Trung Cung Lệnh



Khôn Ninh cung.
Một bầu không khí yên tĩnh tuyệt đối bao phủ, mà như thể mây đen đã giăng kín bầu trời. Cung nhân quỳ xuống một mảnh, mà người đang quỳ trước thềm đại điện, không phải tiểu Hoàng hậu thì là ai?
Sắc mặt Hoàng đế âm trầm, giọng nói đông cứng lạnh băng, "Trẫm cấm túc Hoàng hậu ở Khôn Ninh cung, cho Hoàng hậu thời gian suy nghĩ, mà nô tài các ngươi dám đại nghịch bất đạo, phản gian xảo mị, làm ra thứ đồ tiêu khiển khiến Hoàng hậu mê muội mất cả ý chí!" Hắn càng siết chặt con ngựa gỗ trong lòng bàn tay, "Trẫm vốn định xem xem Hoàng hậu có chút ăn năn hối cải nào hay không, nhưng không ngờ ngươi lại thoái mái tiêu khiển ở nơi này! Thân là nhất quốc chi mẫu, là lục cung chi chủ, đây là bộ dạng một Hoàng hậu nên có hay sao? Thể diện của Hoàng thất Đại Thanh ta để ở nơi nào!"
Hoàng đế bỗng nhiên nâng giọng, long nhan phẫn nộ, từng lời quát mắng vang vọng khắp Khôn Ninh cung.
Con ngựa gỗ vốn được đẽo tạc vụng về bị thẳng tay ném xuống, rơi ngay trước mặt Hoàng hậu, rốt cuộc Tố Lặc cũng không nhịn nổi mà đỏ ửng hốc mắt. Vốn vẫn trầm mặc im lặng từ đầu đến cuối, Hoàng hậu lúc này rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, ngữ điệu không nặng không nhẹ, "Thần thiếp nghe nói mấy hôm trước Hoàng thượng cho người mang đồng hồ Tây Vực tiến cống tới cho Thừa Càn cung, đây không tính là tiêu khiển hay sao?"
Thuận Trị đế không ngờ tới nàng sẽ phản bác, tức thì giận tới tím mặt, "Hay cho một Hoàng hậu! U mê điên dại đến mất cả ý chí thôi không nói, vậy còn không biết ăn năn! Hoàng quý phi ngày đêm lo việc hậu cung đến hao tổn tâm lực, trẫm mới thưởng nàng một thứ giúp nàng tiêu khiển giải phiền não, còn ngươi? Ngươi cái gì cũng không làm, cũng không làm được cái gì, chỉ biết tìm thứ mua vui, hiện tại còn tranh giành không biết sai?" Hắn đảo mắt nhìn xuống, thấy Hoàng hậu đang muốn đưa tay lấy con ngựa gỗ về, lập tức cười lạnh một tiếng mà đá vật kia đi.
Ngón tay Tố Lặc run lên giữa không trung, dừng lại bên mũi giày của Hoàng đế. Nàng cắn môi gắt gao, ngăn cản chính mình, miễn cho bản thân không nhịn được mà lại nói lời phản bác đầy căm hận. Thuận Trị đế dời bước chân, nhưng như thể là tức giận còn chưa phát tác xong, còn tới giẫm lên vật kia thêm một lần mới hả dạ.
Hắn lạnh lùng nói, thanh âm đông cứng tuyệt tình, "Hoàng hầu không hiền đức không nhu thuận, nay còn không biết ăn năn hối lỗi, thiết nghĩ Trẫm phải sớm ngày tước Sách bảo, coi như là tạ tội khắp cả thiên hạ!"
Tước Sách bảo của Hoàng hậu, khác nào chiêu cáo với thiên hạ đương kim Hoàng hậu căn bản không còn là Trung cung, không xứng với ngôi lục cung chi chủ! Tố Lặc hiểu, cho ngừng Tiên biểu, cấm túc nàng, nay lại muốn thu hồi Kim sách, tất cả chỉ là màn dạo đầu của việc phế Hậu. Trơ mắt nhìn Hoàng đế chà đạp vật nàng yêu thích dưới đế giày, nàng nghiếng răng, nhưng rốt cuộc không nhịn được nữa, thẳng lưng, hít vào một hơi, "Từ khi Hoàng quý phi nhập cung, đúng như Hoàng thượng nói, hết thảy chuyện trong hậu cung đều là do nàng ta xử lí. Cho dù có sai sót cũng là sai sót của Thừa Càn cung, có liên quan gì đến thần thiếp!"
Nàng ngồi trên Phượng vị mà hữu danh vô thực, mọi chuyện đều phải cùng với Thừa Càn cung nghị quyết. Mà điều này chưa hề gì, điều khiến người ta buồn cười chính là, công đều là của Thừa Càn cung, nhưng tội thì nhất định là của nàng. Chuyện gì cũng không sai, nhưng tới lúc bị chỉ trích, chính là nàng với danh nghĩa Trung cung chi chủ mà nhận lấy chỉ trích.
"Càn rỡ!" Hoàng đế gằn giọng, quát lớn một tiếng, "Nếu ngươi đã là Hoàng hậu, tất phải hoàn thành chức trách của một Hoàng hậu, chức trách đã không hoàn thành còn đẩy tội lên đầu người khác! Thừa Càn cung luôn luôn nói tốt cho ngươi, ngươi đã không thiết tha biết ơn, lại sinh lòng oán hận! Một người không có phẩm hạnh không thể ngồi trên Hậu vị, ngươi nói xem, nói xem ngươi có còn xứng làm Hoàng hậu hay không!"
"A..." Hoàng hậu lạnh lùng mà ung dung than nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, "E rằng đây mới chính là điều Hoàng thượng người muốn nói nhất đấy."
Hoàng đế chưa từng nghĩ một người luôn nhẫn nhục chịu đựng lúc này sẽ kiên cường như thế, nhất thời nội tâm có chút yếu thế. Chẳng lẽ hắn không biết thật ra ai là người sai sao? Không, hắn rõ ràng hơn ai hết. Nhưng vậy thì có sao? Hắn là Hoàng đế, toàn bột thiên hạ này là của hắn. Hắn là Thiên tử, điều này vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Hắn nói thế nào, thì chắc chắn phải là thế ấy, bởi vì hắn là chủ nhân của Vương triều Đại Thanh. Đột nhiên hắn lại nghĩ đến Hoàng thái hậu, nghĩ tới phế Hậu Vĩnh Thọ cung Tĩnh phi, rồi nhìn xuống ánh mắt lạnh lẽo đoạn tuyệt của người đang quỳ trên đất, hắn không tự chủ được mà lùi về phía sau một bước. Nhưng hắn sẽ tuyệt đối không chịu thừa nhận hắn đang e sợ, đang chột dạ.
Và, tự tôn của nam nhân dù có thế nào cũng không thể bị tổn hại, huống chi Thuận Trị là nam nhân đứng đầu thiên hạ. Nhưng đúng là hắn đang e sợ, mà không thể như thế, là Hoàng đế thì sao có thể e sợ! Cho nên để che giấu nội tâm đang lung lay của mình, hắn thuận tay vơ lấy chén trà trên bàn, ném tới phía người kia. Chén trà nhỏ sượt qua đầu vai nàng, 'loảng xoảng' một tiếng vỡ vụn trên đất. Tiểu khảm khiên[1] mặc ngoài bị nước trà nhiễm loang lổ, bản thân nàng cũng lảo đảo ngã về một bên, bộ dáng chật vật.
"Nếu ngươi đã nói như thế, để một người vô đức vô năng ngồi trên phượng vị, không bằng trẫm phế đi ngươi!" Thuận Trị đế lớn tiếng, dõng dạc gằn ra từng từ, "Trung cung Hoàng hậu, vốn là để cho một người hiền huệ thục đức!"
Hắn sải bước ngồi lên chủ vị, nhìn vào tràn đầy khí thế quân chủ uy nghiêm, hắn nói, Ngô Lương Phụ đứng kính cẩn sau lưng, "Truyền khẩu dụ của trẫm, Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị, nữ nhi của Bối lặc Khoa Nhĩ Thấm bộ Trấn Quốc công Xước Nhĩ Tế, vô đức vô năng, coi thường quân thượng, xúc phạm tổ tông, phạm tội bất kính, không đủ tuệ hiền, không gánh vác được hai chữ Trung cung!" Hắn nói một tràng không ngừng, Ngô Lương Phụ đứng bên mà mắt mờ chân run, căn bản không dám thuận theo hắn. Ngô Lương Phụ phủ phục trên đất, "Hoàng thượng, nô tài xin Hoàng thượng nghĩ lại!"
Hoàng hậu vẫn thẳng lưng quỳ ở đó, im lặng, nhưng thần sắc lẫm liệt.
Thuận Trị nghe Ngô Lương Phụ cầu xin mà không làm theo, lại càng bừng bừng tức giận, "Trẫm là Hoàng đế! Toàn bộ Đại Thanh là của trẫm, bất quá chỉ là phế đi một Hoàng hậu, ngươi cầu xin trẫm nghĩ lại vì cái gì? Ngươi, cẩu nô tài ngươi ăn cây táo rào cây sung, lúc này còn dám khi quân phạm thượng!" Nói dứt lời liền thẳng chân đạp Ngô Lương Phụ một cước. Ngô Lương Phụ bị đạp ngã bổ nhào trên mặt đất, cũng phải luống cuống bò dậy, nhịn đau mà quỳ lại như cũ.
Khôn Ninh cung lúc này, mây đen giăng kín trời, tất cả mọi người không ai dám thở mạnh.
Lúc loan giá của Thừa Càn cung nương nương tới đây, vào cung Hoàng hậu mà như vào chỗ không người. Chỉ có Đổng Ngạc phi và Tang Chi đi vào, một đường vào trong điện mà bừa bộn như trên chiến trận. Trong điện, Hoàng hậu vẫn đang quỳ, giá tử đầu hơi lệch sang bên, tiểu khảm khiên đã ướt đẫm, nhưng vẻ mặt lại lãnh đạm hờ hững, tựa như hết thảy mọi chuyện đang xảy ra ở nơi này đều không chút liên quan tới nàng.
Ngô Lương Phụ bị Hoàng đế đạp một cước, vẫn rúm người quỳ đó. Cung nhân từ thái giám tới tiểu cung nữ càng không cần phải nói, có người còn bị dọa tới trực tiếp ngất đi rồi.
Đổng Ngạc phi nhìn tình cảnh này, trong lòng khẽ thảng thốt, khó lòng mà không thấp thỏm bất an. Nàng hiểu rõ tính tình Hoàng đế, Thuận Trị còn trẻ lại đăng cơ Đế vị từ sớm, tuy rằng lòng ôm chí lớn, trị quốc có tài, nhưng tính tình nóng nảy dễ giận, còn tùy hứng buông thả. Hơn nữa còn bảo thủ đa nghi, người khác nhất định không thể mạo phạm, chỉ cần hắn không hài lòng hay nghi kị điều gì, lập tức không thể an ổn. Đối với Thuận Trị, không thể nghịch, chỉ có thể thuận. Đổng Ngạc thị sở dĩ đắc sủng cũng là bởi nàng hiểu được nữ nhân yếu đuối sẽ thắng nữ nhân kiên cường, trước mặt Thuận Trị đế, nàng luôn thu mình mà trở nên nhu thuận dịu ngoan. Nhưng cũng vì nàng đắc sủng, cho nên đối với người nắm trong tay quyền sinh quyền sát này, nàng càng lo sợ nhiều hơn những người khác gập bội. Gần vua như gần cọp, mà gần một người không đơn giản như Thuận Trị, Đổng Ngạc phi càng nhận thức rõ ràng.
"Hoàng thượng..." Đổng Ngạc phi vội vàng quỳ xuống hành lễ, thanh âm phát ra tận lực dịu dàng, tựa như một tảng đá cứng rắn cũng có thể bị nhu tình của nữ nhân này cảm hóa. Ánh mắt nàng dịu dàng, ẩn ẩn tình ý mà nhìn Thuận Trị, "Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng."
Thuận Trị đế đang thịnh nộ xung thiên, thấy Đổng Ngạc phi tới cũng không có tâm tình, chỉ phất tay, "Đứng lên đi. Nàng tới đây làm gì?"
Đổng Ngạc phi vịn tay Tang Chi mà đứng dậy, lại tiến tới nắm lấy tay Hoàng đế, trong lòng hiểu rõ tình hình trước mắt không thể nói nửa câu cứng rắn, liền uyển chuyển chuyển sang chuyện khác, "Vinh Thân vương nhớ nhung Hoàng thượng, thần thiếp thay Tứ a ca tới thỉnh an Hoàng a mã."
Thuận Trị đế ngẩn người, đột nhiên thấy buồn cười, "Hoàng nhi còn chưa thôi nôi đã biết nhớ nhung trẫm rồi sao?"
"Đương nhiên." Đổng Ngạc phi thấy nét mặt hắn giãn ra, lúc này mới âm thầm thở phào, hơi làm nũng, "Vinh Thân vương là hoàng tự, là con trai của Thiên tử, đương nhiên sẽ không giống người thường. Hôm nay thần thiếp vừa nhìn đã biết Ngũ a ca đang nhớ Hoàng a mã đấy."
"Không biết là hoàng nhi nhớ trẫm, hay là ngạch nương của hắn nhớ trẫm đây?" Thuận Trị đế cười ra tiếng, điểm một cái trên sống mũi nàng.
Đổng Ngạc phi lườm hắn, "Đang hảo hảo nói về Ngũ a ca, người đã lại châm chọc thần thiếp. Có xấu hổ không chứ, thần thiếp không đồng tình đâu!"
"Ôi chao..." Thuận Trị đế rốt cuộc cũng thả lỏng, cười lên, "Vậy nói xem ái phi có nhớ trẫm hay không?"
Đổng Ngạc phi khom người, tiến gần vào trong lồng ngực hắn, hai tay vòng qua eo hắn, nói khẽ, "Nhớ, mẹ con thần thiếp đều rất nhớ Hoàng thượng." Ánh mắt nàng vô cùng dịu dàng mà nhìn lên hắn, "Thần thiếp sợ người nổi giận sẽ ảnh hưởng tới long thể. Trong nội cung có điều gì không phải, cứ để cho chúng thần thiếp xử lý là được rồi, Hoàng thượng người lo chuyện triều chính cũng đã đủ lao lực. Tuy rằng thần thiếp suy nhược không khỏe, nhưng nếu có thể cùng Hoàng thượng san sẻ chút ít, vậy cũng không uổng một đời hầu hạ Hoàng thượng."
Khi nói ra những lời này, giọng nói của Đổng Ngạc phi nhẹ vô cùng, nhẹ như tơ lụa, cơ hồ như là đang thì thầm bên tai Thuận Trị. Nàng vốn là một nữ tử dịu dàng ôn noãn như nước, hôm nay lại thổ khí như lan mà nói lời điềm đạm, nếu là thép bách luyện cũng phải mềm đi. Tâm tình Thuận Trị đế lập tức mềm mại, ôm chặt lấy nàng trong vòng tay, "Cả thiên hạ này, cũng chỉ có nàng là hiểu trẫm nhất."
Tang Chi lúc này, ánh mắt nàng trước sau lại chỉ hướng về Hoàng hậu. Dung nhan tiều tụy, hốc mắt Tố Lặc đỏ bừng, vạt sấn y ướt đẫm, tiểu khảm khiên bằng lụa dính đầy lá trà, phía xa, trên đất là con ngựa gỗ. Nàng thật sự không hiểu nổi người kia đã trải qua một hồi bão tố này như thế nào, trong lòng nàng lúc này ngoài hận chỉ còn có đau. Thiếu nữ mảnh mai đang quỳ ở kia, quỳ mà vẫn quật cường đến cô độc, cơ hồ khiến người ta thương xót đến không nhịn được phải tới ôm nàng vào lòng mà che chở. Tại sao lại có người nhẫn tâm đến thế, chỉ trích trút giận lên một thiếu nữ mười bảy tuổi? Tang Chi như hận đến nghiến răng, cũng hận mình không thể ngay lúc này xông tới cho hắn một bạt tai.
Nhưng, Tố Lặc lúc này lại như thể đã mất hồn, căn bản không hề để ý tới Đổng Ngạc phi và Tang Chi đã tới. Con ngươi nàng trống rỗng không tiêu điểm, lăng lăng nhìn về phía ngựa gỗ lăn lóc trên đất. Nàng, không biết mình đến tột cùng thì kiên trì ở nơi này vì điều gì, vì điều gì mà nhất định phải kiên trì. Mệt mỏi, thực rất mệt mỏi a... Nàng thậm chí còn không biết mình sinh tồn vì điều gì, không phải chết đi rồi thì mọi chuyện sẽ kết thúc sao?
Tang Chi, đương nhiên nàng không biết Tố Lặc lúc này đang suy nghĩ điều gì. Tuy rằng nàng thực rất muốn bước tới ôm thiếu nữ này vào lòng, nhưng lí trí nàng rất mạnh mẽ, cũng chỉ có thể đứng im không động, thậm chí còn cưỡng ép ánh mắt mình đừng hướng về phía người ấy nữa. Nàng cúi đầu thật thấp, mà dư quang vẫn cứ như thế phóng tới nơi Hoàng hậu, mà bước chân như chôn chặt không động.
Thời gian cứ trôi đi như vậy, qua một lát, Đổng Ngạc phi cuối cùng cũng xoa dịu được Hoàng đế. Tuy rằng theo tính toán thì nàng phải quỳ trước mặt Hoàng đế mà lớn tiếng ngăn cản chuyện phế Hậu, nhưng tình hình trước mắt nàng không thể làm vậy. Lần này không thể chạm tới điểm bùng phát của Hoàng đế, Đổng Ngạc phi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hoàng đế vòng tay qua ôm lấy eo Đổng Ngạc phi, "Đi, bãi giá Thừa Càn cung, gặp hoàng nhi của trẫm."
Đổng Ngạc phi để hắn ôm, lại nói khẽ, "Hoàng thượng như thế còn ra thể thống gì, để người khác nhìn thấy, thần thiếp còn mặt mũi nào nhìn người a." Nàng như thể giận mà không giận, Thuận Trị lại thập phần yêu thích nhìn thấy nàng muốn giữ lễ nghi mà vẫn dung túng hắn. Mà hắn cũng biết làm vậy ở đây không nên, cho nên buông tay, nắm lấy bàn tay nàng mới bước đi.
Đổng Ngạc phi thở phào trong lòng, "Thần thiếp vốn muốn đích thân đi lấy vài thứ đồ dùng cho Ngũ a ca, nhưng mải tới tìm Hoàng thượng mà chút nữa thì quên mất. Người mau tới trước, miễn cho hoàng nhi không chờ được." Thật ra là nàng muốn ở lại đây nói vài câu với Hoàng hậu, nhưng đương nhiên không thể nói ra lời này, đành tìm lí do khác. Mà sao Thuận Trị đế lại có thể không rõ? Nhưng nhìn Đổng Ngạc phi chăm chú để ý từng biểu tình trên gương mặt mình, hắn cũng sinh lòng thương tiếc mà không nỡ, "Vậy nàng đừng để trẫm chờ quá lâu."
Hoàng đế đi rồi, người trong Khôn Ninh cung mới có thể thở ra một hơi. Tô Ma Lạt Cô lúc này đang đứng trước Long Phúc Môn, yên lặng nhìn theo đoàn loan giá của Hoàng đế, lúc này cũng mới quay lưng đi. Hóa ra là theo lệnh của Thái hậu mà tới, nhưng vừa lúc thấy loan giá của Đổng Ngạc phi tới, Tô Ma Lạt Cô liền dừng bước đứng lại đây. Thứ nhất, nàng muốn xem xem thái độ của Đổng Ngạc phi trước chuyện này như thế nào. Thứ hai, đi vào tuy bảo vệ được Hoàng hậu, nhưng chỉ e rằng sẽ khiến cho mâu thuẫn và nghi kị giữa Hoàng đế và Thái hậu càng sâu. Cho nên nàng vẫn đứng đây quan sát, trong lòng tràn đầy lo lắng. Thẳng cho tới khi nguy cơ ở Khôn Ninh cung được giải trừ, lúc này mới khẽ than một tiếng, lặng yên rời khỏi nơi đây.
--- Hết chương 31 ---
Chú thích:
[1] Tiểu khảm khiên: Cũng không có tay, thường mặc ngoài sấn y, nhưng mặc khi trời chớm lạnh vì không dày và dài như đại khảm khiên.



---
Editor lảm nhảm: Xin quý zị khán giả còm men chớ nhà đài phát xong tập này đầu óc căng thẳng ko lảm nhảm gì nổi nữa gòy TvT
@Ái Tân Giác La Hoằng Lịch, vào gọi một tiếng "cụ" nè anh ơi, gen lặn bảo thủ đa nghi, vũ phu với vợ con truyền cả cho anh rồi đó.
@Vệ Yến Uyển, chị vào team "giả nai cho đế vương vừa lòng" của Đổng Tiểu Uyển nè chị.
@Ô Lạp Na Lạp Thanh Anh, chị vô dạy Tố cách "xuống tóc đoạn tình" cho Tang được nhờ chị ơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui