Chẳng còn thời gian nhiều lời nữa.
Đáy lòng Tang Chi trầm xuống, nhưng thần sắc lại phấn chấn như không có chuyện gì.
Nàng khe khẽ vỗ bàn tay Tố Lặc, ngữ điệu ôn nhu vô cùng nhưng cũng tràn đầy kiên định, "Đừng sợ, tin ở ta."
Nàng cũng chỉ có thể nói mấy chữ này mà thôi.
Tố Lặc giật mình thảng thốt.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy thần sắc bình tĩnh mà kiên định, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng ấm áp, vậy là, không hiểu vì sao mà cõi lòng cũng liền trở nên an ổn.
Tiếng bước chân vang từ ngoài vào trong đây càng lúc càng rõ, hai người nhanh chóng tách ra.
Tang Chi lùi về phía sau Tố Lặc, hai tay đan lại trước người, cúi đầu đứng đó.
Tố Lặc thu lại hết tâm tình, điều chỉnh cho bản thân trở về trạng thái bình thường, rồi rất nhanh mà quay lại đưa mắt nhìn Tang Chi một lần cuối, sau đó liền đưa bước đi ra nghênh đón Hoàng đế.
Những gì còn lại cũng chỉ là sự đoan trang nhã nhặn với cái phong phạm Trung cung thập toàn thập mỹ, khiến cho Tang Chi cảm thấy những điều vừa xảy ra chỉ là ảo giác.
Chỉ qua một thoáng nhanh như cái chớp mắt này thôi, Tang Chi đột nhiên nổi lên lòng kính sợ đối với Tố Lặc.
Thiếu nữ này còn trẻ tuổi như thế, ấy thế mà từ bao giờ đã luyện được công phu đổi sắc mặt cao siêu đến mức này.
Ngay lúc này đây Tang Chi cũng có chút hồ nghi, tự hỏi rằng liệu người vừa bất an lo lắng trong vòng tay nàng, với Hoàng hậu đang nghênh đón Hoàng đế ngay trước mặt nàng đây, có phải là một người hay không.
Nhưng rồi Tang Chi lại nhận ra, dù là khoác lên mình dáng vẻ như thế nào, ấy cũng vẫn chỉ là Bát Nhĩ Tề Cát Đặc Tố Lặc mà thôi.
Nàng lại càng thương xót tiếc nuối cho người kia, khi nghĩ đến những năm tháng tồn tại ở nơi này đã tôi luyện cho một thiếu nữ đôi mươi có được loại công phu như thế.
Dù thế nào đi chăng nữa, Tang Chi vẫn cảm nhận được rằng người kia, ở sâu thẳm nơi đáy lòng, lúc này bất an lo lắng đến bao nhiêu.
Vị Hoàng hậu trẻ tuổi này, dù cho là một tinh linh cao ngạo nơi thảo nguyên bát ngát, nhưng cuối cùng cũng đã bị bốn bức tường son nơi hoàng cung gò ép uốn nắn.
Nàng và Tử Cấm Thành đã trở thành một thể, thở cùng một nhịp rồi.
"Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng." Tố Lặc hơi cúi đầu, cung kính khuỵu gối làm một cái phúc.
Lần đầu tiên, Thuận Trị chủ động đỡ lấy tay nàng, "Hoàng hậu không cần đa lễ."
Bàn tay Thuận Trị đặt ở khuỷu tay của Tố Lặc, đỡ nàng lên, mà ánh mắt nàng vẫn buông như cũ.
Hoàng đế nắm lấy bàn tay nàng, kéo nàng ngồi xuống, "Hoàng hậu còn chuẩn bị điểm tâm khuya cho trẫm đây sao?"
"Hoàng thượng bận rộn cả ngày, công sự vất vả, mà điều thần thiếp có thể làm cũng chỉ là thế này mà thôi." Tuy rằng hết thảy những thứ này, nàng chẳng hề động tay đến.
Dường như lời này khiến Hoàng đế hài lòng, "Tâm ý của Hoàng hậu, trẫm hiểu." Hắn nhìn Tố Lặc, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, cũng không giấu giếm sự hứng thú.
Tố Lặc hơi mím môi, tay ngọc nâng chén, rót rượu.
Những động tác này nàng đều làm theo quan tính.
Những thứ lễ nghi ngày, trước khi nhập cung không biết nàng đã phải làm đi làm lại đến bao nhiêu lần, cho nên, chỉ cần ở trước mặt Hoàng đế, nàng sẽ theo bản năng mà thực hiện, nhuần nhuyễn đến mức có thể nhắm mắt lại làm vẫn không sai dù chỉ một li.
Tang Chi vẫn chỉ một mực cúi đầu, nhưng tai nghe thấy lời kia, trái tim nàng lập tức co lại.
Khóe môi nàng khẽ run, thầm nghĩ – Ngươi nói ngươi hiểu, ngươi hiểu, ngươi thì hiểu cái gì! Cõi lòng nàng nóng như bị lửa thiêu.
Mặc dù đã trấn an Tố Lặc, nhưng Tang Chi nàng thì có thể làm gì đây? Hàng nghìn hàng vạn ý nghĩ luân chuyển trong đầu nàng, nhưng đều là những biện pháp bất khả thi.
Nam tử trẻ tuổi trước mặt nàng đây là Hoàng đế! Mặc dù hai chữ 'Hoàng đế' này chẳng hề có chút sức nặng trong lòng Tang Chi, nhưng ở thế giới này thì không giống vậy.
Bốn chữ 'thiên hạ chi chủ' cũng đã đủ nói lên trọng lượng của người này, há nàng lại không ý thức được? Hắn muốn nữ nhân của hắn, ai có thể ngăn cản?
Đổng Ngạc thị sao?
Không – Tang Chi lại tuyệt vọng.
Đừng lo lắng Đổng Ngạc thị có thể ngăn cản hay không, bởi vì Hoàng quý phi sẽ không đời nào ngăn cản.
Lấy một tấm chân tình của Hoàng đế ra để ngăn cản hắn sủng hạnh cung phi sao? Ngây thơ biết bao cho việc tin vào ý nghĩ trên đời này thật sự có tồn tại thứ gọi là chân tình Đế vương.
Dù là quả thực có tình ý đấy, nhưng mảnh tình ấy cũng chẳng thể bảo đảm rằng trong mắt hắn chỉ có thể có ngươi.
Thỉnh cầu đến Hoàng thái hậu ư? Nhưng Hoàng đế lật thẻ Khôn Ninh cung là điều mà Thái hậu vẫn luôn mong đợi đấy.
Tang Chi nghĩ ra thật nhiều cách, nhưng cũng tự mình gạch bỏ tất cả.
Lúc này, chợt, Hoàng đế lại giữ lấy bàn tay đang nâng bình rượu của Hoàng hậu.
Ánh mắt Thuận Trị dần nóng lên, khiến Tố Lặc dù là ngụy trang rất giỏi đấy, cũng không thể tránh khỏi việc theo phản xả mà động tác trở nên có chút cứng nhắc.
Căn bản Tang Chi không thể nghĩ ra được biện pháp nào khả thi.
Không biết vì lí gì, cả người nàng đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
Nàng nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, như đã quyết định xong điều gì.
Nàng nhấc chân tiến về phía trước, bước chân rất nhỏ, cũng rất nhẹ nhàng.
Nàng tới bên Hoàng hậu, yên lặng không một lời cầm lên bình rượu người kia vừa đặt xuống bàn, rồi bất động thanh sắc mà rót rượu cho Hoàng đế.
Ở thời khắc kia khi nàng lại gần bên Tố Lặc, dường như nàng cảm nhận được Tố Lặc khẽ thở ra một hơi, mà cảm giác này dù là thoáng qua rất khẽ, nhưng cũng đủ khiến Tang Chi đau lòng.
Nàng không làm được.
Nàng không tìm được cách ngăn chuyện chắc chắn sẽ xảy đến.
Nàng chỉ lo rằng, Tố Lặc lại tin Tang Chi nàng có thể.
Ngón tay thon gầy của Tang Chi nắm chặt lấy bình rượu, đang lúc mơ hồ, ánh mắt của Thuận Trị đã dừng lại trên người nàng.
"Nô tài ở đâu ra vậy, thật không có quy tắc."
Nàng đứng quá gần Hoàng hậu rồi.
Cũng chính ở thời khắc này, có một ý nghĩ lóe sáng lên ngay trước mắt nàng.
Tay nàng còn đang cầm bình rượu, lời của Hoàng đế vừa ra khỏi miệng, nàng đã giật mình kinh khiếp, sợ hãi đến mức tay run lên.
Một bình rượu đầy đổ thẳng lên hoa phục của Hoàng hậu.
"Hoàng thượng tha mạng! Nương nương tha mạng!" Nàng lập tức quỳ rạp, hai tay chống trên đất, bờ vai khẽ run lên.
Thuận Trị đế mất hứng ra mặt, "Nô tài mà tay chân vụng về như thế, giữ lại cũng đâu được việc gì! Người đâu..."
"Hoàng thượng!" Tố Lặc lập tức lên tiếng, nhưng ngữ điệu chẳng gấp, "Tang Chi là tâm phúc của Hoàng quý phi, tỷ tỷ đặc biệt phái người đến hầu hạ thần thiếp.
Rõ ràng thường ngày rất nhanh nhẹn khéo léo, hôm nay..."
"Là người của Thừa Càn cung?" Hoàng hậu còn chưa dứt lời, Thuận Trị đã hỏi lại.
"Hoàng thượng! Tội của nô tì không liên quan đến Thừa Càn cung nương nương!" Tang Chi thốt ra, lời nghe vào tai tự nhiên như thể là theo phản xạ của một tâm phúc trung thành bảo vệ cho chủ tử, "Là nô tì tay chân vụng về mới mạo phạm đến Hoàng hậu nương nương, xin Hoàng thượng cùng nương nương trách phạt!"
Ánh mắt của Thuận Trị liền biến đổi.
Hắn bày ra một bộ dáng không so đo, chỉ nói, "Dạo gần đây Hoàng quý phi không khỏe, trẫm cũng rất lo lắng.
Các ngươi, thân là nô tài, làm sao giúp nàng tĩnh dưỡng cho tốt." Rồi lại nói với Hoàng hậu, "Xem ra Hoàng hậu rất hài lòng với Tang Chi, những chuyện vụn vặt nhỏ nhặt này, trẫm sẽ không nhúng tay xử lý."
Lời này nói ra, Hoàng hậu liền hiểu được ý tứ của Thuận Trị.
Tang Chi, cái tên Tang Chi này, sao Hoàng đế lại không nhớ.
Mà dù hắn không còn để tâm chuyện ngày ấy ở Từ Ninh cung, Tang Chi là tâm phúc của Thừa Càn cung Đổng Ngạc thị, sao hắn lại không biết cho được.
Hắn cũng ba bốn phần biết được Đổng Ngạc thị coi trọng Tang Chi, mà hôm nay lại cho Tang Chi đến Khôn Ninh cung hầu hạ ngay cạnh bên Hoàng hậu, bên ngoài ai cũng sẽ nói Đổng Ngạc thị biết lễ nghĩa, nhưng thực ra hẳn là không ai không cho rằng Tang Chi chính là tai mắt của Đổng Ngạc thị.
Hoàng đế cũng sẽ có suy nghĩ như vậy thôi.
Đừng cho rằng Hoàng đế không để tâm chuyện vặt, mà chính là bên ngoài nhìn vào một bộ dáng không để ý, nhưng thực ra là vô cùng để tâm.
Nghi kị của Hoàng đế còn đáng sợ hơn đố kị của cung phi.
Hôm nay thánh giá ngụ lại Khôn Ninh cung, Tang Chi người này lại vừa lúc không sớm không muộn làm đổ cả bình rượu đầy lên người Hoàng hậu, rồi theo như lời Hoàng hậu thì người này thường ngày lanh lợi được việc, hôm nay đột nhiên lại như vậy.
Làm gì có chuyện trùng hợp như thế xảy ra trên đời.
Tang Chi lại giấu đầu hở đuôi, che giấu nhưng không chu toàn, phản ứng đầu tiên khi Hoàng đế nhắc đến Thừa Càn cung là nói chuyện này không có liên quan đến Thừa Càn cung nương nương.
Sự việc này dưới con mắt của Thuận Trị chính là như thế, tự hắn đã có cho mình một câu trả lời, nhưng cũng không muốn truy cứu nữa.
Tang Chi hiểu Hoàng đế nhìn vào sẽ suy đoán sự việc theo hướng như thế, mà Tố Lặc cũng hiểu Tang Chi đã sớm tiên liệu được, cho nên cứ thế mà diễn một màn.
Chỉ có người duy nhất không hiểu chuyện vừa xảy ra, ấy là Đổng Ngạc phi.
Tang Chi chợt cảm thấy có chút áy náy, trong lúc thức thời đưa tên nàng ra diễn một vở kịch.
Hoàng hậu nghe Thuận Trị nói vậy, liền đáp, "Chuyện đã rồi, cứ quyết như vậy đi." Thần sắc nàng trước sau chẳng đổi, đứng lên hành lễ cáo lỗi với Hoàng đế, "Có điều bây giờ thần thiếp một thân không chỉn chu sạch sẽ, thỉnh hoàng thượng cho thần thiếp chút thời gian sửa soạn."
Thuận Trị đương nhiên là không có lí gì không đồng ý.
Hoàng hậu lại hành lễ tạ ơn, rồi nhìn về phía Tang Chi, ánh mắt sắc bén, giọng nói cũng lạnh đi, "Bổn cung cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội."
--- Còn tiếp ---
Editor lảm nhảm: Gì chứ tính đa nghi sân si thì nó ăn sâu vào trong máu nam nhân nhà Ái Tân Giác La rồi, các anh còn tính kế cả phi tử của mình kia mà ???? Có điều là tôi tự hào đôi chim câu nhà tôi quá nè, thông minh, hiểu ý nhau lại còn diễn sâu, đúng là diễn trong diễn, mà diễn như không diễn.
Thương team Thừa Càn.
Vừa không giữ nổi tấm chân tình đế vương, vừa bị đôi tình nhân kia lôi ra làm cameo ????