Trung Cung Lệnh

Bởi vì Thái Lan đột nhiên đổ bệnh, một đêm này Tố Lặc cũng không sao ngủ được. Nàng còn đang bị cấm túc, không thể đích thân tới thăm, đành liên tục cho người tới Dực Khôn cung. Tang Chi nhìn tình hình trước mắt, cũng gấp trong lòng. Tố Lặc vừa khỏi bệnh không bao lâu, đã tới lượt Thái Lan. Nàng cảm thấy sự việc có chút quái dị, cũng không thể nào tất cả mọi người đều đổ bệnh, lại có cùng một triệu chứng được.

Tối mùng Hai, Thái Lan bắt đầu đổ bệnh, thẳng cho tới mùng Bốn, sốt vẫn chưa lui. Tố Lặc lo lắng rất nhiều, cuối cùng vẫn là bất chấp tới Dực Khôn cung thăm nàng. Tang Chi dù là cảm thấy hành động này rất khinh xuất, nhưng cũng không thể mở lời ngăn cản. Nhìn Tố Lặc mặc một thân y phục cung nữ, Tang Chi lại đột nhiên cảm thấy, hai người các nàng vừa trở về buổi đầu gặp gỡ.
Tố Lặc đảo mắt nhìn xung quanh, khẽ cười, "Loại chuyện hoang đường thế này, bổn cung càng làm càng thấy thú vị đấy."
"Phải, cuộc sống cũng cần những chuyện hoang đường như thế này." Tang Chi khẽ cười, nhưng vẫn là có chút miễn cưỡng.
Tố Lặc lại chợt nghiêm túc, ngữ điệu oán trách, "Thú vị thì cũng không hẳn, đến khi bị phát hiện, chỉ e rằng Khôn Ninh cung sẽ được dịp đổi chủ đấy."
"Nghiêm trọng đến như vậy?"
"Không ai biết, sẽ không có chuyện."
"Vậy lúc trước ngươi..." Tang Chi có chút không hiểu. Tố Lặc không phải là người không biết toan tính nặng nhẹ, nếu như biết rằng việc giả dạng làm cung nữ đi ra ngoài là đại tội, đáng ra nàng đã tuyệt đối không làm mới phải.
Tố Lặc dừng một chút, cũng không trả lời câu hỏi kia, chỉ cười cười, "Đừng để Thái ma ma khó xử." Mỗi lần nàng đi ra ngoài, dù là thần không biết quỷ không hay, nhưng Thái Uyển Vân thì luôn thấy tận mắt.
Tang Chi không trả lời, chỉ hơi mím môi, "Thái ma ma quả đúng là trung thành, không ai có thể thay thế được."
Màn đêm buông xuống, Tang Chi cùng Tố Lặc tới Dực Khôn cung. Thị vệ tuần cung ban đêm đã sớm biết mấy ngày nay Khôn Ninh cung nương nương rất quan tâm đến Dực Khôn cung, cũng không làm khó. Tang Chi đã tìm hiểu qua, Hoàng đế lúc này vẫn luôn ở bên Đổng Ngạc phi, không để tâm gì nhiều tới Dực Khôn cung nơi này. Thái Lan vẫn còn là tú nữ chưa phong vị, được Hoàng đế nể mặt mẫu tộc mà ưu ái vài phần, để cho ngụ ở Dực Khôn cung, nhưn suy cho cùng vẫn là muội muội của Hoàng hậu, vẫn là nữ nhân Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị, vẫn khó lòng mà nhận thịnh sủng của Hoàng đế.
Đưa Tố Lặc vào Thiên điện Dực Khôn cung, Tang Chi ra đứng ngoài cửa túc trực, phòng lúc vạn nhất có người đến. Ngoài trời vẫn còn sương lạnh, Tố Lặc cởi cỗ liên bồng y trên vai mình, phủ lên vai Tang Chi, "Đợi một chút, nhanh thôi."
"Không sao, ta mặc nhiều lớp như vậy." Tang Chi nói, "Cũng khó có lúc có thể ra ngoài, bên cạnh Thái Lan cô nương cũng không có ai, ngươi bầu bạn với nàng lâu một chút."

Tố Lặc nhìn vào mắt người kia, yên lặng một chút, lại nói, "Nhưng ta cũng biết, bản thân ngươi còn chưa khỏe." Nói xong, nàng buộc lại sợi dây trên cỗ liên bồng y, nói khẽ, "Sẽ nhanh thôi."
Nàng xoay người đi vào. Tang Chi nhìn theo bóng lưng kia, đầu ngón tay vuốt qua sợi dây, trong lòng không khỏi trở nên ấm áp. Vừa mới đây thôi, các nàng có khác nào một đôi phu thê bình thường – Một đôi phu thê bình thường – Tang Chi tự mình hoảng hốt, số phận trêu đùa, sao bản thân mình lại có thể có suy nghĩ như thế.
Đang lúc xuất thần, bỗng nhiên có thứ gì bị ném từ đâu về phía nàng. Tang Chi giật mình, nheo mắt nhìn quanh bốn phía, nhưng tuyệt không thấy có gì bất thường. Linh cảm kỳ quái, lại một lần nữa có thứ gì ném lại đây. Tang Chi đưa tay bắt lấy, ra là một viên sỏi. Nàng thấp giọng quát, "Là ai?" Lúc này, từ phía sau cột đèn bằng đá, lộ ra một thân ảnh đang lấp sau. Nàng gọi, "Ngươi, tới đây."
Tang Chi kinh ngạc nhìn đứa trẻ kia đi tới, y phục trên người cao quý như thế, mà lại phủ một lớp bụi đất. Đôi mắt sáng ngời, con ngươi mang theo thần sắc cương quyết. Tang Chi nhìn y trang nhăn nhúm của đứa trẻ, đoán rằng hắn leo tường vào đây. Nàng đưa tay chỉ chỉ về phía kia, "Ngươi còn nhỏ như thế, sao lại dám leo tường vào đây?"
Đứa trẻ không trả lời, nhét vào lòng bàn tay Tang Chi chút bạc, "Cho ngươi."
"Cho ta thứ này làm gì?" Tang Chi nhất thời ngạc nhiên, "Ngươi là... Hoàng tử nào vậy?"
Nhưng tiểu hài tử không trả lời, chỉ nói, "Ta cho ngươi, ngươi để ta vào gặp nàng."
"Nàng?" Tang Chi dừng một lát, "Ngươi muốn gặp Thái Lan?"
Đứa trẻ gật đầu, "Nàng là bạn ta."
"Vậy sao ngươi không cứ quang minh chính đại mà đến?" Tang Chi nhìn đứa trẻ kỳ lạ này, cảm thấy có chút hài hước.
"À... Ta sợ ngạch nương sợ ta lây bệnh, không cho ta đi." Hắn nhíu mày, dáng vẻ có chút ấm ức.
Tang Chi mỉm cười, xoa xoa đầu hắn, "Ngạch nương ngươi nói phải, ngươi còn nhỏ, mà bệnh này rất có chút kỳ quái... Ngươi vẫn là không nên vào đâu."
Tiểu hài tử sốt sắng, "Ta cho ngươi bạc rồi a!"

Tang Chi sửng sốt, thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, "Vậy ta trả cho ngươi a." Nàng bắt lấy tay đứa trẻ, thả nắm bạc trở lại bàn tay hắn.
"Ta không cần!" Tiểu hài tử vẫn kiên quyết muốn vào, "Để ta đi vào!"
Tuổi còn nhỏ mà đã bướng bỉnh bá đạo như vậy, Tang Chi thở dài, "Ngươi vào, như vậy cũng được, nhưng ngươi phải hứa với ta một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Ngươi không thể tới quá gần."
"Được! Ta chỉ muốn nói với nàng một câu thôi." Tiểu hài tử ra lời thề.
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Ngoắc tay!" Tang Chi đưa ngón út ra, vậy mà tiểu hài tử kia lại hiểu, ngoắc tay với nàng.
Tang Chi nghĩ thầm, đứa trẻ nhỏ như thế mà lại có bậc ấy nghĩa khí, thật không có nhiều. Nàng để đứa trẻ vòng qua sau mình, rồi dẫn hán vào trong. Cũng may, Thiện điện này vắng vẻ, cũng không có mấy người cung nữ túc trực, bao che cho một đứa trẻ lẻn vào trong cũng không có ai phát hiện.
Tố Lặc ngồi bên, ưu sầu mà nhìn Thái Lan, lại đổi khăn đắp trán cho nàng. Thần trí Thái Lan đã mơ hồ, mí mắt đóng chặt.
Đứa bé kia vụt qua, Tang Chi đang muốn nhắc nhở đừng tới quá gần đã thấy hắn lùi lại mấy bước chân, rồi quay đầu hỏi nàng, "Thế này không tính là quá gần chứ?"
Tang Chi kinh ngạc, cũng tán thưởng trong lòng. Đứa nhỏ này, nhiều nhất là năm tuổi, vậy mà đã biết giữ tín nghĩa. Tố Lặc lại nghe được động tĩnh phía sau, quay đầu lại, ánh mắt dõi từ Tang Chi qua phía đứa trẻ, không giấu sự chấn động, "Tam hoàng tử?"
Không nói đến Tố Lặc có bao nhiêu kinh ngạc, nhưng Tang Chi mới thực sự là bị chấn kinh – Tam hoàng tử... Hoàng tam tử Huyền Diệp? Khang Hy đế?

Tố Lặc vội vàng đi tới, giữ chặt tay Huyền Diệp, "Sao con lại chạy tới đây? Hài tử không thế vào nơi này, ngạch nương con sao lại để con tới đây?"
Mặt Huyền Diệp đỏ lên, vội vang quỳ xuống hành lễ, "Nhi thần thỉnh an Hoàng hậu nương nương."
Tố Lặc kéo hắn lên, "Mau, mau đi ra ngoài!"
Nhưng Huyền Diệp nhất quyết không lung lay, "Hoàng hậu nương nương! Nhi thần... Nhi thần tới muốn thăm bằng hữu!' Vẻ mặt của hắn chân thành lại cố chấp, Tố Lặc cũng bất đắc dĩ mà thở dài, "Chờ lúc Thái Lan khỏi bệnh, con tới thăm cũng không muộn."
"Không được!" Huyền Diệp nghiêm mặt, "Quân tử giúp người lúc nguy nan, không thể nói hai lời. Khi dệt hoa trên gấm ai ai cũng có thể, nhưng chia than ngày tuyết rơi không phải ai cũng làm được, hôm nay bằng hữu của nhi thần đổ bệnh như thế, nhi thần nếu như trốn tránh không màng, đây mới là trái với đạo lý!"
Còn nhỏ như thế, mà nói đạo lý đã trôi chảy rõ ràng, Tố Lặc dở khóc dở cười, "Vậy con đứng đây nói với nàng mấy câu, sau đó ta cho người đưa con về Hàm Phúc cung, được chưa?"
Huyền Diệp mừng rỡ, "Nhi thần đa tạ Hoàng hậu nương nương!" Quả nhiên, hắn đứng nguyên tại chỗ, nâng giọng nói to, "Thái Lan, ta tới thăm ngươi. Ngươi phải khỏe lại thật nhanh a!" Nói xong, hắn lại nhìn Tố Lặc, có vài phần ngượng ngùng, "Nhi thần đã nói xong rồi."
"Hài tử có tình nghĩa, ngoan lắm." Tố Lặc xoa đầu hắn, lại ôn nhu nói, "Mau về nhanh thôi."
"Vâng!" Sau cùng, Huyền Diệp vẫn lưu luyến quay lại nhìn Thái Lan.
Nhưng lúc này, Tang Chi lại vì sự xuất hiện của Huyền Diệp mà nảy lên một ý nghĩ – Thiên hoa!
Rất có thể là bệnh đậu mùa!
Có khi nào không phải là phát sốt do nhiễm phong hàn, mà là trúng thiên hoa không? Bằng không thì sao có thể liên tiếp đổ bệnh, mà chứng bệnh cũng giống nhau. Chân Tang Chi mềm đi, trên mặt cắt không còn giọt máu. Nàng tiến một bước dài, bắt lấy cổ tay Tố Lặc, "Đi mau!" Không nói không rằng, siết chặt cổ tay người kia, chạy thật nhanh ra ngoài. Mà Tố Lặc còn đang giữ tay Huyền Diệp không phản kháng được, cứ thể bị kéo ra.
"Tang Chi!" Tố Lặc có chút hoảng, vừa đi vừa hỏi, "Làm sao vậy?"
Nhưng Tang Chi không nói một lời, một mạch kéo nàng, cước bộ vội vã. Huyền Diệp theo không kịp, mấy lần lảo đảo muốn vấp ngã. Tố Lặc thấy thế, lúc này giãy khỏi tay Tang Chi, đỡ lấy đứa trẻ, "Con không sao chứ?"
"Đa tạ Hoàng hậu nương nương, nhi thần không sao." Nhưng hắn đã đổ mồ hôi rồi.

Thần sắc Tố Lặc cũng ấm áp, lấy khăn tay ra thấm mồ hôi cho hắn, "Sắc trời cũng không còn sớm nữa, con tự mình trở về có được không?"
"Hoàng hậu nương nương yên tâm, nhi thần nhớ rõ đường đi rồi." Huyền Diệp cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng noãn. Hắn hành lễ, "Vậy nhi thần cáo lui."
Hắn vừa quay đi, Tang Chi nhìn Tố Lặc muốn cất khăn tay lại, đã tiến lên đoạt lấy, "Đừng đụng!"
"Tang Chi!" Tố Lặc nhíu mày rồi, "Ngươi đang làm cái gì vậy?"
Sắc mặt Tang Chi trắng bệnh, liếc mắt nhìn đứa trẻ đang đứng bên, bộ dáng rõ ràng là bị dọa sợ rồi, nàng muốn nói lại thôi. Nàng đành nói với đứa trẻ, "Tam a ca, Huyền Diệp phải không? Hiện tại đừng hồi cung, mau đi tìm Thái y, ngay lập tức."
Tố Lặc thấy biểu hiện của người kia không thích hợp, cảm nhận được trong lòng bàn tay nàng đầy mồ hôi, lo lắng hỏi, "Có phải ngươi có chỗ nào cảm thấy khoẻ hay không?"
Tang Chi lắc đầu, lại kéo Tố Lặc ra sau, cách xa Huyền Diệp, "Tố Lặc, ngươi phải đưa hắn đi gặp Thái y, giao hắn cho Thái y càng nhanh càng tốt." Nhìn vào mắt Tố Lặc, Tang Chi nhấn mạnh từng chữ, "Phải tin tưởng ta."
Tố Lặc hồ nghi không thôi, lại nói, "Cũng tốt, dù sao hắn còn nhỏ như thế, trong cung lại không yên, để Thái y trông coi cũng tốt."
Huyền Diệp nghe thấy, rất nhu thuận, "Nhi thần đa tạ Hoàng hậu nương nương." Hoàng a mã của hắn không sủng hạnh ngạch nương hắn, cũng không nuông chiều ưu ái hắn. Trong mắt, trong lòng của Thuận Trị, dường như chỉ có nữ nhân Thừa Càn cung và Vinh Thân vương mà thôi, còn lại, dù là đích tử, hắn cũng không quan tâm. Huyền Diệp không thích vị nương nương Thừa Càn cung và Hoàng đệ kia, những người cướp đi Hoàng a mã của hắn, nhưng hắn lại rất yêu quý Hoàng hậu nương nương. Tuy hắn còn nhỏ nhưng có tư chất, lại thông minh. Hoàng thượng làm khó Hoàng hậu, Huyền Diệp thân tại nội cung, đương nhiên biết, dù chưa hiểu sự tình được kỹ càng. Huyền Diệp hắn cảm thấy đồng cảm gần gũi với vị này, tựa như, cũng thật đáng buồn như ngạch nương của hắn. Huống hồ, Tố Lặc là trung cung chi chủ, hắn cảm thấy vị nương nương này đối xử với cung phi và hoàng tự đều rất tốt. Vả lại, Huyền Diệp đã sớm có mối hảo cảm với Hoàng hậu nương nương, nhưng xác thực mà nói, hắn có hảo cảm với tất cả những người bị Hoàng đế làm khó.
Đưa Huyền Diệp đi xong, Tang Chi không nói không rằng, cùng Tố Lặc trở về Khôn Ninh cung. Đối với sự nghi hoặc của Tố Lặc, Tang Chi chỉ lắc đầu, "Đợi thêm chút nữa."
Bây giờ nàng vẫn chưa thể kết luận, nhưng chẳng qua là nàng có một loại linh cảm mãnh liệt. Dùng khả năng y thuật của Thanh triều, quả thực là không có cách nào trị được chứng thiên hoa. Mắc phải bệnh này không khác nào đã nhận phải án tử, nàng chỉ biết rằng, người duy nhất không mắc, chính là Huyền Diệp. Mà bây giờ, rất có thể Thái Lan đang mắc phải chứng này, chỉ là triệu chứng vẫn chưa hoàn toàn bộc phát mà thôi. Nếu là như thế, Thái Lan có thể qua khỏi hay không, sợ là... phải chờ vào thiên mệnh rồi.
Nàng dùng ánh mắt trấn an mà nhìn Tố Lặc, nghĩ đến Tố Lặc vừa qua khỏi không lâu, trong lòng vừa mừng vừa lo, "Nhất định, nhất định ngươi sẽ không sao." Nói xong, lại phảng phất cảm thấy như trong người có một cỗ nhiệt quét qua. Nàng lấy lai tinh thần, theo bản năng lập tức buông tay Tố Lặc, lui lại giữ khoảng cách thật xa, "Tố... Tố Lặc, cũng muộn rồi, ngươi... ngươi mau đi ngủ thôi."
Nàng quay lưng ra cửa, bước chân vội vàng.
--- Hết chương 53 ---
Editor lảm nhảm: Mấy nay tui trốn đi đu phim, nay lại trồi lên rồi nà :v Tạ lỗi, tạ lỗi T_T


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận