Mùa hè năm ấy cực nóng, nhiệt độ thất thường đến không thể tin được.
Từ đầu mùa dến cuối mùa, chỉ tại cái thời tiết chết tiệt đó mà Dương Thành phải an phận thủ thường ở nhà.
Và Thượng Kiệt đến, đâu đó vào một ngày hè mưa to.
Từ cái nhìn đầu tiên vào mắt Thượng Kiệt, Dương Thành bỗng cảm thấy thời tiết lạnh đến lạ.
Là vì khuôn mặt lạnh lùng của cô, hay vì ngày đó mưa to cuồng bạo?
Dương Thành chẳng biết....
Anh ba, hai năm không gặp của ta đứng ở cửa kéo tay nàng, đối mọi người nói "Kiệt...Thượng Kiệt... Đây là vợ của anh..."
Chị hai đi ngang qua người ta, nắm lấy tay Thượng Kiệt "Chị sớm nghe qua điện thoại tên kia nói em tốt thật tốt a. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên thật sự rất được."
Kỳ thật Kiệt bộ dáng bình thường, chưa tới mức xinh đẹp nhưng khí chất nổi trội hơn người. Chị hai như vậy khen tặng, bất quá cô nghe mà đỏ mặt, hơi hơi cuối đầu, cái gì cũng không có nói.
Nếu không phải biết anh ba trốn qua Pháp là để chạy khỏi cơn giận của ba ba, ta thật hoài nghi người này chính là con gái thời cổ đại chứ không phải là nữ sinh hiện đại du học tại Pháp trở về.
Trong hai năm này ở Pháp, đúng là anh ba quen được Thượng Kiệt, nghe nói người này thời đại học đến công ty nhà chúng ta làm thực tập sinh. Cả hai chờ cô tốt nghiệp xong mới kết hôn, mặc dù ở Pháp trong lúc học đại học kết hôn cũng không phải chuyện khó, nhưng Thượng Kiệt nói muốn tập trung vào chuyện học.
Thượng Kiệt nhỏ hơn anh ba mười tuổi, thậm chí so với ta còn nhỏ hơn hai tháng, khó trách tại sao anh ba lại cưng chìu như vậy.
Mặc kệ ta nghĩ thế nào, ba mẹ cùng chị hai đều đối với cô dâu này thực vừa lòng. Anh ba là đứa con trai duy nhất trong nhà, dù thế nào thì người lớn tuổi vẫn muốn nhanh chóng có cháu bồng.
Thật ra ta đối với Kiệt cũng không ý kiến, dù sao cũng không phải vợ ta. Trong nhà cũng chẳng ai phản đối hay ngại ngùng gì, những tình huống mà trong phim thường gặp cũng chẳng có, có lẽ khi mà vật chất dư dả thì con người sẽ được coi là có văn minh hơn. Vì thế những việc mang tính tượng trưng, ta cũng phải làm đi...
"Xin chào, em là Thành, lần đầu gặp mặt, chị ba thật xinh đẹp." Ta tươi cười nói
Kiệt cũng bắt tay ta..."
Bởi vì một số nguyên nhân, từ nhỏ đến lớn ta đều thích chú ý tay người khác. Người ta nói bàn tay chính là khuôn mặt thứ hai của nữ nhân. Mà bàn tay của Thượng Kiệt tinh tế thon dài, nhất là ở nơi đầu ngón tay, rất được. Ta cầm lấy tay cô, không có hảo ý nắm chặt...
Thượng Kiệt giống như không có cảm giác, nâng mắt nhìn ta cười. Ta bây giờ mới chú ý tới đôi mắt nàng, nhìn ở góc độ này, thật quá mị hoặc, mê người.
Anh ba bỗng dưng chen vào nói "Thành ở trong nhà chúng ta là con thứ ba. Kiệt lại có cái nhũ danh là "Tam nhi". Hai người thật có duyên nha."
"Duyên"... phải không đây?.
||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||
Về sau ta nghĩ lại nhưng lời này, quả thật Nói bừa mà trở thành sự thật.Bất quá ta nghĩ hắn nói thiếu một chữ, quan hệ của ta và Thượng Kiệt phải gọi là"Nghiệt Duyên" mới đúng...