Trúng Độc

Cuối tuần, ta cùng Trương Ái Phi trở về nhà

Ta có nói qua với nhà cuối tuần sẽ mang bạn về chơi, chúng ta hai người nắm tay nhau bước vào nhà, trong nhà hôm nay mọi người điều có mặt, mẹ ta cũng đã chuẩn bị trước đồ ăn và nước uống ngồi đợi.

Khi chúng ta tay trong tay bước vào nhà, Thượng Kiệt ánh mắt thoáng bất ngờ nhìn ta và Trương Ái Phi, khuôn mặt Thượng Kiệt trông có vẻ khó xử. Ái Phí hướng Thượng Kiệt chào, Thượng Kiệt vẻ mặt khó xử mỉm cười đáp lại.

Ta nhìn sang Ba ta cùng anh ta hướng hai người ta giới thiệu "Trương Á Phi. Bạn gái của ta."

Thượng Kiệt đứng ở khá xa nơi khuôn mặt nàng biến hóa. Chỉ là ta cũng không nhìn thấy.

"Ha ha, đứa nhỏ này thật thú vị. Chúng ta đều nhìn thấy a. Không phải bạn gái, chẳng lẽ là bạn trai?" Ba ta mỉm cười nói với ta, Á Phi hướng ba ta gật đầu chào, ba ta đối với Á Phi chắc hẳn là có cảm tình.

"Chúc Ba sức khỏe." hôm nay Trương Á Phi mặc một chiếc đầm màu xanh lam, tóc nàng búi cao lên, sắc mặt hiền dịu mỉm cười nhìn ta, nàng quay mặt nhìn ta, ánh mắt ra hiệu cho ta giải thích.

Mẹ biểu tình nghiêm nghị, sốt sắng mà nhìn ta.


Ta ra hiệu nàng an tâm, sau đó nhìn ba ba hít sâu một hơi, nghiêm túc nói tiếp."Á phi là bạn gái của ta. Chính là đối tượng yêu đương của ta "bạn gái."

"Ta come out"

Lúc trước truyện ta đồng tính liền để cho chị ta và mẹ ta giúp dấu diếm, giờ ta nhận ra đó là chuyện của bản thân ta nên ta phải tự mình giải quyết.

Ta cũng không biết bản thân có thế giải quyết hay không, ta nhận ra đó là trác nhiệm, tâm trí ta hiện tại như không điểm tựa, khi ta nói ra những câu nói kia với ba ta, ta cảm giác được một loại xúc cảm từ sâu trong nội tâm trậm rãi thoải mái, chuyện ta nói ra là cho bản thân ta nhẹ nhõm đi nhiều.

Ba ta im lặng không nói gì, đứng lên bỏ đi, ta biết tin tức ta nói ra bất ngờ như vậy làm ba ta khó tiếp thu, sự tình cũng không phải có thể chấp nhận ngay, mọi chuyện ta cũng không biết ba ta sẽ nghĩ như nào.

Nhị ca mặt không thể hiện bất thường, có thể nhị ca cũng cảm thấy ta đã lớn, chuyện của ta hiện tại hắn cũng không thể can thiệp, cho nên nhị ca không tiếp thục nói về chuyện come out của ta nữa, nhị ca xin phép đi lên lầu trước..

Thượng Kiệt cũng muốn theo Nhị ca lên phòng, nhưng Trương Á Phi kịp gọi nàng ở lại.

Thượng Kiệt liếc mắt nhìn, bước chân đi tới bên cạnh chúng ta.

"Xin lỗi. Trước đó không nói cho ngươi." Nàng đứng ở nơi đó. Á phi kéo tay nàng, Á Phi ngẩng đầu lên thành khẩn nói.

Thượng Kiệt miễn cưỡng cười lại với chúng ta "Trước đây không từng nghe ngươi nói... quen biết..." Nàng thoáng nhìn ta, ánh mắt nhanh chóng dời đi chỗ khác, "Thành..."

"Ta cũng không nghĩ tới ngươi sẽ là chị dâu của nàng." Á phi hé miệng cười.

Thượng Kiệt rút lại tay đang bị Á Phi nắm, nàng lùi về một bước, có vẻ nàng đang tức giận.

Ta ngồi trên gá sa lông, lông mài ra co lại, ta cúi đầu không dám nhìn Thượng Kiệt,

Á phi nói tiếp."Ba nàng cùng ca ca chuyện vừa xảy ra kia, ngươi giúp nói đỡ một tiếng đi. Thành có nỗi khổ tâm trong lòng, nàng cũng không dễ dàng nói ra. Được chứ?"


Thượng Kiệt thoáng giật mình, sau đó nàng gật đầu. Nàng giọng nói nhỏ nhẹ: "Ngươi cứ ngồi chơi. Ta không thoải mái, ta đi lên trước."

Trương Á Phi hiểu ý gật đầu, mỉm cười nói: "Ta hiểu rồi. Ngày mai đến trường học gặp nhau."

Không khí phòng khách trở nên yên lặng, vẫn còn dư vị tình huống vừa xảy ra.

Ta kiệt sức tựa vào trên ghế salông."Á phi, cám ơn."

Nàng không lên tiếng, chỉ cầm tay của ta.

Vốn tưởng rằng sau chuyện đó, cuộc sống của ta sẽ trở nên thoải mãi, không nghĩ tới mấy ngày sau lại truyền đến ta một tin tức khó tiếp thu.

Ánh mặt trời vẫn như mọi khi gắt gỏng, phong cảnh, mọi người...điều hòa trong phòng làm việc của ta vẫn như cũ, nam đồng nghiệp ăn mặt chỉnh tề áo sơ mi cà vạt lượn lờ công tác.

Lúc ta nghỉ trưa Trương Á Phi gọi điện thoại đến, nàng nói đang ở dưới lầu chỗ Công ty ta làm, nàng hỏi ta có muốn cùng nàng đi ăn cơm trưa.

Nàng vừa vặn đến gần chỗ ta có việc, buổi chiều nàng nghỉ không đến trường học, nên muốn gặp mặt ta ăn một bữa cơm ."Bình thường mọi người đều bận, gặp mặt cũng không phải dễ dàng. Không phải sao?" Nàng nói.


Chúng ta đến một nhà hàng nhỏ ăn trưa. Người phục vụ mang đến bàn chúng ta hai ly nước chanh.

Nàng mở ra thực đơn xem. Ta cũng như thế.

Ta nhìn thoáng qua tay nàng, một chiếc nhẫn phỉ thúy tựa món quà ta tặng Thượng Kiệt. Ta bất ngờ, Trùng Hợp chăng.?

Nàng chú ý tới, giơ tay mình lên xem xét một phen."Xem cái này? Thật đẹp đi. Kiệt cho ta."

"Cái gì?!" Ta bất ngờ hỏi.

"Có chuyện gì sau?" Nàng nghiêng đầu nhìn ta. "Há, nàng cho ta, ta cũng hơi kinh ngạc. Chính là hai ngày trước, ta trong lúc vô tình nói trên tay nàng chiếc nhẫn này rất đẹp, nàng liền bỗng nhiên hái xuống đưa cho ta."

"Không có công không nhận lộc sao. Huống hồ món đồ này vừa nhìn cũng biết không đơn giản". Ta liền hỏi nàng tại sao. Nàng nói nhẫn cùng với nàng không duyên phận, hẳn là cho người hữu duyên." Trương Á Phi dời đi tầm mắt, "Cũng không biết tại sao nàng sẽ cảm thấy chiếc nhẫn này có duyên với ta. Thành, tiểu văn thanh có phải không đều như thế lãng mạn?"

"Đứa ngốc!" Ta bật nói một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận