Trung Cung Lệnh

Chủ vị Từ Ninh cung lẫn chủ vị Khôn Ninh cung đều tham gia tuần săn Đông Liệp, việc cử ra một người có thể tạm thời gánh trọng trách quản việc lục cung là chuyện tất yếu. Theo lý mà nói, Dực Khôn cung Thục Huệ phi nghiễm nhiên sẽ là người này, cũng bởi xét về lý, việc phò tá Khôn Ninh cung Hoàng hậu xưa nay luôn là phần trách nhiệm của Dực Khôn cung[1]. Thế nhưng xét về tình lại có chút không thỏa đáng. Khôn Ninh cung xưa nay không phải là trung tâm quyền lực nơi hậu cung, mà phụ tá của Thừa Càn cung Hoàng quý phi lại là Chung Túy cung Trinh phi, thành ra, nếu để Thục Huệ phi lên nắm quyền chủ sự, sợ rằng lục cung sẽ không ai phục, mà bản thân Thục Huệ phi cũng sẽ bị đặt vào thế khó.
Hoàng hậu hơn ai hết hiểu được điều này, suy đi nghĩ lại, cuối cùng cho truyền Cảnh Nhân cung Khác phi Thạch thị.
Khác phi kinh hoảng, tìm mọi cách từ chối. Từ khi Đổng Ngạc thị nhập cung cho tới nay, ân sủng của Hoàng đế phân chia không đều, Khác phi dù đã từng vinh sủng không ngớt, thế nhưng rồi cũng không khá hơn những cung phi khác là bao. Mỗi sáng vẫn có phi tần tới Cảnh Nhân cung thỉnh an, nhưng Cảnh Nhân cung thực ra cũng thường chỉ là nhàn nhã thưởng trà viết thơ mà an ổn sống qua ngày mà thôi. Khôn Ninh cung và Thừa Càn cung minh tranh ám đấu, Đông – Tây lục cung phân chia thế lực, tất cả những điều này cũng chẳng liên quan gì tới Cảnh Nhân cung. Nàng xuất thân Hán Quân Kỳ[2], được nhập cung đã là một ân huệ trời ban, mà lên được đến Chính phi Tam phẩm vị, từng đi qua vinh sủng, chính là một vinh quang lớn. Nàng không cầu gì hơn việc có thể an ổn nhàn nhã sống qua ngày ở nơi gió tanh mưa máu này.
Nhưng, thân tại hậu cung, bản thân chẳng thể quyết được việc gì. Nàng ấy thế mà vô duyên vô cớ bị Hoàng hậu kéo vào thế cục rồi.
"Thần thiếp không dám. Thần thiếp xuất thân Hán Quân Kỳ, tới nay được Hoàng thượng sủng ái, được Hoàng hậu nương nương thương yêu đã là chuyện thần thiếp biết ơn cả đời. Thần thiếp... đâu có tài đức xứng mà nhận quyền chấp chưởng! Hoàng hậu nương nương đánh giá thần thiếp quá cao rồi!"
Hoàng hậu khẽ than thở một tiếng, đích thân tới đỡ lấy cánh tay Khác phi, tỏ ý nàng không cần quỳ.
"Khác phi tỷ tỷ, khi xưa Cảnh Nhân cung vinh sủng vạn ngàn, cho dù sau khi Hoàng quý phi nhập cung, Hoàng thượng vẫn chưa bao giờ quên. Luận tư lịch, luận phẩm cấp, luận hiền đức, luận tài trí, Khác phi tỷ tỷ xứng nhận quyền chấp chưởng nhất."
"Chủ tử nương nương quá khen, thần thiếp không dám." Khác phi khó xử vô cùng. Cảnh Nhân cung xưa này không dính chuyện thị phi, đứng ngoài vòng tranh đấu. Vả lại, nàng xuất thân Hán Quân Kỳ, là một người Hán! Một nữ tử người Hán, thân tại hậu cung tốt nhất là an ổn mà sống, đừng nên gây sóng gió. Huống hồ Dực Khôn cung Thục Huệ phi và Chung Túy cung Trinh phi kia, nàng tin rằng chẳng ai là hạng dễ đối phó. Phía sau nàng không có thế lực, xuất thân yếu thế hẳn một bậc, bỗng nhiên lại vượt quyền mà đứng ở vị trí đầu sóng ngọn gió, có thể thoải mái sao? Nếu mọi chuyện thuận lợi tốt đẹp thì không sao, nhưng nếu có mệnh hệ gì, Cảnh Nhân cung gánh hết tai tiếng đấy.
"Việc này bổn cung cũng đã quyết rồi." Hoàng hậu nói, ánh mắt chân thành nhưng giọng nói cương quyết, "Bổn cung biết chuyện này hẳn là khiến tỷ tỷ khó xử. Có điều cũng mong tỷ tỷ hiểu cho vị trí của bổn cung lúc này, coi như là tỷ tỷ giúp bổn cung chuyện này, được chứ?"
Khác phi trầm tư suy nghĩ, nhìn tình thế trước mắt quả thật là không nhịn được phải thở dài. Hoàng hậu sẽ không đưa tộc muội của Hoàng quý phi lên, sẽ càng không đưa tộc muội của mình lên rồi. Tình huống này, đưa một trong hai lên cũng đều sẽ khó xử, đều sẽ gây hiềm khích, mà hai chữ 'hiềm khích' này chính là đại kị đối với một Hoàng hậu. Ngoài hai người này ra, cung phi không hề thiếu, nhưng để tìm ra một người có phẩm cấp, có tư cách, khiến người ta nhìn vào dù là nội tâm không phục không ưa nhưng lại chẳng thể nói ra miệng rằng không phục không ưa, người như thế lại chẳng nhiều. Khác phi Thạch thị lại còn là một trong những phi tử đầu tiên của Hoàng đế, bên ngoài hiền huệ thục đức không tranh ân giành sủng – Không phải Khác phi thì còn có thể là ai?
Hiểu thế, nhưng Khác phi vẫn là không thể không khó xử. Từ trước tới nay nàng vẫn luôn đồng cảm với Hoàng hậu, cũng hiểu rằng Hoàng hậu từ khi nhập cung đến nay đã phải đối diện với bao loại khó dễ, vượt qua bao ải không dễ dàng. Nhưng thế rồi sao? Vậy thì thế nào? Nữ nhân trong Tử Cấm Thành này có ai là không khổ? Cung phi chỉ có hai loại – Được sủng ái, hoặc, không được sủng ái. Được sủng ái thì bản thân có vinh hoa phú quý, người thân có vinh quang gia tộc. Không được sủng ái thì cái gì cũng không có. Bản thân nàng đây, ngày đó Cảnh Nhân cung tấp nập, tưởng rằng có thể một bước lên thẳng Hoàng quý phi, thế nhưng rồi bây giờ cũng là thành một Khác phi không tranh ân giành sủng, chỉ thưởng trà viết thơ đấy thôi.

Ở nơi này, đồng cảm và thấu hiểu không có ích.
"Hoàng hậu nương nương, quả thật thần thiếp khó lòng đảm đương. Tài cán của thần thiếp trước nay cũng chỉ là chút ít hoa hoa cỏ cỏ, văn thơ tùy ý, chứ trọng trách này thần thiếp sợ rằng không đủ năng lực."
Hoàng hậu đã gọi nàng tới rồi chẳng nhẽ không đoán được nàng sẽ nhất mực từ chối hay sao? Mới nói, "Tỷ tỷ yên tâm, tuy là quyền chấp chưởng giao cho tỷ tỷ, thế nhưng vẫn còn có Thục Huệ phi, Trinh phi ở bên hỗ trợ. Có điểm nào khó xử trí tỷ tỷ đừng ngại mà bàn bạc với hai người các nàng. Tuy nhiên nói như vậy nhưng tỷ tỷ vẫn cần có chủ kiến của riêng mình, vậy là bổn cung an tâm rồi."
Khác phi tái mặt. Rõ ràng Hoàng hậu đang dùng nàng như một quân cờ, một bia tên, hữu danh vô thực! Như thế có thể nói là họa, hay là phúc đây?
Hoàng hậu nhìn thần sắc của Khác phi, thực ra cũng không thể nói nàng không thấy áy náy. Nàng cũng biết rõ chuyện này không hề dễ dàng đối với Khác phi. Đoạn, nắm lấy bàn tay Khác phi, khẽ vỗ, "Tỷ tỷ yên tâm, Thái chưởng sự sẽ túc trực hầu hạ tỷ tỷ, giả như chuyện gì cũng không để tỷ tỷ chịu trách nhiệm một mình."
Lời này cũng khiến Khác phi nhẹ nhõm phần nào. Chưởng sự Khôn Ninh cung Thái Uyển Vân, sự hiện diện của người này cũng là thay cho Hoàng hậu đấy. Nếu có chuyện gì không hay, cứ thoái thác hết đi là được, bản thân cũng chỉ phải chịu tội thất trách, còn muốn phạt, cứ tìm đến Khôn Ninh cung. Mà lại hiểu được Hoàng hậu đã tới mức thế này, nếu mình còn mở miệng từ chối, mặt mũi của Trung cung biết để đâu?
Thế là đành thở dài, "Chủ tử nương nương đã cân nhắc chu toàn như thế, thần thiếp đã được coi trọng, đâu thể nào phụ tấm lòng của chủ tử nương nương."
Hoàng hậu cười nhẹ, "Khác phi tỷ tỷ đừng đa lễ. Bổn cung lần theo theo hầu hạ Thái hậu cũng chỉ một tháng, cũng không lâu. Cung phi hiện nay chưa nhiều, tỷ muội lục cung xưa nay hòa thuận vui vẻ, cũng chưa từng có chuyện gì lớn. Bất quá, vẫn là khiến tỷ tỷ lao tâm tổn trí rồi." Lại nói, hơi nâng giọng, "Thái chưởng sự, tới bái kiến Khác phi."
Thái Uyển Vân tiến tới, bước chân rất nhẹ, tay đan trước người, đầu hơi cúi, "Nô tì thỉnh an Khác phi nương nương."
"Thái ma ma đừng đa lễ." Khác phi vội nói, "Sắp tới bổn cung phải nhờ đến Thái ma ma chỉ giáo nhiều rồi."
Thái Uyên Vân vội đỡ lời, cung kính, "Lão nô không dám chỉ giáo. Dùng chút tài mọn giúp đỡ Khác phi nương nương, đây cũng là đang hết lòng vì Hoàng hậu nương nương." Thực ra trong lòng cười lạnh, Khác phi này nghe chử tử mình nói không cần gánh trách nhiệm mới nhận lấy trọng trách, e là nếu có mệnh hệ gì đều muốn đẩy hết về phía mình đấy.

Nghĩ thì là nghĩ như vậy mà thôi, ngoài mặt Thái Uyển Vân vẫn là một biểu tình không hề đổi sắc, lễ nghi chu toàn không thể bắt bẻ.
---
Tang Chi vẫn ở nơi Tỉnh đình ngoại viện này làm cung cung nữ tạp dịch. Bệnh tình vừa khá hơn một chút nàng đã không còn thời gian để có thể nghỉ ngơi dưỡng bệnh.
Dường như những công việc thấp kém nặng nhọc nhất đều dồn lại ở ngoại viện. Tang Chi cảm thấy như mình đã bị ném vào giữa một đám người cùng khổ nhất rồi. Một đám người cùng khổ, sống dưới đáy của một Tử Cấm Thành tường đỏ ngói vàng, xa hoa lộng lẫy.
Nàng không biết mình đã gây nên nghiệt gì! Tại sao nàng lại phải sống một cuộc đời thế này? Đột nhiên nàng thật muốn phỉ báng hai chữ 'Tình yêu'.
Đầu đau mắt mờ, đột nhiên, nàng không còn muốn sống nữa. Mỗi phút giây gắng gượng ở nơi này là mỗi một phút giây nàng không thể chịu đựng nổi. Dù phải làm đủ loại việc như quét tước, cọ thùng gỗ[4], việc chính của nàng chính là giặt giũ. Còn chưa tới tháng Mười một, vẫn chưa qua hẳn tiết Lập Đông, trời vẫn chưa đến độ rét buốt, thế nhưng bàn tay nàng ngâm nước lạnh cũng đã đến mức độ muốn sưng lên. Cái lạnh thấu vào tận trong xương.
Nàng ngồi ở bậc cửa, ngước mắt nhìn bầu trời u ám, nhìn tầng tầng lớp lớp mái ngói kim đỉnh. Nước mắt nàng rơi lúc nào, nàng cũng không hay.
Nàng muốn trở về.
Nhưng rồi Tang Chi lại không biết liệu mình có thể trở về nơi đâu? Nàng hoảng hốt nhận ra nàng không còn nhớ gì nữa, dường như nửa đời trước của nàng đã bị xóa khỏi trí nhớ của nàng, càng ngày càng mờ nhạt. Nàng nhớ rằng trên đời này có những người từng yêu thương nàng vô cùng, bảo vệ nàng vô điều kiện, coi nàng như vật trân quý nhất trên đời.
Nàng nhớ, mà nàng cũng không còn nhớ nữa.

Tang Chi đột nhiên cảm thấy hoảng loạn. Nàng vỗ thật mạnh vào trán mình, trách mình vì sao lại như thế, vì sao trí nhớ mình lại càng ngày càng kém như vậy.
Nàng tới từ đâu? Vì sao nàng lại oán hận nơi này? Nơi nàng muốn trở về nơi nào?
Nàng không thể trả lời những câu hỏi này, tựa như, cuộc đời nàng trước giờ vẫn luôn gắn bó ở nơi đây.
Tang Chi thất kinh. Sự hoảng sợ như một cú thúc vào đại não nàng, khiến nàng chợt nhớ ra ba chữ - An Hồn phù.
Thế nhưng đáp án này không khiến Tang Chi an lòng. Nàng lại càng hoảng sợ. Nàng hoảng sợ, nhận ra mình đang dần không còn là mình, đang dần đánh mất bản ngã, dần trở thành một trong những người mà nàng trước nay luôn cảm thấy xót thương thay.
Nàng kinh hoảng, nước mắt lại cứ thế vô thức trào ra trong yên lặng.
"Đừng khóc. Đừng khóc... phải sống cho thật tốt. Tiểu cô nương, người mới tới đây đều sẽ như vậy cả, chỉ một thời gian thôi sẽ quen dần." Có một giọng nói phía kia truyền tới đây, khiến Tang Chi giật mình. Nàng dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía ấy, mơ hồ nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ cung nữ, dáng người hơi thô, dung mạo có vẻ đã đứng tuổi. Người ấy thấy nàng quay lại, nở một nụ cười với nàng, một nụ cười thuần phác thiện lượng, "Lạnh không?"
Tang Chi sững sờ.
Lão cung nữ đi về phía nàng, dùng ống tay áo lau đi hàng nước mắt còn chưa kịp khô. Ngón tay người ấy chạm phải gò má nàng, ngón tay lạnh buốt thô ráp. Người ấy lên tiếng, giọng nói hơi khàn đặc nhưng ngữ điệu rất dịu dàng, "Người mới tới đây ai cũng vậy cả. Bất quá cũng chẳng sao cả, rồi cũng sẽ qua thôi. Dù là có ở đâu thì cũng phải cố mà sống sót qua ngày. Ngày này qua ngày khác, rồi cũng sẽ quen, thi thoảng còn được nhận chút ít tiền thưởng, đủ tiền ăn cho cả nhà, thế là được rồi."
"Tam Cô, ngươi lại quản chuyện của người rồi!" Có cung nữ khác nói, tướng mạo cũng đã đứng tuổi, lại liếc nhìn Tang Chi, "Nha đầu đó do phạm lỗi mới bị ném vào đây, tốt nhất ngươi đừng có rước họa vào thân!"
Tam Cô thu tay, lại nói, "Nhưng nhìn tiểu cô nương này cũng thật quá đáng thương đi."
Nói như thế, đồng thời cũng lùi lại, cách xa Tang Chi một chút, nhưng trước khi đi còn nhanh lẹ đút vào tay Tang Chi một chiếc bánh bao đã không còn ấm, "Cố gắng một chút, thà sống khổ còn hơn phải chết."
Tang Chi ngơ ngẩn nhìn xuống bánh bao trong tay, trong lòng đủ loại suy nghĩ. Nhưng nàng cũng chẳng suy nghĩ nhiều. Nàng đói. Từ khi tới đây nàng chưa từng có được một bữa cơm tử tế. Con người ta khi lâm vào khốn cùng, bất cứ thứ gì xuất hiện trước mắt cũng sẽ đều trở thành vật quý giá. Cũng như bánh bao nguội này ấy thế mà lại trở thành cao lương mỹ mị đối với Tang Chi.

Nàng vốn chỉ định cắn thử một miếng nhỏ thăm dò mà thôi, nhưng thoáng chốc cũng chẳng còn tâm trạng phòng bị nữa. Từng miếng thật to, cuối cùng khi chỉ còn lại một mẩu, nàng dừng lại, nghĩ thế nào mà cất vào trong ống tay áo. Nàng ăn quá mau, cảm thấy như bánh nghẹn ở cổ, chẳng chần chừ mà lại chậu đá chứa nước mưa ở một góc Tỉnh đình, vốc một vốc đưa lên miệng.
Mà Tang Chi lúc này, nàng đã không còn quan tâm nước có sạch hay không.
—- Hết chương 77 —-
CHÚ GIẢI (nên đọc)
[1] Nguyên văn "...Xét về lý, việc phò tá Khôn Ninh cung Hoàng hậu xưa nay luôn là phần trách nhiệm của Dực Khôn cung.":
- Lại thêm một chi tiết rất nhỏ nhưng chứng tỏ cái tầm của Trung Cung Lệnh, sự tỉ mỉ và dụng tâm đi sâu vào văn hoá cung đình, tôn trọng tính sát sử như thế nào. Quả thực, chính xác là việc phò tá trợ giúp Hoàng hậu luôn là trách nhiệm, cũng là vinh dự của Dực Khôn cung. Chữ Dực (体) trong Dực Khôn (体和), có nghĩa phò trợ, ở đây hiểu là "phò trợ Khôn Ninh cung". Đó là lí do vì sao tộc muội Thục Huệ phi của Hoàng hậu được phân vào Dực Khôn cung mà không phải ai khác, cũng có ý chính là để phò tá Hoàng hậu.
Ngoài ra, bởi vì vị thế độc nhất vô nhị của Dực Khôn cung (chỉ sau Khôn Ninh cung), cho nên sủng phi của Hoàng đế thường được phân tới nơi này. Một ví dụ khác, trong tác phẩm cung đấu chính tông "Như Ý Truyện", tình tiết khi Hiếu Hiền Thuần hoàng hậu Phú Sát Lang Hoa thân mang trọng bệnh cần người giúp đỡ việc lục cung, Càn Long đã giao việc này cho chủ vị Dực Khôn cung là Nhàn phi Như Ý, cũng dùng lý do ý nghĩa của cái tên Dực Khôn này.
[2] Hán Quân Kỳ:
"Mãn Châu bát kỳ" được chia ra theo thứ tự: "Mãn quân kỳ" đứng đầu, sau đó đến "Mông quân kỳ" và cuối cùng là "Hán quân kỳ", mỗi kỳ quân lại chia ra tám thứ bậc (sẽ nói chi tiết sau). Chỉ cần hiểu rằng, bởi vì đất nước trong tay người Mãn cho nên Hán quân kỳ là kỳ thấp kém nhất, xuất thân Hán tộc mà được tuyển tú nhập cung, sau đó lên được đến hàng Phi như Khác phi Thạch thị cũng chính quá vẻ vang rồi. Không tranh không đấu không phải vì không muốn, mà là vì xuất thân Hán quân kỳ mà không thể - Cũng như Thuần phi Tô Lục Quân vậy.
[3] Thùng gỗ: Nói nôm na là cái chậu nhỏ dùng để tiểu/đại tiện vào đó ngày trước.
—-
Editor lảm nhảm: Soạn xong chú giải cho chương này thì nhà đài tôi đây yêu cầu từ nay người xem đừng gọi "Hậu cung Tang Tố truyện" là bách hợp tiểu thuyết nữa, gọi nó là tiểu thuyết lịch sử tình tỷ muội đi *thở dài*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận