanh âm vẫn rất nhẹ, nhẹ như thể nàng đã không còn sức lực để nói nữa. Nhẹ như thế, nhưng lại kiên quyết tới mức Thái Uyển Vân không thể khuyên can. Đành cúi đầu, "Lão nô hiểu rồi."
Mỗi một bước đi là một lần Thái Uyển Vân không nhịn được mà âm thầm thở dài.
Hoàng hậu đứng đó một hồi, cho tới khi thấy Thái Uyển Vân đã đi khuất, lúc này mới hít sâu một hơi, từng bước từng bước đi về phía kia.
Tang Chi tuyệt đối không ngờ rằng mình sẽ bị chặn lại trước Vĩnh Thọ môn, không thể vào được. Người ở Vĩnh Thọ cung đã đổi hết, bây giờ canh gác nghiêm ngặt. Tang Chi đã thu lại tâm tình mà mềm mỏng hết sức, nhưng tên Thái giám thủ vệ lại bày ra một bộ dáng thiết diện vô tư, "Cô nương thứ lỗi, không có khẩu dụ của Hoàng hậu, bất luận là ai cũng không thể vào."
Đương nhiên, Tang Chi không thể nào có được khẩu dụ của Hoàng hậu. Nàng càng cảm thấy tình huống này quá sức kỳ quái, có quá nhiều điểm khả nghi, mới nói, "Nếu như ta đã không thể vào, hai vị có thể nào vào báo cho Cẩm Tú cô cô một tiếng được hay không? Nói có cung nữ tên Tang Chi cầu kiến."
Thủ vệ đã mất kiên nhẫn, vẻ mặt khó chịu đang muốn phát tác, bỗng nhiên lại giấu hết những biểu cảm kia lại, đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu.
Tang Chi còn đang sững sờ đã nghe người phía sau cất tiếng, "Cẩm Tú không khỏe, Tĩnh phi ban ân, cho nàng xuất cung về quê tĩnh dưỡng rồi."
Giọng nói này dù có thành tro bụi Tang Chi cũng chẳng thể quên được. Nàng lập tức phản ứng, quay người lại. Đang muốn quỳ xuống lại thấy có bàn tay đưa tới bắt lấy cổ tay mình, giữ thật chặt. Người ấy đè giọng, như thể là đang phải chịu đựng một nỗi đè nén nào đó khủng khiếp lắm, "Không được quỳ. Ta không cho ngươi quỳ." Lần này Tang Chi không phản ứng kịp. Lại nghe, "Nhìn ta."
Vốn là đang ở tư thế muồn quỳ xuống, Tang Chi nghe được lời này lại đứng thẳng lên. Nàng đứng thẳng nhưng đầu vẫn cúi, lại ngẩn người. Lòng trăm mối ngổn ngang, cuối cùng nàng chỉ nói, "Nô tì không dám."

Tang Chi không thấy Hoàng hậu nói gì nữa, vậy là nàng cũng giữ im lặng. Lại là sự trầm mặc ấy quay về. Dường như một hồi lâu sau, tới khi Tang Chi muốn lên tiếng phá vỡ sự im lặng này, nàng bỗng nhiên cảm thấy có giọt nước mắt lạnh như tuyết rơi vào lòng bàn tay mình. Nàng hoảng hốt mở to mắt, ngẩng đầu nhìn lên, thấy người kia đang nhìn mình, đang dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn mình, cũng không biết người ấy đã nhìn mình được bao lâu.
Giọt nước mắt kia rơi xuống như thể là do phản xạ, Tố Lặc không kiểm soát được. Có điều, bây giờ thấy Tang Chi đưa mắt lên nhìn mình, nàng cảm thấy như dù có muốn ngăn nước mắt lại cũng không ngăn được nữa rồi.
Tang Chi thấy nước mắt người kia cứ rơi xuống trong yên lặng, chẳng hề có một tiếng khóc, đến một tiếng nấc cũng không. Nước mắt của người này khiến cho Tang Chi đau lòng.
"Tố... Nương nương, người..."
Im lặng không nói thì vẫn còn có thể kìm nén, vẫn có thể vãn hồi. Nói ra rồi thì không thể nữa. Hoàng hậu nghe thấy người kia đổi giọng liền không kiểm soát được tâm tìm nữa. Tựa như nàng dùng hết sức lực để níu lấy tay Tang Chi.
Tố Lặc chưa bao giờ trải qua cảm giác này. Sự đau lòng nàng không thể lờ đi, sự mãnh liệt nàng không thể kìm nén, lúc này hòa vào nhau, khiến cho nàng không biết nên làm thế nào. Tố Lặc cảm thấy như chỉ có níu lấy người kia, nàng mới có thể an tâm hơn chút ít.
Tang Chi lẳng lặng nhìn bộ dáng quật cường của Tố Lặc. Lẳng lặng mà nhìn, cuối cùng vẫn là mềm lòng thỏa hiệp, không quỳ xuống nữa. Nhưng nàng lại cúi đầu, "Nô tì tạ ơn Hoàng hậu nương nương."
Thái giám thủ vệ đã quỳ xuống hết, không dám ngẩng đầu, cũng không biết Hoàng hậu và cung nữ kia đang nói chuyện gì.
Tố Lặc nghe lời kia, vẫn không chịu buông tay. Một tay nắm lấy cổ tay Tang Chi, một tay kéo sợi dây cột, cởi cỗ liên bồng y ra, khoác lên vai người kia.
"Hồi cung với ta. Quay về."
--- Hết chương 85 ---


Editor lảm nhảm: Đâu rồi? Hiếu Huệ Chương Hoàng hậu sign-out Tố Lặc lại sign-in rồi đấy chăng? Mưu mô thủ đoạn, máu lạnh tuyệt tình, thương hại cô mẫu, bây giờ bản thân lại ngất xỉu rồi khóc lóc là như thế nào hả chị Tố?
.
.
.
.
.
[Slogan của những người phụ nữ trắc trở đường tình duyên]
- Lâm Văn Lan: " ...Nhưng nếu gặp lại nhau mà như thế này, vậy thì thà rằng không gặp."
- Ô Lạp Na Lạp Thanh Anh:





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận