Trung Cung Lệnh

Vĩnh Thọ cung gần đây bộn bề nhiều việc. Mùa xuân, thời điểm tốt để trồng hoa.

Hiện tại Tĩnh phi rất có hứng thú với hoa cỏ, mà có Tứ Hỉ ở đây Tĩnh phi cũng mới biết trồng hoa là một chuyện phức tạp đến vậy. Nàng nghĩ, quả thực bây giờ đã không có chuyện gì có thể làm để giết thời gian, ngày này nối ngày khác. Suy cho cùng, cung phi chỉ cần làm duy nhất một chuyện, ấy là lấy lòng Hoàng đế, mà nàng, xưa nay cuộc sống vẫn là buồn tẻ như vậy. Khi xưa nàng còn có Cẩm Tú bầu bạn, niềm vui dường như đều ký gửi hết ở chỗ Cẩm Tú. Căn bản nàng cũng không biết nếu như không gửi gắm hết sự chú ý và tâm tư của mình vào một người, nàng ở nơi này còn có thể làm gì khác, cuộc sống ở nơi này quá đỗi buồn chán hiu quạnh. Mà nàng cũng không mấy yêu thích thứ gọi là quyền thế, cũng không có hứng thú đi tranh giành.
Dù sao, bây giờ Vĩnh Thọ cung hầu như là chỉ còn có hai người, Tĩnh phi và Tứ Hỉ. Lúc này chủ tử đang trồng cây chăm hoa, Tứ Hỉ cũng chỉ có thể theo sát phụ giúp.
Đáng tiếc, Tĩnh phi xưa nay chẳng bao giờ chạm vào hoa cỏ, bây giờ mới nhận ra mình vụng về kém cỏi tới mức nào. Góc vườn của Tứ Hỉ thẳng tắp ngay ngắn, mà bên của nàng, không phải là lệch thì cũng là nghiêng. Tứ Hỉ nhìn sang, chợt cảm thấy vị nương nương này thực ra cũng không phải là người cao cao tại thượng xa không thể chạm như mình vẫn luôn nghĩ. Căn bản, có thất thế thì vẫn là chủ tử, làm gì có chủ tử nào ra vườn trồng hoa như thế này?
Một góc vườn đầy hoa cỏ.
Tứ Hỉ chuyên tâm làm việc được giao, chợt ma xui quỷ khiến, quay đầu nhìn lại góc vườn của Tĩnh phi, không khỏi buột ra một câu nhắc nhở: "Nương nương! Người lại làm lệch rồi, hàng không thẳng!"
"..." Tĩnh phi khựng lại, động tác cứng đờ, thẳng lưng chăm chú nhìn, quả thật đúng là lệch rồi. Nhưng mà bị vạch trần như thế, nàng cảm thấy như là bị khiêu khích, nhếch mày quay lại nhìn Tứ Hỉ, "Phải không? Bổn cung lại không thấy thế."
Tứ Hỉ nhìn lại một lần, kéo ống tay áo của mình lên, đưa tay quệt mồ hôi trên trán, lúc này mới trịnh trọng gật đầu khẳng định, "Lệch rồi."
"..." Tĩnh phi cắn răng, càng nghĩ càng giận, tự nhủ tiểu nha đầu này thật sự quá quắt, cớ gì mà Hoàng hậu lại chọn nàng đưa tới đây!
Mà kỳ thật, căn bản Tứ Hỉ xưa nay chưa từng thấy chủ tử nào ra vườn trồng hoa với nô tài, thái độ của Tĩnh phi gần đây cũng dễ chịu, nàng nhất thời buông lỏng cảnh giác, chợt thấy có mấy phần thân cận. Lúc này đang chuyên tâm, lại có mấy phần mệt mỏi, không nghĩ được nhiều, chẳng cân nhắc suy xét tâm tư của chủ tử, lời nói ra cũng thành thẳng thắn.
Tĩnh phi lạnh mặt chưa biết nên phản ứng thế nào đã thấy Tứ Hỉ tới đây, ngồi xuống bên mình, sửa lại luống hoa đang nghiêng lệch, vừa chăm chú làm vừa nói, "Nương nương, khi nô tì còn bé, lúc bắt đầu tập trồng hoa cũng thường mắc phải lỗi này. Khi trồng xuống luôn nghĩ rằng đã thẳng, tới khi đứng lên, lùi ra xa nhìn mới thấy đều nghiêng lệch hết cả. Nhận không ít trách phạt đâu."
Nghe thế, cơn giận của Tĩnh phi tan biến, cũng ngồi xuống bên Tứ Hỉ, hỏi, "Khi ngươi bé đã làm những chuyện này?"
"Đúng thế." Tứ Hỉ nghiêng đầu ngắm hàng hoa, rất nghiêm túc dùng gang tay đo đạc khoảng cách, vừa trả lời, "Nô tì xuất thân Bao y, thế nhưng không phải là Bao y hầu hạ người ta. Nô tì từ nhỏ đã phải học về cây hoa, đương nhiên cũng không mấy tốt đẹp, chỉ cần học sai, hoa trồng xuống không đúng, hoặc là... khiến cây chết, chắc chắn sẽ bị phạt nặng đấy."
Tĩnh phi nghe, trong lòng chợt có cảm nghĩ riêng. Những lời Tứ Hỉ nói, không phải là nàng không biết. Mặc dù nàng xuất thân cao quý, thế nhưng khi xưa đã không ít lần nghe chuyện nô tài bị phạt tới mức vong mạng. Khi xưa nghe những chuyện ấy, nàng cũng chỉ trách nô tài vô dụng, vừa phạt đã chết, vậy mà còn muốn đi hầu hạ người khác. Bây giờ đã trưởng thành, lại nhìn sườn mặt non nớt trẻ măng của Tứ Hỉ trở nên vô cùng nghiêm túc, Tĩnh phi bỗng thở dài.
"Nhưng ngươi mới mười bốn mà thôi."
"Ấy là nương nương có điều không biết, số phận nô tài chính là phải chịu những điều như thế từ khi sinh ra đấy." Đo đạc nhìn ngắm thêm một lát, lúc này luống hoa đã thẳng băng, Tứ Hỉ nở một nụ cười, "Được rồi!"
Vẻ mặt hài lòng, vô cùng sáng lạn, Tĩnh phi nhìn, cũng bất giác câu môi cười theo, nụ cười nhạt nhòa khó phát hiện. Nàng nghĩ, đứa trẻ này thực sự quá dễ thỏa mãn rồi, một việc nhỏ bé như thế thôi cũng vui vẻ tới vậy. Tay Tứ Hỉ đầy bùn đất, trên trán lại phủ một tầng mồ hôi dày, có giọt mồ hôi chảy theo sợi tóc trước trán, muốn trượt qua khóe mắt. Nàng ngẩng đầu cười, muốn lau mồ hôi, nhưng rồi lúc này đang ở ngay trước Tĩnh phi, khoảng cách gần như thế khiến cho Tứ Hỉ cũng không dám thất thố đưa tay lên quệt mồ hôi, chỉ đành chớp chớp mắt mấy cái.
Mà Tĩnh phi nhìn thấy rồi, chợt cảm thấy cũng không có gì to tát câu nệ, đưa tay qua, cổ tay trắng nõn quệt qua chân mày Tứ Hỉ, lau đi giọt mồ hôi. Thực ra động tác này cũng không phải là xa lạ, khi xưa nàng vẫn có vài lần thuận tay làm như thế với Cẩm Tú.
Lại không ngờ tới mình làm vậy khiến cho Tứ Hỉ đóng băng lại, sững sờ bất động.
Tĩnh phi thu tay về, buông mắt nhìn mới thấy người đối diện đang trừng mắt, đành hỏi, "Làm sao vậy?"
"Nương nương!" Tứ Hỉ đỏ mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú rõ vẻ bức bách lúng túng, lăng lăng nhìn Tĩnh phi, như thể là sắp rơi nước mắt tới nơi.
"Ngươi..." Tĩnh phi cũng bị người trẻ tuổi này làm cho lắp bắp lúng túng, "Ngươi khóc cái gì! Mồ hôi vào mắt rồi?"
Nước mắt lưng tròng, Tứ Hỉ nhìn Tĩnh phi, có điểm nghẹn ngào, "Nương nương, sao người đối xử với nô tì tốt như thế... Nô tì nhất định trung thành cả đời!" Nào có chuyện chủ tử lau mồ hôi cho nô tài, huống hồ Tĩnh phi xưa nay lạnh lùng lãnh đạm! Từ khi sinh, Tứ Hỉ cũng chưa từng được ai đối xử như thế, tới khi vào cung thì càng không phải nói. Bao y nô tài, thường rất giỏi lựa lời hầu hạ, cũng rất giỏi nhìn mặt chủ tử để luồn cúi, chỉ có điều trường hợp của Tứ Hỉ này, nàng còn quá trẻ. Thường thường sau khi nhập cung phải ở Tân Giả khố học cung quy ít nhất hai năm, sau đó thuần thục nhuần nhuyễn rồi mới được phân đi các cung, khi ấy ít thì cũng đã mười sáu. Tứ Hỉ vừa nhập cung không được bao lâu, có lẽ là non một năm, đột ngột bị Hoàng hậu chọn trúng, điều tới Vĩnh Thọ cung, dường như bản tính nàng vẫn còn đó, chưa kịp bị nơi này thuần hóa.
Tĩnh phi nghe lời ấy, dở khóc dở cười, "Không phải cũng chỉ là lau cho ngươi một giọt mồ hôi thôi sao?"
"Chưa từng có ai lau mồ hôi cho nô tì..." Tứ Hỉ vẫn chưa thôi, "Huống hồ nương nương là chủ tử."
Tĩnh phi đỡ trán, thanh âm cũng bất giác nhẹ đi, trở nên dịu dàng, "Được rồi được rồi, đừng khóc nữa. Lát nữa còn muốn ta lau nước mắt cho ngươi?"
"Nô tì không dám." Tứ Hỉ đưa tay lau nước mắt, quên mất bàn tay mình đang còn lấm bùn, nước mắt thì không lau được, nhưng bùn thì đã dính trên mặt. Đôi mắt đỏ lên, khuôn mặt nhỏ nhắng vẫn còn chưa rút hết căng thẳng, nhưng lại lấm lem. Tĩnh phi nhìn, buồn cười không chịu được, rốt cuộc đành bật cười một tiếng.
"Nương nương làm sao vậy?"
"Ngươi..." Tĩnh phi cắn môi nén cười, vừa định đưa tay lau bùn đi cho người đối diện, nhưng rồi sợ người này lại phản ứng thái quá, vậy là cũng không đưa tay lên nữa, chỉ cười cười, "Tiểu nha đầu này thật là..."
Trong mắt Tĩnh phi, Tứ Hỉ chính là một đứa trẻ chưa lớn.
Tứ Hỉ không hiểu cho lắm, mà cũng không dám hỏi lại. Im lặng một lát, lại chỉ vào luống hoa, "Nương nương, cứ như vậy là được rồi, nếu như người không căn được thì hãy vẽ một đường thẳng, trồng theo đường ấy, như thế sẽ thẳng."
"Cách ấy không tệ." Tĩnh phi gật gật đầu, ngưng mắt nhìn luống hoa của mình vừa được Tứ Hỉ sửa, cũng khen ngợi một câu, "Hoa trồng cũng không tệ." Nàng cũng quên mất vừa khi nãy nàng bị vạch trần, thẹn đến phát giận.
Tứ Hỉ nhìn, lại suy nghĩ một lát mới nói, "Vậy nô tì vẽ một đường mẫu cho nương nương." Tứ Hỉ đã sớm muốn giúp Tĩnh phi rồi, thế nhưng Tĩnh phi ngang ngạnh việc gì cũng muốn tự tay mình làm, không muốn người khác nhúng tay, Tứ Hỉ cũng chỉ có thể theo. Lúc này mới thừa thời cơ, xong lại nói, "Lần sau người tự làm."
"Được." Tĩnh phi đồng ý, Tứ Hỉ đứng bật dậy, cầm xẻng nhỏ, kẻ hai đường thẳng song song. Tĩnh phi nhìn, kinh ngạc, "Sao ngươi có thể kẻ thẳng như thế được?"
"Từ bé đã kẻ không biết bao nhiêu lần đấy." Tứ Hỉ đang còn muốn kẻ thêm mấy đường, Tĩnh phi đã đứng dậy, "Để bổn cung thử xem."
Tứ Hỉ không thể nói không cho, đành đưa xẻng nhỏ cho Tĩnh phi.
Mạnh Cổ Thanh cầm lấy, cũng muốn học theo tư thế của Tứ Hỉ, nhưng rồi lại cảm thấy có chút không có hình tượng, bèn ngồi xuống kẻ từng chút.
Chuyên tâm, thẳng cho tới khi mệt mỏi thở ra một hơi.
Tứ Hỉ ngồi xuống bên nàng, ánh mắt di chuyển trên gương mặt kia, nhìn thấy mặt nàng đã lấm bùn, theo bản năng muốn đưa tay lên lau đi – mà đối với Tứ Hỉ mà nói, điều này cũng không có gì không ổn, không phải nói nhiệm vụ của nô tài trong cung này là hầu hạ chủ tử sao? Nhưng rồi đưa tay lên mới nhận ra tay mình cũng có bùn, bàn tay đành ngừng lại trong không trung, giật lùi lại, nghiêm mặt, "Nương nương, trên mặt người, có bùn."
Tĩnh phi đưa cổ tay, xoa đi.
Tứ Hỉ nhìn bàn tay lấm lem bùn đất của Tĩnh phi, không hiểu lại cảm thấy thương tiếc, "Nương nương, tay người cũng dính bùn rồi." Cổ tay gầy gò trắng nõn, bây giờ đã dính đầy bùn đất, Tứ Hỉ càng nhìn càng thấy không đành lòng. Tiểu cô nương này không che giấu tâm tình, ánh mắt phảng phất thương tiếc như thế, bị Tĩnh phi bắt được, khiến cho Tĩnh phi cũng nhất thời ngơ ngẩn.
Ánh mắt kia... gợi nàng nhớ tới Cẩm Tú.
Thật lâu sau nàng mới đáp, giọng khàn khàn, "Không sao." Nàng cúi đầu, tiếp tục sửa luống hoa. Nàng không thể để mình nhớ tới những việc kia, vừa nghĩ tới đã cảm thấy khó chịu. Nàng còn nghĩ, Cẩm Tú vẫn còn đang đợi mình, cũng tự hỏi Cẩm Tú bây giờ có sống tốt hay không.
Nhưng rồi nàng vẫn luôn có dự cảm không lành, mà dự cảm này, nàng chưa từng truy xét tường tận.
Tử Hỉ lập tức cảm nhận được sự biến đổi, cũng không lên tiếng nữa, yên lặng tập trung vào việc của mình mà thôi.
Bầu không khí vốn đang yên tĩnh này bỗng nhiên bị tiếng nói phía bên ngoài kia đánh vỡ, "Khởi bẩm Tĩnh phi nương nương, Từ Ninh cung cho người tới truyền lời, hỏi án Giáng Tuyết hiên nương nương đã tra tới đâu rồi?"
Tĩnh phi nghe, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói, "Án vẫn đang tra, sau giờ trưa sẽ thẩm vấn tiếp."
Người bên ngoài nói tiếp, "Nương nương, Thái hậu còn nói Vĩnh Thọ cung nhất định không đủ nhân lực, Thái hậu muốn giúp nương nương một tay, nói rằng, người được phái tới giúp đỡ cũng đang ở ngoài đợi rồi."
"Vậy để người đợi bên ngoài." Tĩnh phi cũng đã biết Thái hậu nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Tra xét, đương nhiên là phải tra xét, nhưng tra thế nào, báo ra sao, đây lại là chuyện của Mạnh Cổ Thanh nàng. Tuy không dễ, thế nhưng nàng cảm thấy cũng không phải là chuyện bất khả thi. Vụ án này, mục tiêu là Hoàng hậu, coi như Thái hậu muốn trách cứ Tĩnh phi, nhiều lắm cũng chỉ là tội cản trở mà thôi, mà dù sao bây giờ tội trên vai nàng cũng không ít, thêm bớt một tội cũng không quan trọng.
Tứ Hỉ nghiêng đầu nhìn qua, gương mặt Tĩnh phi lúc này lạnh lùng vô cùng, đột nhiên thấy khấn trương. Nhưng rồi bởi vì Tứ Hỉ đang ở gần Tĩnh phi, ánh mắt dò xét kia đã bị Tĩnh phi bắt được, rồi lại làm như không biết, chỉ có khóe môi khẽ câu lên. Tứ Hỉ đương nhiên không nhìn thấy.
---
Khôn Ninh cung.
Tang Chi hắt hơi một cái, Hoàng hậu đang thong thả thêu thùa nghe thấy, liền hỏi, "Mệt mỏi?"
"Có lẽ là dị ứng phấn hoa." Tang Chi vuốt vuốt sống mũi, "Mùa xuân tha thường bị dị ứng phấn hoa."
"Dị ứng?" Hoàng hậu nhíu mày, "Là thế nào?" Chợt kêu một tiếng, nàng đâm kim lệch rồi.
Tang Chi vội vàng đi tới, "Đâm vào tay rồi?"
"Không có." Hoàng hậu cười, lại cười lạnh một tiếng, "Bổn cung cũng không vô dụng như vậy. Nữ công là chuyện cơ bản, nữ nhân trong nội cung ai cũng sẽ thuần thục." Nói xong còn liếc nhìn Tang Chi đầy ý vị, "Phải không Tang Chi?"
Tang Chi đỏ mặt, căn bản những chuyện thêu thùa này, xưa nay nàng vô cùng kém. Vật nhỏ nàng có thể làm, thế nhưng mấy loại hoa văn, nàng không thể thêu được. Những ngày này nàng bị Hoàng hậu ép buộc giữ lại ở Khôn Ninh cung dưỡng thương, Tang Chi quan sát, tay nghề của Hoàng hậu dù không phải là khéo léo đến thần kỳ, thế nhưng cũng là rất thuần thục nhuần nhuyễn, làm được những thứ đồ xinh đẹp.
--- Hết chương 130 ---

Editor lảm nhảm: Sự khác biệt giữa hai đảng:
• Tĩnh Tú đảng:
Tĩnh: "Phải không? Bổn cung lại không thấy thế."
Tú: "Phải phải, nương nương nói phải, nương nương nói không lệch chính là không lệch, là mắt nô tì nhìn nhầm!"
Tĩnh: "Vậy mới tốt."
• Tứ Tĩnh đảng:
Tĩnh: "Phải không? Bổn cung lại không thấy thế."
Tứ: "Lệch rồi."
Tĩnh: "Bổn cung nói không lệch."
Tứ: "Đã bảo là lệch rồi."
Tĩnh: "..."
Người khiến chị Tĩnh nghẹn lời trăn trối đã xuất hiện, mà đây là em nó mới 14, mười năm nữa chắc chị Tĩnh không cãi được với em nó. Túm quần, team Tứ Tĩnh, Tĩnh Tú là một đoạn nhân duyên cảm động, thế nhưng cá nhân cảm thấy Tĩnh phải đi với Tứ mới cân bằng hài hòa, mới thực sự có chemistry. *lót dép đợi Tứ lớn* 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui