Trung Cung Lệnh



Chưa có mệnh lệnh của Hoàng đế, cả Khôn Ninh cung vẫn chưa có ai dám đứng dậy, từ Hoàng hậu tới cung nhân cũng vẫn quỳ yên như trước, chỉ có Tang Chi đang theo sát đỡ lấy tay Đổng Ngạc phi.

Đổng Ngạc phi cung tiễn Thuận Trị đế rời khỏi, đợi cho tới khi đoàn thái giám thị vệ theo loan giá Hoàng đế đi khuất, lúc này mới nhanh chóng tới đỡ Hoàng hậu đứng lên, còn bản thân mình lại lập tức quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu.
Tang Chi vẫn theo sau lưng Đổng Ngạc phi, mà thấy Tố Lặc vươn tay nên theo bản năng muốn tiến lên đỡ lấy, nhưng trong khoảnh khắc mũi chân nàng muốn bước lên, Thái Uyển Vân ở sau Hoàng hậu đã tay nhanh mắt lẹ mà đỡ lấy chủ tử. Cũng trong tích tắc ngắn ngủi như điện chạy này, Tang Chi như bị một tia sét giáng xuống đỉnh đầu, bị chính mình dọa tới mức muốn đổ mồ hôi lạnh! Bởi vì – trên đời không có nô tài nào lại để chủ tử mình ngoài mắt mà chạy đi lo cho chủ tử của người! Ví như Thái Uyển Vân, vô luận người khác là ai, cho dù là Hoàng thượng hay Hoàng thái hậu đi chăng nữa, trong mắt Thái Uyển Vân chỉ có duy nhất một chủ tử là Hoàng hậu nương nương mà thôi. Còn Tang Chi nàng, vừa mới một khắc trước, vậy mà lại muốn coi Đổng Ngạc phi là không khí, muốn trực tiếp lướt qua bước tới đỡ lấy tay Hoàng hậu!
Một chuyện nhỏ, trong một khắc ngắn ngủi, ấy vậy mà có sức mạnh phá hủy toàn thế cục. Chỉ cần nàng làm như thế trước mặt Đổng Ngạc phi, đây cũng không khác nào tự tố cáo những lời nói trước kia của nàng hết thảy đều không đáng tin. Đổng Ngạc phi sinh ra trên đời có được thứ tâm cơ người ngoài nhìn vào khó đo nông sâu, nếu khi nãy Tang Chi chỉ cần tiến tới đỡ Hoàng hậu thôi, chỉ sợ rằng dù miệng lưỡi nàng có bôi mật cũng không thể thoát khỏi pháp nhãn của Đổng Ngạc phi. Chẳng qua là, thực may mắn cho nàng, bàn tay Tang Chi mới đưa đến ngang người, mũi chân cũng chưa kịp di chuyển, chuyện không nên chảy ra cũng đã ngừng không xảy ra. Mắt thấy Thái Uyển Vân vội vàng đứng lên đỡ lấy Hoàng hậu, Tang Chi liền thức thời như thể không có chút biến hóa nào mà đỡ lấy tay Đổng Ngạc phi. Chỉ có trời mới biết khoảnh khắc ấy tim nàng dường như đã nhảy tới cổ họng, rốt cuộc cũng nhận ra một điều – Đổng Ngạc phi lần này mang cả nàng tới Khôn Ninh cung, ngoài việc cho người khác thấy từ nay nàng coi Tang Chi như tâm phúc, còn là để thăm dò kiểm chứng tâm phúc này.
Nội tâm Tang Chi vì khẩn trương mà căng lên, tay đỡ Đổng Ngạc phi, mà lòng thì âm thầm sinh lòng sợ hãi nữ nhân này. Tâm tư Đổng Ngạc thị, dường như sâu hơn nàng nghĩ rất nhiều. Như thể là tùy ý đưa nàng theo, chỉ sợ thực chất chưa lúc nào là thôi để mắt thăm dò nàng. Đúng vậy, Tang Chi nghĩ, sao Đổng Ngạc phi có thể không nghi ngờ quan hệ của nàng và Hoàng hậu? Cho dù ở Thừa Càn cung nàng thức thời nhạy bén, đổi trắng thay đen thuyết phục được Đổng Ngạc phi, nhưng sự thật vẫn bày ra trước mắt, hành động lần này của nàng rõ ràng là giải vây cho Hoàng hậu. Đổng Ngạc phi sao có thể cứ vậy mà tin tưởng nàng? Lúc này cố ý dẫn nàng tới Khôn Ninh cung, không phải là để thăm dò thái độ của nàng trước việc Hoàng hậu lâm nguy đó sao?
Bị ý nghĩ này làm kinh hãi, nhưng kinh hãi cũng giúp nàng tỉnh táo, nhìn ra được mục đích thực sự của Đổng Ngạc phi. Một lần nữa, Tang Chi lại cảm thấy tâm cơ người này không đơn giản. Nếu như Tang Chi dùng thân phận cung nữ tâm phúc để đổi lấy lòng tin của Đổng Ngạc phi, vậy thì nàng cũng nên như Thái Uyển Vân một lòng trung thành đối với Hoàng hậu. Đối với một nô tài, trung thành là chữ cơ bản nhất, là quy tắc. Mà muốn trung thành thì trong mắt chỉ có thể có chủ tử của mình mà thôi. Nhưng Tang Chi, trong mắt đã từng có Đổng Ngạc phi?
Tại thời khắc này Tang Chi hiểu được, vô luận nàng trung thành hay không trung thành với Đổng Ngạc thị, trước mắt nàng cũng không thể để lộ nửa điểm tâm tình tối với Hoàng hậu.
Nếu như quả thực như Tang Chi nghĩ Đổng Ngạc phi đang dò xét nàng, vậy thì tiếp theo đây Đổng Ngạc phi sẽ theo phản xạ mà vịn chặt lấy tay nàng mới phải. Quả thực, hành động tiếp theo khiến Tang Chi lại càng vững tin vào suy đoán của mình.
Đổng Ngạc thị vịn lấy tay Tang Chi mà đứng dậy, rồi thuận thế nắm chặt lấy tay Tang Chi, khẽ oán trách, "Muội muội thật là, chẳng lẽ trong mắt muội chỉ nhìn thấy bổn cung thôi sao? Hoàng hậu nương nương còn đang quỳ, sao muội dám tới đỡ bổn cung?"
Ở đây lại gọi mình 'muội muội', Tang Chi càng rõ hơn, Đổng Ngạc phi này tuyệt đối chẳng phải một người lương thiện thuần khiết. Nàng một mực không dám liếc nhìn Hoàng hậu, cúi đầu kính cẩn, "Nô tỳ là người của nuowng nương, đương nhiên trong mắt cũng chỉ có nương nương. Thất lễ với Hoàng hậu là lỗi của nô tỳ, xin Hoàng hậu nương nương trách phạt!"
Tang Chi cúi đầu, ánh mắt rơi trên mặt đất, lời nói ra bằng phẳng không có chút khác thường. Căn bản là nàng không thể ngẩng đầu lên được, thậm chí còn không dám tưởng tượng Tố Lặc nghe lời của nàng nói ra sẽ có phản ứng như thế nào. Nàng âm thầm cắn răng, nhưng thần sắc trên mặt và động tác trên tay vẫn một mực không có chút biến động.
Cũng may, nàng liều mạng đè nén tâm tình, rồi hồi lâu mới nghe thấy Hoàng hậu lên tiếng, "Người của Thừa Càn cung vốn nên hầu hạ tỷ tỷ cho thật tốt, đâu có tội gì."
Lời nói ra, thanh âm thanh lãnh bằng phẳng, khiến cho người nghe không tìm ra dù chỉ nửa điểm khác thường. Tang Chi lại căng thẳng trong lòng, theo bản năng nghiêng đầu kín đáo đưa mắt nhìn lên một cái, lại vừa vặn chạm phải con mắt tịch mịch tĩnh lặng của người đối diện, mà ánh mắt phóng tới nàng lại minh minh ám ám khiến người ta không nhìn ra chân thật. Nhưng nàng chưa kịp hoàn hồn, ánh mắt của Tố Lặc đã khẽ khàng dời đi, vịn lấy tay Thái Uyển Vân mà uyển chuyển quay lưng rời khỏi.
Tang Chi lại cúi đầu, nhưng ánh mắt vẫn đuổi theo bước chân người đang đi phía trước, hai tay vẫn như cũ đỡ lấy Đổng Ngạc phi.
Nhưng mà, rất nhanh sau đó nàng lại nghe thấy Đổng Ngạc phi lên tiếng, "Muội muội có quen biết với Hoàng hậu nương nương sao?"
Nhịp tim Tang Chi lại khó lòng mà vững, chẳng qua là nàng vừa qua một cái chớp mắt đã ý thức được Đổng Ngạc phi là đang thăm dò mình, thức thời phản ứng, "Hồi nương nương, đúng thế. Hoàng hậu là chủ vị Khôn Ninh cung, sao nô tỳ có thể không biết." Nàng không thể phủ nhận, càng không thể để lộ cảm xúc cá nhân, bởi vì bất kỳ một sự bất thường nào cũng đều có liên hệ tới suy đoán của Đổng Ngạc phi lúc này. Cho nên, nàng chỉ có thể làm một 'người qua đường', đưa ra một phản ứng bình thường nhất. Nhưng thực ra, trong lòng Tang Chi đã bắt đầu rối loạn rồi.
Suy cho cùng thì nàng vẫn chưa có đủ kinh nghiệm sinh tồn chốn thâm cung, sao có thể vượt được Đổng Ngạc phi, người từ không có gì trong tay, tự mình leo lên đến chính Nhất phẩm vị Hoàng quý phi? Đổng Ngạc thị liên tiếp đưa ra những hành động vô thưởng vô phạt mà ẩn chứa thông điệp, khiến cho Tang Chi không kịp chống đỡ. Nếu như quang minh chính đại thăm dò, vậy thì sao phải sợ? Tóm lại, nàng có thể ứng phó. Nhưng đáng sợ hơn quang minh chính đại gấp trăm ngàn lần chính là xuất kỳ bất ý, bởi vì nói dối càng nhiều thì càng dễ lộ ra sơ hở ở những manh mối nhỏ nhặt. Mà người có nhãn lực có thể nhìn ra những điểm rất nhỏ như Đổng Ngạc phi, không phải là một người tầm thường. Tang Chi có chút loạn, không biết có phải Đổng Ngạc phi muốn từng bước vạch trần mình ở nơi này hay không, nhưng lại không thể để lộ ra sự khẩn trương bất an. Bề ngoài nhìn vẫn như thường đấy, nhưng trong lòng đã suy nghĩ đủ thứ, khiến cho Tang Chi đổ mồ hôi lạnh.
Đổng Ngạc phi cười, cười mà như thể không cười, liếc nhìn nàng một cái, "Ngày ấy ngươi bị loạn côn đánh cho thập tử nhất sinh cũng chính là tại Khôn Ninh cung nơi này, còn nhớ không?"
Tang Chi không biết vì sao nàng bỗng nhiên lại đề cập tới việc này, và liệu có ẩn ý gì hay không, mà cũng không thể không trả lời, vội vàng nói khẽ, "Nô tỳ không dám quên. Vẫn là do nô tỳ làm việc không chu toàn liên lụy tới nương nương, xin nương nương tha tội." Nói xong liền muốn quỳ xuống.
Không màng Đổng Ngạc phi muốn thăm dò như thế nào, tóm lại nàng trước sau đều phải thể hiện rằng nàng một lòng một dạ với Đổng Ngạc phi, thế là đủ rồi.
Đổng Ngạc phi câu khóe môi, bày ra một mạt cười, lại thuận tay níu nàng lại, "Chuyện qua rồi còn nhắc lại làm gì chứ."
"..." Tang Chi nheo mắt, nghĩ thầm, không phải là ngươi mới là người nhắc lại hay sao?
Lại nghe Đổng Ngạc phi nói, "Chỉ sợ Hoàng hậu nương nương bị thương rồi, theo bổn cung vào một lát."
"Vâng." Tang Chi thập phần kính cẩn. Nàng bị Đổng Ngạc phi vô tình cố ý xuất chiêu khiến cho thần kinh muốn suy nhược mệt mỏi, dường như đến cả lỗ chân lông trên cơ thể cũng có thể cảm nhận được ý đồ của nữ nhân này.
Đổng Ngạc phi vừa đi được hai bước, quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, rồi thay vì vịn tay nàng mà đi như bình thường, lại nắm lấy tay nàng mà đi.
Tuy rằng chưa nhìn ra hành động này có ý tứ gì, nhưng Tang Chi biết rõ, một cung phi nắm tay một nô tỳ mà đi, dù cho là tâm phúc, đây cũng là một chuyện không bình thường. Và bởi vì không bình thường, cho nên trong chuyện này ắt có thâm ý khác. Nhưng Tang Chi nhất thời chưa nhìn ra, vậy nên cũng không thể chưa chẩn bệnh đã muốn kê thuốc, chỉ có thể thuận theo Đổng Ngạc phi mà thôi.
Vừa vào trong tẩm điện đã nghe thấy tiếng Thái Uyển Vân nức nở, "Nương nương..."
Ra là Thuận Trị đế ném chén trà về phía nàng, mà trà trong chén còn rất nóng, lực đạo ném tới thì mạnh, cho nên ở đầu vai nàng bị thương, có chút tím xanh, xung quanh lại bỏng nhẹ nên đỏ ửng. May mắn hôm nay trời lạnh, nước nóng đổ ra cũng nhanh nguội đi, Hoàng hậu nương nương cũng không bị thương nặng.
"Khóc cái gì, bôi thuốc là được rồi." Thần sắc Tố Lặc trước sau cũng đều nhàn nhạt như vậy, khóe mắt loáng thoáng lướt qua Đổng Ngạc phi đang dắt Tang Chi vào đây, có điều lại không nói điều gì.
"Để đó cho bổn cung." Đổng Ngạc Phi vội vàng tiến tới, có ý muốn làm thay Thái Uyển Vân.
Thái Uyển Vân vội vàng hành lễ, "Hoàng quý phi nương nương, sao có thể như thế được!"
"Hầu hạ Hoàng hậu nương nương chính là bổn phận của tất cả chúng ta, ngươi nói xem có phải không?" Đổng Ngạc phi vẫn nhu hòa như thế, nhận lấy lọ dược mà cung nữ dâng lên, động tác cực kỳ nhẹ nhàng xoa lên cho Hoàng hậu.
Cả hai đều là bậc mỹ nhân, một ôn nhuận dịu hiền, một lãnh tĩnh đoan trang. Đổng Ngạc phi mang đến cảm giác dịu dàng đáng yêu, nhưng tuổi tác cũng khiến cho nàng có phần thành thục, mà khí chất của Hoàng hậu lạnh nhạt ổn trọng, tuổi tác còn trẻ thêm vào cho nàng phần hào phóng trẻ trung. Hoàng hậu lộ nửa vai, làn da sáng mượt mềm mại, đầu ngón tay Đổng Ngạc phi như ngọc rơi trên vết thương, người ngoài nhìn vào ai lại không cảm thán đây là một bức họa mỹ nhân đồ tỷ muội tình thâm?
Đáng tiếc, mỹ nhân thì đúng là mỹ nhân, nhưng có đúng tỷ muội tình thâm hay không thì còn chưa chắc. Tố Lặc như có có như không quét mắt qua Tang Chi, lại lạnh nhạt lên tiếng, "Phiền tỷ tỷ lao tâm rồi."
"Có thể hầu hạ chủ tử nương nương là phúc phận của thần thiếp." Đổng Ngạc phi đáp, lại đưa mắt quét qua sườn mặt của Hoàng hậu, nội tâm bất giác sinh ra thứ lòng trắc ẩn, thương thay cho tiểu cô nương vô duyên vô cơ phải chịu ủy khuất. Huống chi, trong mắt Đổng Ngạc thị thì Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị này cũng chẳng phải đối thủ của nàng. Vì vậy mà động tác trên tay càng dịu đi chút ít, "Nương nương có khá hơn chút nào không?"
"Tốt hơn rồi." Tố Lặc nói, "Tấm lòng này của tỷ tỷ, bổn cung cảm kích trong lòng. Có điều tỷ tỷ hầu hạ bên Hoàng thượng, vạn lần đừng vì bổn cung mà hạ mình chịu ủy khuất." Ý tứ chính là, nàng từ chối không muốn Đổng Ngạc phi bôi thuốc cho mình.
"Nương nương và Hoàng thượng đều tôn quý như nhau." Đổng Ngạc phi nói lời khách sáo, nhưng lại đột nhiên dừng câu chuyện, lại nói, "Nhưng quả thực e rằng tay chân thần thiếp vụng về khiến nương nương không thoái mái. Cũng may, thần thiếp có dẫn theo Tang Chi tới..." Ánh mắt Đổng Ngạc phi thâm sâu vài phần, lấp lóe nhìn tới Tang chi, "Nàng nguyên là họ hàng xa của thần thiếp, từ nhỏ cũng biết chút y thuật, không bằng để nàng thử qua một chút?"
Luồng suy nghĩ của Tang Chi đông lại, chỉ một mực cúi đầu, hai tay đan trước bụng có chút run khẽ. Đổng Ngạc phi này tuy tùy miệng nói bậy đấy, nhưng Tang Chi cũng chẳng dám mở miệng phản bác nửa chữ. Nàng hiểu được, Đổng Ngạc phi đang thăm dò nàng, mà nàng cũng phải âm thầm phối hợp làm theo. Liền nói, "Nếu Hoàng hậu nương nương không chê, nô tỳ nguyện vì người mạo muội thử xem."
Con ngươi vốn chẳng hề gợn sóng của Tố Lặc lúc này có chút biến hóa, minh minh ám ám, sâu lắng mà đánh giá Tang Chi, "Hóa ra là người của Hoàng quý phi..."
Thanh âm nói ra không lớn, nhưng lại làm trái tim Tang Chi nhảy dựng! Ý tứ này của Tố Lặc không ổn, không ổn! Nhất định nàng đã hiểu lầm rồi! Nhưng Tang Chi lại hiểu, Hoàng hậu có loại suy nghĩ này chính là điều Đổng Ngạc phi muốn, bằng không thì sao Đổng Ngạc phi lại nói những điều như thế?
Đơn giản, Đổng Ngạc phi muốn âm thầm khiến cho Tang Chi hiểu, không quan trọng trước kia ngươi là người của ai, cũng không quan tâm trước kia ngươi vì ai mà dốc sức, chỉ cần hôm nay đã tiến vào Thừa Càn cung, thì từ nay về sau ngươi sống là người của Thừa Càn cung, chết cũng là ma của Thừa Càn cung.
Có lẽ ở giờ phút này Tang Chi mới hiểu được, người có thể ở nơi hiểm ác đầy mưu mô mà tự mình kéo được ân sủng về mình, tự mình leo lên đỉnh cao quyền lực, phải là một người có tâm cơ thủ đoạn sâu xa tới mức nào!
Nàng muốn lợi dụng Đổng Ngạc phi như một ván cầu cho mưu đồ khác, nhưng lại quên mất ván cầu này không dễ dàng sử dụng như vậy. Rất hiển nhiên, Tang Chi thức thời đấy, mưu lược đấy, nhưng luận thủ đoạn luận tâm cơ, nàng tuyệt không phải đối thủ của Đổng Ngạc phi. Nàng đã bị Đổng Ngạc phi chế ngự rồi.
--- Hết chương 32 ---

Editor lảm nhảm: Cho ai chưa biết thì "Chủ tử nương nương" là cách gọi chỉ để gọi Hoàng hậu nha. Ý tứ tôn quý, là 'chủ tử' của mọi cung phi đó.
Tang Chi khó sống gòi nha, đánh giá sai Đổng Ngạc, đánh giá sai cả Tố Tố :v Tang tưởng Tang là nữ chánh phim cung đấu phái thần tượng được biên kịch nâng đỡ, hô mưa gọi sấm cả TCT ko ai động vô được, nhưng Tang đâu ngờ Tang xuyên vô cung đấu phái hiện thực gặp phải biên kịch mẹ ghẻ rồi Tang ơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui