Trung Cung Lệnh



Tang Chi đã quen đường qua lối lại của Vĩnh Thọ cung, mà hai tiểu thái giám đứng ở cửa cũng đã quen mặt nàng, nhưng đương nhiên bọn họ không hề biết Lục Oanh. Có điều đều là người có nhãn lực, thấy người lạ mặt kia lại tới cùng Tang Chi, hai tiểu thái giám cũng đã đoán ra địa vị của Lục Oanh, nhanh miệng chào hỏi, "Tang Chi cô nương tới rồi. Hai vị cô nương hảo."
Tang Chi thấy thần sắc bọn họ có chút cẩn trọng khách khí, cười nhẹ nói, "Hai vị công công hảo, vị này chính là Lục Oanh từ Thừa Càn cung, theo lệnh tới đây thỉnh an Tĩnh phi nương nương."
"Ra vậy... Cũng thật trùng hợp, Thái cô cô của Khôn Ninh cung cũng vừa tới trước hai vị một lúc." Một tên tiểu thái giám nói, "Vậy hai cô nương chờ một lát, ta sẽ vào báo một tiếng."
Quả thực, không lâu sau tiểu thái giám kia đã lại trở ra, thần sắc khó xử mà nói với hai người các nàng, "Tĩnh phi nương nương nói hiện tại chưa thể tiếp hai vị, nếu có thể đợi thì phiền phải đợi một lát thôi..."
Từ sau khi suýt bị hạ độc tới mất mạng, Tang Chi mỗi lần tới cũng không còn bị làm khó dễ lần nào khác, hôm nay như thế này khiến cho nàng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, "Phải đợi sao?"
Tiểu thái giám gật đầu.
Sắc mặt Lục Oanh cũng không thể dễ coi cho được, bất quá biểu tình cũng rất nhiên liền trở về bình thường, cười cười, "Phiền công công báo lại một tiếng, nương nương cứ thong thả, tới khi rảnh rỗi triệu kiến chúng nô tì cũng không muộn." Ý tứ này chính là nhất định đợi tới khi thỉnh an được mới thôi.
Tang Chi liếc nhìn qua người kia, nhưng cũng không lên tiếng, chỉ trầm mặc đứng ở bên. Tiểu thái giám chẳng dám lãnh đạm với hai người các nàng, có chút khó xử rồi vẫn vào trong bẩm lại với chủ tử.
Rất nhanh sau hắn đã trở lại, "Nương nương nói, vậy thì hai người cứ chờ thôi."
Chờ, chính là chờ từ khi trời ngả chiều tới khi chạng vạng tối, rồi chờ đến lúc màn đêm buông. Mắt thấy giờ giới nghiêm trong cung đã sắp điểm, vậy mà Tĩnh phi dường như vẫn chưa hề có chút động tĩnh nào cho thấy nàng muốn triệu kiến người của Thừa Càn cung vào thỉnh an. Hai chân Tang Chi đã cứng ngắc, mà gió lạnh tháng mười thổi qua từng cơn, làm cho nàng cùng Lục Oanh không nhịnđược mà rùng mình liên hồi. Tang Chi trầm mặc, cuối cùng mới mở miệng, "Vẫn tiếp tục chờ sao?"
"Chờ." Lục Oanh đáp lại ngắn gọn, ngữ điệu kiên quyết lạ thường, "Nương nương không chịu triệu kiến là chuyện của nương nương, nhưng nếu chúng ta hồi cung mà chưa tiếp kiến được nương nương, như vậy nhất định sẽ bị trách phạt."
Tang Chi nhíu mày, "Nghe nói Hoàng quý phi nương nương xưa nay nhân từ, chắc sẽ không tới mức..."
Lục Oanh lại khẽ lắc đầu, "Hoàng quý phi nương nương chấp chưởng lục cung, thưởng phạt phân minh. Mặc dù là người nhân hậu, nhưng cung nhân làm sai nhất định sẽ không nuông chiều châm chước. Huống chi chuyện Thiên Thu lệnh tiết không phải chuyện nhỏ, tuyệt đối không được có nửa điểm sai sót, nếu hôm nay hai ta ở đây chỉ vì không đủ kiên nhẫn mà ngày mai vạn nhất lại xảy ra điều gì, chớ có nói chúng ta, chính là chỉ sợ toàn bộ Thừa Càn cung cũng bị liên lụy đấy."
Tang Chi nghe Lục Oanh nói, tâm tư nặng như đeo chì.
Hai tên thái giám lúc này lại tiến tới, bộ dạng ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, đảo mắt nịnh nọt, "Lục Oanh cô nương không cần phải lo ngại a, khắp Tử Cấm Thành ai lại không biết Thừa Càn cung mới là nhất cung đắc sủng, còn vị Khôn Ninh cung kia..." hắn hạ thấp thanh âm, "Mà cũng phải nói, nếu Thiên Thu lệnh tiết ngày mai có sai sót gì khiến Hoàng thượng không hài lòng, có bị trách phạt cũng nhất định không phải là Thừa Càn cung bị trách phạt."
"Dù có đắc sủng cũng là người của hậu cung, mà trong Hậu cung thì Thừa Càn cung cũng không phải cung chủ vị, còn có..." Lục Oanh thở dài, rồi lại dừng một chút, "Huống chi Hoàng quý phi nương nương là một tấm gương tốt, nương nương nhất định sẽ không để Thừa Càn cung vượt khuôn phép."
Tiểu thái giám liền nói, "Đúng vậy đúng vậy, nếu không Hoàng quý phi nương nương sao có thể được sủng ái tới vậy đây? Chính là vì nương nương không ỷ sủng mà kiêu, tấm lòng lại lương thiện, không phải ai ai cũng biết nương nương nhân hậu hay sao!"
Vừa nói dứt câu, từ phía sau hắn đã loáng thoáng truyền tới tiếng bước chân. Cả bốn người đưa mắt dõi tới, quả thật, là Thái Uyển Vân cô cô của Khôn Ninh cung. Thái Uyển Vân mặt không đổi sắc, chậm rãi ung dung đi tới trước mặt bốn người đang đứng, ánh mắt nàng sắc lạnh như đao.
Hai tên tiểu thái giám đã sớm sợ hãi đến đổ mồ hôi lạnh, nhưng Lục Oanh lại khác, nàng bái kiến, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, "Bái kiến Thái cô cô."
Tang Chi cũng liền vội vàng hành lễ.
Thái Uyển Vân liếc mắt nhìn qua, đánh giá Lục Oanh, "Thừa Càn cung?"
"Vâng." Thanh âm nhẹ nhàng, ngữ điệu cung kính.
Thái Uyển Vân "Ân" một tiếng, cũng không nói gì thêm nữa. Ánh mắt nàng lại chuyển qua bên cạnh, lướt qua gương mặt Tang Chi, "Ngươi cũng vậy?"
"Hồi bẩm cô cô, đúng vậy." Tang Chi bày ra bộ dáng cung kính hữu lễ, cụp mắt nhu thuận.
Ánh mắt Thái Uyển Vân lúc này có chút biến đổi, "Vậy mà lại tới Thừa Càn cung a..." Đoạn, nàng cười lạnh, "Cũng là có phúc đấy!"
Có lẽ là nàng nhận ra mình rồi, Tang Chi nghĩ thầm, lần ấy mình cùng người này đã chạm mặt ở Tân Giả Khố một lần.
Rồi lại nghe người kia nâng giọng, thanh âm lành lạnh, "Người ngốc cũng có phúc của người ngốc."
"..." Khóe miệng Tang Chi hơi nhếch, nàng không nhịn được mà cười nhẹ một cái, nhưng lại càng cúi thấp đầu. Chính là, xem ra nàng không chỉ nhớ mặt mình, nàng còn nhớ ngày ấy mình ngốc a.
Nói xong lời này, Thái Uyển Vân bước thẳng ra ngoài, không hề quay đầu lại.
Hoàng hôn xuống đã từ lâu, sắc đêm ảm đạm mang theo bầu không khí nặng nề lan tràn khắp Tử Cấm Thành. Tại Vĩnh Thọ cung, Tang Chi và Lục Oanh vẫn cứ tiếp tục đợi, đợi thêm lát sau mới thấy một cung nữ từ trong đi ra, mà người kia vừa nhìn rõ hai người các nàng liền bực tức sẵng giọng, "Các người vẫn còn chưa chịu đi?"
Tang Chi vốn đang muốn tiến đến mở lời, cung nữ kia đã duỗi ngón tay chỉ thẳng vào các nàng, "Muốn vào, chỉ một người có thể vào, cả hai cùng vào sẽ quấy rầy thanh tịnh của nương nương. Các ngươi tự mình xem xét đi."
Tang Chi bất ngờ, Lục Oanh liếc nhìn nàng một cái, nhỏ giọng nói, "Sắc trời đã không còn sớm, tỷ tỷ về trước đi thôi."
"Một mình muội vào... có ổn không?" Tang Chi có chút lo lắng. Vĩnh Thọ cung trước nay luôn làm khó dễ Thừa Càn cung, mà Lục Oanh lại đối với nàng rất tốt, nàng sao có thể không vì Lục Oanh mà lo lắng.
Ánh mắt Lục Oanh mềm mại như tơ, cười nói, "Tỷ tỷ cứ yên tâm."
"Không bằng để ta vào thay muội, như thế..."
"Tỷ tỷ tốt với muội, muội tự biết rõ. Nhưng việc này là việc muội được giao phó, muội cần phải tự mình hoàn thành." Lục Oanh giữ lấy tay Tang Chi, biểu tình tươi cười đến vô cùng ấm áp.
Tang Chi mím môi, thỏa hiệp với nàng, "Vậy... ta ở bên ngoài đợi muội."
"Không cần đâu." Lục Oanh lại lập tức nói, "Muộn thêm chút nữa chỉ sợ sẽ vào giờ giới nghiêm cấm đi lại ban đêm, tỷ tỷ không mau về sẽ không thể hồi cung được nữa."
"Được, vậy ta sẽ về ngay, tự muội phải bảo trọng a." Lục Oanh nói phải, Tang Chi suy nghĩ một chút, đành phải nói.
Lục Oanh bật cười, "Cũng chẳng phải chuyện gì ảnh hưởng đến tính mạng, tỷ tỷ cứ việc yên tâm."
Hai người các nàng cứ như thế, cho tới khi cung nữ kia sốt ruột không nhịn được nữa, "Đã thương lượng xong chưa đây? Trì hoãn thêm chút nữa cả hai đều về đi."
"Muội đi a..." Lúc này Lục Oanh mới nói, rồi nàng cho Tang Chi một ánh mắt an tâm, xoay người theo cung nữ đi vào.
Tiểu thái gián thấy Tang Chi còn đứng đó, hắn phải nói, "Tang Chi cô nương, mau mau trở về thôi, nếu không ngay cả trở về cũng khó nữa đây."
Tang Chi không thể trì hoãn chần chờ thêm nữa. Nàng và Lục Oanh không giống nhau, Lục Oanh là phụng chỉ đi làm việc, mang theo khẩu dụ của Hoàng quý phi nương nương bên người, dù có về muộn một chút cung nhân cũng không thể không nể thể diện của nàng, mà cũng chính là thể diện của Thừa Càn cung. Nhưng Tang Chi nàng không giống vậy, thân phận nàng thấp kém hơn, dù là hầu hạ ở Thừa Càn cung nhưng rốt cuộc vẫn là không có bối phận, người khác cũng sẽ chẳng nể mặt nàng. Nghĩ như thế, Tang Chi không thể không trở về.
Màn đêm đã bao phủ khắp lầu son gác tía, không khí như đặc quánh lại. Bước chân của Tang Chi mỗi lúc một nhanh, vừa qua khỏi Long Phúc môn tới góc rẽ ở Dực Khôn cung, nàng chợt nghe được một tiếng gọi lanh lảnh, thanh âm không lớn nhưng đủ cho nàng nghe nhất thanh nhị sở,
"Tang Chi!"
Tang Chi theo phản xạ quay đầu nhìn lại, lập tức vừa mừng vừa sợ, "Tố Lặc!" Nàng bước về phía người kia, bàn tay bắt lấy tay Tố Lặc, "Sao ngươi lại tới đây?" Lại nhíu mày, "Tay lạnh như vậy, sao lại mặc ít như thế?"
Đôi mắt Tố Lặc ánh lên tia sáng, chớp chớp mở rồi lại đóng, "Ngươi đang ở đây dạy dỗ ta đấy sao?"
Tang Chi hòa hoãn bớt, khóe môi câu lên nét cười, "Đúng vậy a, ta chính là đang dạy dỗ ngươi! Trời đêm muộn như vậy còn ra đây, còn không biết mặc thêm y phục."
Nhìn kỹ một chút, trang phục cung nữ Tố Lặc đang mặc trên người đều xiêu vẹo không chỉn chu, mà khi ánh mắt lướt xuống bàn chân nàng, đại não Tang Chi tựa như dây đàn đột nhiên căng ra. Đôi mã đề hài lấp lánh chỉ vàng chạy dọc bao lấy mũi giày, hai bên tựa hồ như là hình cánh phượng đang sải cánh, trong bóng tối Tang Chi cũng không nhìn được rõ lắm, nhưng rất hiển nhiên, người có thân phận bình thường tuyệt đối không thể sở hữu đôi giày này.
Tố Lặc cũng nương theo ánh mắt Tang Chi mà nhìn xuống, liền vô thanh vô sắc giật lùi lại một bước nhỏ, ánh mắt lấp lóe rực sáng nhìn lên Tang Chi.
Tang Chi thu một màn này vào trong mắt, nhưng lại tựa như không chút nào để ý dời ánh mắt lên, sửa lại cổ áo cho người kia, "Y phục còn chưa sửa lại cho tốt, cứ để bộ dạng này trở về ngươi có sợ bị mắng hay không đây?"
Ánh mắt Tố Lặc dịu đi, chớp chớp, "Không... chỉ cần không bị bắt gặp, có lẽ sẽ không."
Tay Tang Chi dừng động tác, "Còn nếu như bị bắt gặp thì sao?"
"Bắt gặp rồi..." Tố Lặc hơi mím môi, "Cũng không sao." Nàng nhìn vào mắt Tang Chi, khẽ nói, "Yên tâm."
Tang Chi âm thầm thở dài, bao bọc lấy bàn tay Tố Lặc mà xoa xoa, "Từ nay về sau, ngươi vẫn là không nên đến những nơi này. Vạn nhất lại xảy ra chuyện..." Tang Chi hạ thấp giọng nói, "Tố Lặc, ta rất vui có thể có một người bạn như ngươi, nhưng nơi nội cung này, vẫn nên cẩn thận thì hơn."
Tố Lặc câu khóe môi, ánh mắt nghiền ngẫm, "Ngươi lo lắng cho ta?"
"Phải, đúng vậy." Tang Chi nhìn nàng, tự bản thân mình cũng không chủ động mà hiện ý cười trong ánh mắt, "Tuy ngươi còn nhỏ mà lại chẳng biết sợ quy tắc. Xem ra chưa bao giờ phải chịu phạt a?" Nàng nghĩ, coi như Tố Lặc là một cách cách, nhưng cách cách lại mặc y phục của cung nữ mà chạy loạn, đây coi như cũng là một tội lớn rồi, ảnh hưởng đến thể diện của hoàng thất sao có thể không bị trách phạt.
"Ta muốn làm thứ gì, nhất định ta phải làm bằng được." Tố Lặc mang theo vài phần kiêu hãnh quật cường, "Chính là... chỉ cần đó là việc ta muốn làm mà thôi." Cuộc đời này của nàng cũng đã định trước sẽ bị giam cầm nơi thâm cung này, nếu như ngay cả tìm vui nơi này mà nàng cũng không thể, vậy quãng đời còn lại dài tới vậy, sao nàng có thể vượt qua!
Lời nói này tuy tùy hứng mà lại thật lòng, Tang Chi mỉm cười, điểm chóp mũi nàng, "Ngươi nha! Đã như vậy rồi thì sau này càng phải cẩn thận. Hiện tại sắp tới giờ giới nghiêm cấm đi lại rồi, ngươi mau về thôi." Còn nói thêm, "Ngày mai là Thiên Thu lệnh tiết, khi đó sợ rằng ai ai cũng đều phải bận rộn, ngươi cũng cần nghỉ sớm một chút."
Tố Lặc như thể không tán thành, lạnh giọng, "Thiên Thu lệnh tiết thì có ý nghĩa gì..."
"Còn dám nói càn!" Tang Chi nghiêm mặt, "Nghe nói Thiên Thu lệnh tiết chính là sinh thần của Hoàng hậu nương nương, khắp nơi đều mừng lễ lớn đấy."
"Khắp chốn mừng vui, nhưng còn có ai thực sự để tâm." Tố Lặc lại hừ lạnh, biểu tình cũng nguội đi.
"Đương nhiên là còn có người để tâm" Tang Chi khiêu mi, "Coi như trong cung này không có ai thật lòng, nhưng còn có người thân của Hoàng hậu nương nương sẽ thực tâm chúc phúc a. Hơn nữa còn có những cung nữ như chúng ta đây, như ta, ta thực tâm chúc phúc. Tố Lặc, ngươi đừng nên nghĩ ai cũng đều vô tình như vậy."
"Vậy không lẽ trong cung còn có chữ 'tình' sao?" Ngữ điệu của Tố Lặc lúc này lạnh nhạt bằng phẳng, ý tứ hàm xúc lại không nắm bắt được, ánh mắt nàng lấp lóe, "Còn ngươi, nàng chưa từng ban ân huệ cho ngươi, ngươi lại thực tâm chúc phúc nàng?"
"Ai nói cứ phải được lợi mới có thể thực lòng?" Tang Chi nhíu mi, "Tuy rằng ta không biết, ta cũng không ở trong cung Hoàng hậu, nhưng thực lòng chúc sinh nhật một người thì có cái gì khó? Cho dù là người không quen biết, vừa hay gặp phải sinh thần của người ta, ta cũng sẽ thực lòng chúc mừng a." Tang Chi hiện tại đã có chút không thể hiểu nổi Tố Lặc, "Ngươi không như vậy sao?"
Tố Lặc cắn cắn môi, thu liễm lại vẻ lãnh đạm, "Ta không nhiệt tình như ngươi, nhưng ta cũng là thật lòng."
"Thực ra, ngươi rất biết nói chuyện." Tang Chi thả lỏng, cười khẽ.
Tố Lặc liếc nàng, "Ngươi trước thì nói sinh nhật, sau thì nói sinh thần, là thế nào?"
"Phải..." Tang Chi trầm tư một chút, "Tố Lặc, ngươi cũng không thể gọi thẳng Hoàng hậu nương nương là 'nàng', đây chính là lời đại bất kính, phải dùng kính xưng, tránh cho họa từ miệng mà ra."
Tố Lặc chẳng để tâm đến lời nhắc nhở, "Đã một thời gian không gặp, xem ra ngươi càng ngày càng tuân theo quy củ."
"Người trong giang hồ, thân bất do kỷ." Tang Chi cảm thán một câu, "Được rồi, trời đã sắp khuya, nếu không trở về ta thực sự phải ngủ ngoài trời đấy. Ngươi cũng vậy, mau mau về thôi."
Tố Lặc đồng ý với nàng.
Tang Chi nói lời cáo biệt, rồi cũng xoay lưng đi không quay đầu nhìn lại xem Tố Lặc đi về phía nào, nhưng lại nghe thấy tiếng nói nhẹ bẵng mà ngữ điệu bằng phẳng vang lên sau lưng,
"Ngươi có muốn tới Khôn Ninh cung hay không?"
"Cái gì?" Tang Chi dừng bước, quay đầu lại nhìn, nàng có chút giật mình.
"Không có gì." Ánh mắt Tố Lặc có chút lơ đãng, rồi nàng khẽ mỉm cười, "Ngươi đi đi."
--- Hết chương 10 ---
Chú thích:
Vĩnh Thọ cung: Vĩnh Thọ cung là 1 trong 6 cung điện phía tây của Tử Cấm Thành, nằm ở góc phía đông nam Tây lục cung, kiến trúc gồm Vĩnh Thọ môn, chính điện ở tiền viện, chính điện ở hậu viện, Đông điện - Tây điện, và Tỉnh đình.
Trong lịch sử, Vĩnh Thọ cung thời Thanh là một trong các cung dành cho Hậu phi, tiêu biểu là Như phi Nữu Hỗ Lộc thị của Gia Khánh đế.
Trong các tác phẩm cung đình, chủ vị của Vĩnh Thọ cung có thể nhắc tới: Hi quý phi Nữu Hỗ Lộc Chân Hoàn trong Hậu cung Chân Hoàn truyện, Lệnh phi Vệ Yến Uyển trong Hậu cung Như Ý truyện. Trong Trung Cung Lệnh thì chủ vị là Tĩnh phi Bát Nhĩ Tề Cát Đặc Mạnh Cổ Thanh.


Hình minh họa là hình ảnh nội thất cung phòng của Diên Hy cung trong Như Ý truyện, nhưng tui thấy cái không khí tiêu điều vắng lạnh, u tối của cung thất sủng này cực kỳ phù hợp với Vĩnh Thọ cung ở đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui